Tác giả:

Edit: Quan Vũ Beta: V.O Bầu trời đêm màu xanh âm u. Một vầng trăng tròn treo trên cao, tia sáng trong suốt rực rỡ chiếu rọi bóng cây đu đưa, vạn vật mờ ảo. Từng trận gió lạnh thổi qua, nhánh cây cao thấp không đồng đều giương nanh múa vuốt, ma sát phát ra tiếng vang xào xạc, xen lẫn tiếng kêu to của loài côn trùng không biết tên, thật sự làm cho người ta khiếp sợ “Không được… Ta không bị bệnh… Ta không muốn uống thuốc…” Giọng nói non nớt sắc nhọn của trẻ con kèm theo tiếng khóc nức nở và hoảng sợ truyền ra từ trong phòng nhỏ của Thiên viện ở Thủy Nguyệt Am, cắt qua bầu trời đêm, côn trùng bị dọa sợ đến mức ngừng lại tiếng kêu. Trong căn phòng nhỏ hẹp, trang trí đơn giản, cũ nát, một ngọn đèn nhỏ xíu lờ mờ, lung lay bén lửa, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt. Một tiểu nữ hài mặc một bộ quần áo mỏng manh, khuôn mặt trắng bệch cuộn mình vào trong góc phòng, lui cũng không thể lui, vốn trong đôi mắt to đen bóng, trong suốt tràn ngập kinh hoàng và sợ hãi, trơ mắt nhìn bộ dạng ba ni cô…

