*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit: Triêu Nhan Ghi chú: chữ trong ngoặc () là của tác giả, không phải mình tự thêm vào. (*) là chú thích của mình. Sáng sớm, nắng vàng rực rỡ chiếu vào phòng, những hạt bụi li ti xoay tròn bay múa trong ánh nắng mai. Trong căn phòng bừa bãi, một người tướng nằm kỳ cục đang cố vươn tay ra, s* s**ng tìm gì đó. Có lẽ là phòng quá bừa bãi, hoặc là do trên tay nó không có con mắt nào, cho nên tới khi nó chịu mở mắt đối mặt với hiện thực… “Hắt xì!” Nó hắt hơi một cái rõ to: “Khỉ thật, giấy vệ sinh đâu rồi?” Tay phải của Trương Khải Tường tèm lem nước mũi, mũi thò lò là không cần phải nói. Mà ngay cả gối cũng bị dính luôn… “Chết tiệt.” Rủa một tiếng, nó dứt khoát chùi tay vào gối đầu. Nó cúi lưng trần xuống lật tung mấy bức chân dung và tranh truyện vương vãi đầy chân giường, lôi ra được cái điều khiển từ xa của máy lạnh, “tít” một tiếng tắt máy. Cảm lạnh rồi. Cảm…

Chương 9

Nhóc Đáng Yêu Cùng TrườngTác giả: Hắc Miêu Dạ VũTruyện Đam Mỹ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit: Triêu Nhan Ghi chú: chữ trong ngoặc () là của tác giả, không phải mình tự thêm vào. (*) là chú thích của mình. Sáng sớm, nắng vàng rực rỡ chiếu vào phòng, những hạt bụi li ti xoay tròn bay múa trong ánh nắng mai. Trong căn phòng bừa bãi, một người tướng nằm kỳ cục đang cố vươn tay ra, s* s**ng tìm gì đó. Có lẽ là phòng quá bừa bãi, hoặc là do trên tay nó không có con mắt nào, cho nên tới khi nó chịu mở mắt đối mặt với hiện thực… “Hắt xì!” Nó hắt hơi một cái rõ to: “Khỉ thật, giấy vệ sinh đâu rồi?” Tay phải của Trương Khải Tường tèm lem nước mũi, mũi thò lò là không cần phải nói. Mà ngay cả gối cũng bị dính luôn… “Chết tiệt.” Rủa một tiếng, nó dứt khoát chùi tay vào gối đầu. Nó cúi lưng trần xuống lật tung mấy bức chân dung và tranh truyện vương vãi đầy chân giường, lôi ra được cái điều khiển từ xa của máy lạnh, “tít” một tiếng tắt máy. Cảm lạnh rồi. Cảm… Edit: Thanh DuMặt trời rực rỡ chiếu vào cung thể thao rộng lớn, đội tuyển bóng rổ trường cấp ba Kim Hồ đang tích cực luyện tập lần cuối cùng, chuẩn bị cho giải bóng rổ thường niên các trường cấp ba khai mạc vào ngày mai.Bất kể trận đấu lớn nhỏ thế nào, cứ nhắm mắt xông lên là xong. Ôn Hữu Tuấn không hề lo lắng, đối với gã thì những trường học khác căn bản không đáng để mắt.Ôn Hữu Tuấn đằng đằng sát khí dẫn bóng, giống như muốn đập nát bét quả bóng rổ trên tay ── đậu má, rõ vớ vẩn! Vất vả lắm mới thân cận được với Trương Tiểu Tường, thế mà lại trùng thời gian với giải đấu bóng rổ quan trọng mỗi năm tổ chức một lần.Huấn luyện viên ma quỷ suýt nữa đã lấy đi cái mạng già của gã, căn bản không có thời gian hàn huyên cùng Tiểu Tường yêu quý; càng đáng chết hơn là trường đứng ra đăng cai giải đấu lần này lại xa tít tắp tận trong miền nam, Ôn Hữu Tuấn cứ thế bị đóng gói vào xe du lịch nhà trường thuê, chở thẳng đến miền nam tham dự giải đấu thường niên này.Nói không ngoa chứ Ôn Hữu Tuấn khổ sở muốn chết rồi. T. TTên nhóc Trương Giai Tường lại chỉ tống tiễn tình yêu bằng vẻn vẹn một câu: “Tốt quá, từ giờ tôi được yên ổn mà ôn thi Anh văn với Tin học rồi.”Đây gọi là lấy chân tình đổi tuyệt tình sao? (ngược lại mới đúng ~)Mới vừa xuống miền nam không lâu, Ôn Hữu Tuấn đã nhớ thương tha thiết Trương Tiểu Tường yếu dấu của gã. (~>.

Edit: Thanh Du

Mặt trời rực rỡ chiếu vào cung thể thao rộng lớn, đội tuyển bóng rổ trường cấp ba Kim Hồ đang tích cực luyện tập lần cuối cùng, chuẩn bị cho giải bóng rổ thường niên các trường cấp ba khai mạc vào ngày mai.