Chương 110: Gặp mặt ông tế*

Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!Tác giả: Tử ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Quan Vũ Beta: V.O Bầu trời đêm màu xanh âm u. Một vầng trăng tròn treo trên cao, tia sáng trong suốt rực rỡ chiếu rọi bóng cây đu đưa, vạn vật mờ ảo. Từng trận gió lạnh thổi qua, nhánh cây cao thấp không đồng đều giương nanh múa vuốt, ma sát phát ra tiếng vang xào xạc, xen lẫn tiếng kêu to của loài côn trùng không biết tên, thật sự làm cho người ta khiếp sợ “Không được… Ta không bị bệnh… Ta không muốn uống thuốc…” Giọng nói non nớt sắc nhọn của trẻ con kèm theo tiếng khóc nức nở và hoảng sợ truyền ra từ trong phòng nhỏ của Thiên viện ở Thủy Nguyệt Am, cắt qua bầu trời đêm, côn trùng bị dọa sợ đến mức ngừng lại tiếng kêu. Trong căn phòng nhỏ hẹp, trang trí đơn giản, cũ nát, một ngọn đèn nhỏ xíu lờ mờ, lung lay bén lửa, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt. Một tiểu nữ hài mặc một bộ quần áo mỏng manh, khuôn mặt trắng bệch cuộn mình vào trong góc phòng, lui cũng không thể lui, vốn trong đôi mắt to đen bóng, trong suốt tràn ngập kinh hoàng và sợ hãi, trơ mắt nhìn bộ dạng ba ni cô… Edit: Quan Vũ.*Ông tế [翁婿]: cha vợ. [Lần đầu tiên ta nghe thấy từ lạ như thế.]“Không phải là hộ vệ của Tấn Vương phủ của chúng ta có thực lực kém, mà là năng lực của hắn không tầm thường.” Long Dận thản nhiên nói: “Các ngươi tránh ra.”“Gia!”Đã là năng lực không tầm thường, thì bọn #Guānyǔyǔhắn càng không thể nào tránh ra rồi. Chủ tử còn có độc trong người, không thể sử dụng quá nhiều nội lực, bọn họ cần phải bảo vệ chu toàn.“Lui ra đi, hẳn là hắn không có ác ý.”“Vâng!”Bốn “Vô” nhìn chằm chằm vào lam bào nam tử, rồi sau đó mới tránh ra hai bên, nhưng mà bọn hắn cũng không thể buông lỏng cảnh giác, chỉ cần hắn dám làm gì mờ ám, thì bọn hắn nhất định sẽ khiến hắn một đi không có đường về.Người nọ không thèm quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ, đi thẳng tới nhuyễn tháp, ngồi xuống một bên khác ở bàn thấp, bình tĩnh đánh giá Long Dận.Dung mạo xuất chúng, khí chất xuất trần, gặp biến không nguy!Ừ, ánh mắt A La không tệ, cái này chỉ là ấn tượng đầu tiên thôi, miễn cưỡng qua cửa thôi.Người này không phải ai khác, mà chính là phụ vương của Quân Khởi La Phượng Thiên Khuyết.Y quét mắt lên ván cờ trên bàn, trong đôi mắt cơ trí dập dềnh lóe lên: “Tiểu tử, chúng ta chơi một cán.”Long Dận không cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi y là người ở đâu, hay là muốn gì, liếc mắt nhìn Vô Ngân, d[d|lq"]d Vô Ngân bèn tiến lên gom hết cờ trắng cờ đen vào trong hộp cờ bằng gỗ trầm hương.“Trong tay ngươi đã giữ cờ trắng, thế mời đi trước.” Giọng điệu Long Dận vẫn thản nhiên như cũ.Phượng Thiên Khuyết mở bàn tay trái ra, trong lòng bàn tay đúng là con cờ Long Dận vừa mới đánh kia. Y mỉm cười với Long Dận, theo đà đặt viên cờ ngay vị trí chính giữa bàn cờ. (thiên nguyên)Mặc dù bước đầu tiên đi thiên nguyên có thể có tác dụng cắt chia biến hóa của thế cờ rất tốt, nhưng mà trong cờ vây chú trọng bố cục linh hoạt, mà bước đầu tiên đi thiên nguyên, vậy thì sẽ có nguy cơ thất bại rất cao, nhưng về sau thì thế cờ thiên nguyên này chắc chắn sẽ dùng được. Trừ phi y cực kỳ tự tin, nếu không sẽ không đi nước cờ tương đương với chuyện để cho đối thủ nửa nước cờ hoặc là càng nhiều hơn. Cũng có thể lí giải lí do, y đang khiêu khích!Long Dận nhếch nhếch khóe môi, vốn đi nước thiên nguyên là y sở trường nhất, chỉ là y (ptk) đã đi rồi, nên cũng từ bỏ. Thế rồi vớt một con cờ màu đen đặt ở góc phải phía dưới trên bàn vạch.Cứ thế, hai người ngươi tới ta đi, chìm đắm trong tấc vuông sát phạt.Một người nam nhân chẳng rõ ý đồ tự dưng lại chạy tới Mặc Liên Hiên chơi cờ với chủ tử nhà mình, thấy thế nào cũng khiến bốn “Vô” cảm thấy thật quái lạ.Bọn hắn không dám lười biếng, ai ai cũng cảnh giác nhìn chăm chú vào từng cử động của Phượng Thiên Khuyết.Cũng chẳng biết qua bao nhiêu lâu, Phượng Thiên Khuyết ném viên cờ trắng trong tay vào trong hộp cờ và nói: “Ta thua.”“Ta cũng thắng ngươi một nửa, tính ra thì chúng ta hòa.” Long Dận chỉ thẳng vào chuyện y đi nước thiên nguyên ngay.“Ha.” Phượng Thiên Khuyết khẽ cười.Sở trường nhất của y không phải là tài đánh cờ, hơn nữa nước cờ đầu tiên đi thiên nguyên thật sự là không sáng suốt, nhưng mà ý của y là khảo nghiệm Long Dận, thế nên cũng chẳng cần thắng thua đâu.Nếu như nói ngay từ khi bắt đầu đánh cờ vẫn khiến y cảm thấy thực lực hai người tương đương nhau, thế thì càng về sau, y lại càng cảm thấy lực bất tòng tâm rồi. Mà kết cục y lQu7d0n chỉ thua một nửa, đó cũng chỉ là Long Dận nhường y thôi. Xem ra y đã đoán được mục đích mình đến đây rồi.Thông minh, cẩn thận, cơ trí, cửa thứ hai này đi, coi như là qua rồi.Phượng Thiên Khuyết nghĩ nghĩ, rồi theo thế nhanh như chớp, rướn người khỏi chiếc bàn thấp, tung một chưởng đánh vào ngực Long Dận.Bốn “Vô” sợ muốn chết, nhưng mà đang định tiến lên, thì Long Dận lại linh hoạt né khỏi một chưởng này của y, đồng thời, nói với đám người Vô Ngân: “Các ngươi lui ra, không có mệnh lệnh của ta không được hạnh động thiếu suy nghĩ!”Mặc dù lòng bốn “Vô” gấp muốn chết đến nơi, cũng không dám không tuân theo mệnh lênh của chủ tửMấy người đành phải ngoan ngoãn lui sang một bên.