Bất kể trận đấu lớn nhỏ thế nào, cứ nhắm mắt xông lên là xong. Ôn Hữu Tuấn không hề lo lắng, đối với gã thì những trường học khác căn bản không đáng để mắt.

Ôn Hữu Tuấn đằng đằng sát khí dẫn bóng, giống như muốn đập nát bét quả bóng rổ trên tay ── đậu má, rõ vớ vẩn! Vất vả lắm mới thân cận được với Trương Tiểu Tường, thế mà lại trùng thời gian với giải đấu bóng rổ quan trọng mỗi năm tổ chức một lần.

Huấn luyện viên ma quỷ suýt nữa đã lấy đi cái mạng già của gã, căn bản không có thời gian hàn huyên cùng Tiểu Tường yêu quý; càng đáng chết hơn là trường đứng ra đăng cai giải đấu lần này lại xa tít tắp tận trong miền nam, Ôn Hữu Tuấn cứ thế bị đóng gói vào xe du lịch nhà trường thuê, chở thẳng đến miền nam tham dự giải đấu thường niên này.

Nói không ngoa chứ Ôn Hữu Tuấn khổ sở muốn chết rồi. T. T

Tên nhóc Trương Giai Tường lại chỉ tống tiễn tình yêu bằng vẻn vẹn một câu: “Tốt quá, từ giờ tôi được yên ổn mà ôn thi Anh văn với Tin học rồi.”

Đây gọi là lấy chân tình đổi tuyệt tình sao? (ngược lại mới đúng ~)

Mới vừa xuống miền nam không lâu, Ôn Hữu Tuấn đã nhớ thương tha thiết Trương Tiểu Tường yếu dấu của gã. (~>.

Nhóc Đáng Yêu Cùng TrườngTác giả: Hắc Miêu Dạ VũTruyện Đam Mỹ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit: Triêu Nhan Ghi chú: chữ trong ngoặc () là của tác giả, không phải mình tự thêm vào. (*) là chú thích của mình. Sáng sớm, nắng vàng rực rỡ chiếu vào phòng, những hạt bụi li ti xoay tròn bay múa trong ánh nắng mai. Trong căn phòng bừa bãi, một người tướng nằm kỳ cục đang cố vươn tay ra, s* s**ng tìm gì đó. Có lẽ là phòng quá bừa bãi, hoặc là do trên tay nó không có con mắt nào, cho nên tới khi nó chịu mở mắt đối mặt với hiện thực… “Hắt xì!” Nó hắt hơi một cái rõ to: “Khỉ thật, giấy vệ sinh đâu rồi?” Tay phải của Trương Khải Tường tèm lem nước mũi, mũi thò lò là không cần phải nói. Mà ngay cả gối cũng bị dính luôn… “Chết tiệt.” Rủa một tiếng, nó dứt khoát chùi tay vào gối đầu. Nó cúi lưng trần xuống lật tung mấy bức chân dung và tranh truyện vương vãi đầy chân giường, lôi ra được cái điều khiển từ xa của máy lạnh, “tít” một tiếng tắt máy. Cảm lạnh rồi. Cảm… Edit: Thanh DuMặt trời rực rỡ chiếu vào cung thể thao rộng lớn, đội tuyển bóng rổ trường cấp ba Kim Hồ đang tích cực luyện tập lần cuối cùng, chuẩn bị cho giải bóng rổ thường niên các trường cấp ba khai mạc vào ngày mai.Bất kể trận đấu lớn nhỏ thế nào, cứ nhắm mắt xông lên là xong. Ôn Hữu Tuấn không hề lo lắng, đối với gã thì những trường học khác căn bản không đáng để mắt.Ôn Hữu Tuấn đằng đằng sát khí dẫn bóng, giống như muốn đập nát bét quả bóng rổ trên tay ── đậu má, rõ vớ vẩn! Vất vả lắm mới thân cận được với Trương Tiểu Tường, thế mà lại trùng thời gian với giải đấu bóng rổ quan trọng mỗi năm tổ chức một lần.Huấn luyện viên ma quỷ suýt nữa đã lấy đi cái mạng già của gã, căn bản không có thời gian hàn huyên cùng Tiểu Tường yêu quý; càng đáng chết hơn là trường đứng ra đăng cai giải đấu lần này lại xa tít tắp tận trong miền nam, Ôn Hữu Tuấn cứ thế bị đóng gói vào xe du lịch nhà trường thuê, chở thẳng đến miền nam tham dự giải đấu thường niên này.Nói không ngoa chứ Ôn Hữu Tuấn khổ sở muốn chết rồi. T. TTên nhóc Trương Giai Tường lại chỉ tống tiễn tình yêu bằng vẻn vẹn một câu: “Tốt quá, từ giờ tôi được yên ổn mà ôn thi Anh văn với Tin học rồi.”Đây gọi là lấy chân tình đổi tuyệt tình sao? (ngược lại mới đúng ~)Mới vừa xuống miền nam không lâu, Ôn Hữu Tuấn đã nhớ thương tha thiết Trương Tiểu Tường yếu dấu của gã. (~>.

Chương 9