Edit: Quan Vũ.

*Ông tế [翁婿]: cha vợ. [Lần đầu tiên ta nghe thấy từ lạ như thế.]

“Không phải là hộ vệ của Tấn Vương phủ của chúng ta có thực lực kém, mà là năng lực của hắn không tầm thường.” Long Dận thản nhiên nói: “Các ngươi tránh ra.”

“Gia!”

Đã là năng lực không tầm thường, thì bọn #Guānyǔyǔhắn càng không thể nào tránh ra rồi. Chủ tử còn có độc trong người, không thể sử dụng quá nhiều nội lực, bọn họ cần phải bảo vệ chu toàn.

“Lui ra đi, hẳn là hắn không có ác ý.”

“Vâng!”

Bốn “Vô” nhìn chằm chằm vào lam bào nam tử, rồi sau đó mới tránh ra hai bên, nhưng mà bọn hắn cũng không thể buông lỏng cảnh giác, chỉ cần hắn dám làm gì mờ ám, thì bọn hắn nhất định sẽ khiến hắn một đi không có đường về.

Người nọ không thèm quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ, đi thẳng tới nhuyễn tháp, ngồi xuống một bên khác ở bàn thấp, bình tĩnh đánh giá Long Dận.

Dung mạo xuất chúng, khí chất xuất trần, gặp biến không nguy!

Ừ, ánh mắt A La không tệ, cái này chỉ là ấn tượng đầu tiên thôi, miễn cưỡng qua cửa thôi.

Người này không phải ai khác, mà chính là phụ vương của Quân Khởi La Phượng Thiên Khuyết.

Y quét mắt lên ván cờ trên bàn, trong đôi mắt cơ trí dập dềnh lóe lên: “Tiểu tử, chúng ta chơi một cán.”

Long Dận không cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi y là người ở đâu, hay là muốn gì, liếc mắt nhìn Vô Ngân, d[d|lq"]d Vô Ngân bèn tiến lên gom hết cờ trắng cờ đen vào trong hộp cờ bằng gỗ trầm hương.

“Trong tay ngươi đã giữ cờ trắng, thế mời đi trước.” Giọng điệu Long Dận vẫn thản nhiên như cũ.

Phượng Thiên Khuyết mở bàn tay trái ra, trong lòng bàn tay đúng là con cờ Long Dận vừa mới đánh kia. Y mỉm cười với Long Dận, theo đà đặt viên cờ ngay vị trí chính giữa bàn cờ. (thiên nguyên)

Mặc dù bước đầu tiên đi thiên nguyên có thể có tác dụng cắt chia biến hóa của thế cờ rất tốt, nhưng mà trong cờ vây chú trọng bố cục linh hoạt, mà bước đầu tiên đi thiên nguyên, vậy thì sẽ có nguy cơ thất bại rất cao, nhưng về sau thì thế cờ thiên nguyên này chắc chắn sẽ dùng được. Trừ phi y cực kỳ tự tin, nếu không sẽ không đi nước cờ tương đương với chuyện để cho đối thủ nửa nước cờ hoặc là càng nhiều hơn. Cũng có thể lí giải lí do, y đang khiêu khích!

Long Dận nhếch nhếch khóe môi, vốn đi nước thiên nguyên là y sở trường nhất, chỉ là y (ptk) đã đi rồi, nên cũng từ bỏ. Thế rồi vớt một con cờ màu đen đặt ở góc phải phía dưới trên bàn vạch.

Cứ thế, hai người ngươi tới ta đi, chìm đắm trong tấc vuông sát phạt.

Một người nam nhân chẳng rõ ý đồ tự dưng lại chạy tới Mặc Liên Hiên chơi cờ với chủ tử nhà mình, thấy thế nào cũng khiến bốn “Vô” cảm thấy thật quái lạ.

Bọn hắn không dám lười biếng, ai ai cũng cảnh giác nhìn chăm chú vào từng cử động của Phượng Thiên Khuyết.

Cũng chẳng biết qua bao nhiêu lâu, Phượng Thiên Khuyết ném viên cờ trắng trong tay vào trong hộp cờ và nói: “Ta thua.”

“Ta cũng thắng ngươi một nửa, tính ra thì chúng ta hòa.” Long Dận chỉ thẳng vào chuyện y đi nước thiên nguyên ngay.

“Ha.” Phượng Thiên Khuyết khẽ cười.

Sở trường nhất của y không phải là tài đánh cờ, hơn nữa nước cờ đầu tiên đi thiên nguyên thật sự là không sáng suốt, nhưng mà ý của y là khảo nghiệm Long Dận, thế nên cũng chẳng cần thắng thua đâu.

Nếu như nói ngay từ khi bắt đầu đánh cờ vẫn khiến y cảm thấy thực lực hai người tương đương nhau, thế thì càng về sau, y lại càng cảm thấy lực bất tòng tâm rồi. Mà kết cục y lQu7d0n chỉ thua một nửa, đó cũng chỉ là Long Dận nhường y thôi. Xem ra y đã đoán được mục đích mình đến đây rồi.

Thông minh, cẩn thận, cơ trí, cửa thứ hai này đi, coi như là qua rồi.

Phượng Thiên Khuyết nghĩ nghĩ, rồi theo thế nhanh như chớp, rướn người khỏi chiếc bàn thấp, tung một chưởng đánh vào ngực Long Dận.

Bốn “Vô” sợ muốn chết, nhưng mà đang định tiến lên, thì Long Dận lại linh hoạt né khỏi một chưởng này của y, đồng thời, nói với đám người Vô Ngân: “Các ngươi lui ra, không có mệnh lệnh của ta không được hạnh động thiếu suy nghĩ!”

Mặc dù lòng bốn “Vô” gấp muốn chết đến nơi, cũng không dám không tuân theo mệnh lênh của chủ tử

Mấy người đành phải ngoan ngoãn lui sang một bên.

Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!Tác giả: Tử ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Quan Vũ Beta: V.O Bầu trời đêm màu xanh âm u. Một vầng trăng tròn treo trên cao, tia sáng trong suốt rực rỡ chiếu rọi bóng cây đu đưa, vạn vật mờ ảo. Từng trận gió lạnh thổi qua, nhánh cây cao thấp không đồng đều giương nanh múa vuốt, ma sát phát ra tiếng vang xào xạc, xen lẫn tiếng kêu to của loài côn trùng không biết tên, thật sự làm cho người ta khiếp sợ “Không được… Ta không bị bệnh… Ta không muốn uống thuốc…” Giọng nói non nớt sắc nhọn của trẻ con kèm theo tiếng khóc nức nở và hoảng sợ truyền ra từ trong phòng nhỏ của Thiên viện ở Thủy Nguyệt Am, cắt qua bầu trời đêm, côn trùng bị dọa sợ đến mức ngừng lại tiếng kêu. Trong căn phòng nhỏ hẹp, trang trí đơn giản, cũ nát, một ngọn đèn nhỏ xíu lờ mờ, lung lay bén lửa, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt. Một tiểu nữ hài mặc một bộ quần áo mỏng manh, khuôn mặt trắng bệch cuộn mình vào trong góc phòng, lui cũng không thể lui, vốn trong đôi mắt to đen bóng, trong suốt tràn ngập kinh hoàng và sợ hãi, trơ mắt nhìn bộ dạng ba ni cô… Edit: Quan Vũ.*Ông tế [翁婿]: cha vợ. [Lần đầu tiên ta nghe thấy từ lạ như thế.]“Không phải là hộ vệ của Tấn Vương phủ của chúng ta có thực lực kém, mà là năng lực của hắn không tầm thường.” Long Dận thản nhiên nói: “Các ngươi tránh ra.”“Gia!”Đã là năng lực không tầm thường, thì bọn #Guānyǔyǔhắn càng không thể nào tránh ra rồi. Chủ tử còn có độc trong người, không thể sử dụng quá nhiều nội lực, bọn họ cần phải bảo vệ chu toàn.“Lui ra đi, hẳn là hắn không có ác ý.”“Vâng!”Bốn “Vô” nhìn chằm chằm vào lam bào nam tử, rồi sau đó mới tránh ra hai bên, nhưng mà bọn hắn cũng không thể buông lỏng cảnh giác, chỉ cần hắn dám làm gì mờ ám, thì bọn hắn nhất định sẽ khiến hắn một đi không có đường về.Người nọ không thèm quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ, đi thẳng tới nhuyễn tháp, ngồi xuống một bên khác ở bàn thấp, bình tĩnh đánh giá Long Dận.Dung mạo xuất chúng, khí chất xuất trần, gặp biến không nguy!Ừ, ánh mắt A La không tệ, cái này chỉ là ấn tượng đầu tiên thôi, miễn cưỡng qua cửa thôi.Người này không phải ai khác, mà chính là phụ vương của Quân Khởi La Phượng Thiên Khuyết.Y quét mắt lên ván cờ trên bàn, trong đôi mắt cơ trí dập dềnh lóe lên: “Tiểu tử, chúng ta chơi một cán.”Long Dận không cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi y là người ở đâu, hay là muốn gì, liếc mắt nhìn Vô Ngân, d[d|lq"]d Vô Ngân bèn tiến lên gom hết cờ trắng cờ đen vào trong hộp cờ bằng gỗ trầm hương.“Trong tay ngươi đã giữ cờ trắng, thế mời đi trước.” Giọng điệu Long Dận vẫn thản nhiên như cũ.Phượng Thiên Khuyết mở bàn tay trái ra, trong lòng bàn tay đúng là con cờ Long Dận vừa mới đánh kia. Y mỉm cười với Long Dận, theo đà đặt viên cờ ngay vị trí chính giữa bàn cờ. (thiên nguyên)Mặc dù bước đầu tiên đi thiên nguyên có thể có tác dụng cắt chia biến hóa của thế cờ rất tốt, nhưng mà trong cờ vây chú trọng bố cục linh hoạt, mà bước đầu tiên đi thiên nguyên, vậy thì sẽ có nguy cơ thất bại rất cao, nhưng về sau thì thế cờ thiên nguyên này chắc chắn sẽ dùng được. Trừ phi y cực kỳ tự tin, nếu không sẽ không đi nước cờ tương đương với chuyện để cho đối thủ nửa nước cờ hoặc là càng nhiều hơn. Cũng có thể lí giải lí do, y đang khiêu khích!Long Dận nhếch nhếch khóe môi, vốn đi nước thiên nguyên là y sở trường nhất, chỉ là y (ptk) đã đi rồi, nên cũng từ bỏ. Thế rồi vớt một con cờ màu đen đặt ở góc phải phía dưới trên bàn vạch.Cứ thế, hai người ngươi tới ta đi, chìm đắm trong tấc vuông sát phạt.Một người nam nhân chẳng rõ ý đồ tự dưng lại chạy tới Mặc Liên Hiên chơi cờ với chủ tử nhà mình, thấy thế nào cũng khiến bốn “Vô” cảm thấy thật quái lạ.Bọn hắn không dám lười biếng, ai ai cũng cảnh giác nhìn chăm chú vào từng cử động của Phượng Thiên Khuyết.Cũng chẳng biết qua bao nhiêu lâu, Phượng Thiên Khuyết ném viên cờ trắng trong tay vào trong hộp cờ và nói: “Ta thua.”“Ta cũng thắng ngươi một nửa, tính ra thì chúng ta hòa.” Long Dận chỉ thẳng vào chuyện y đi nước thiên nguyên ngay.“Ha.” Phượng Thiên Khuyết khẽ cười.Sở trường nhất của y không phải là tài đánh cờ, hơn nữa nước cờ đầu tiên đi thiên nguyên thật sự là không sáng suốt, nhưng mà ý của y là khảo nghiệm Long Dận, thế nên cũng chẳng cần thắng thua đâu.Nếu như nói ngay từ khi bắt đầu đánh cờ vẫn khiến y cảm thấy thực lực hai người tương đương nhau, thế thì càng về sau, y lại càng cảm thấy lực bất tòng tâm rồi. Mà kết cục y lQu7d0n chỉ thua một nửa, đó cũng chỉ là Long Dận nhường y thôi. Xem ra y đã đoán được mục đích mình đến đây rồi.Thông minh, cẩn thận, cơ trí, cửa thứ hai này đi, coi như là qua rồi.Phượng Thiên Khuyết nghĩ nghĩ, rồi theo thế nhanh như chớp, rướn người khỏi chiếc bàn thấp, tung một chưởng đánh vào ngực Long Dận.Bốn “Vô” sợ muốn chết, nhưng mà đang định tiến lên, thì Long Dận lại linh hoạt né khỏi một chưởng này của y, đồng thời, nói với đám người Vô Ngân: “Các ngươi lui ra, không có mệnh lệnh của ta không được hạnh động thiếu suy nghĩ!”Mặc dù lòng bốn “Vô” gấp muốn chết đến nơi, cũng không dám không tuân theo mệnh lênh của chủ tửMấy người đành phải ngoan ngoãn lui sang một bên.

Chương 110: Gặp mặt ông tế*