Tác giả:

" Chát" Một cái tát to lớn vang lên. Bạch Nhược nhìn Lãnh Tâm bằng ánh mắt độc ác, nụ cười khinh miệt hiện rõ trên môi, giọng nói lanh lảnh chan chát vang lên " Lãnh Tâm, mày tưởng mày là cái gì cơ chứ? Một con hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông như mày có tư cách gì màđòi ở bên anh Dạ? Đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ. Từ giờ tao ra lệnh cho mày cút ngay đi cho tao, đồ tiện nhân " Giọng nói chanh chua the thé cứ thế kéo dài, đầu óc Lãnh Tâm giờ hoàn toàn trống rỗng, cô cười khổ lắc chiếc đầu nhỏ. " Nhược Nhược " " Anh Dạ, em ở đây " Vừa nghe thấy giọng nói ấm áp của người đàn ông, khuôn mặt vặn vẹo 360 độ của ả lập tức biến thành người phụ nữ xinh đẹp dịu hiền, ả quay lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, trên môi nở nụ cười khinh khỉnh " Hức... hức... Lãnh Tâm, cô ấy, cô ấy..." Nghe tiếng khóc nức nở đầy thương tâm của Bạch Nhược, Phong Dạ vội vã chạy lại, ôm cô ả vào lòng rồi dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô. Giọng nói hơi trầm xuống: " Cô đã làm gì em ấy hả? Nói mau " Lãnh Tâm cười.…

Chương 3: Mãi vì anh mà bị thương

Muộn Màng Nhận RaTác giả: Mặc Kiều AnTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược" Chát" Một cái tát to lớn vang lên. Bạch Nhược nhìn Lãnh Tâm bằng ánh mắt độc ác, nụ cười khinh miệt hiện rõ trên môi, giọng nói lanh lảnh chan chát vang lên " Lãnh Tâm, mày tưởng mày là cái gì cơ chứ? Một con hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông như mày có tư cách gì màđòi ở bên anh Dạ? Đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ. Từ giờ tao ra lệnh cho mày cút ngay đi cho tao, đồ tiện nhân " Giọng nói chanh chua the thé cứ thế kéo dài, đầu óc Lãnh Tâm giờ hoàn toàn trống rỗng, cô cười khổ lắc chiếc đầu nhỏ. " Nhược Nhược " " Anh Dạ, em ở đây " Vừa nghe thấy giọng nói ấm áp của người đàn ông, khuôn mặt vặn vẹo 360 độ của ả lập tức biến thành người phụ nữ xinh đẹp dịu hiền, ả quay lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, trên môi nở nụ cười khinh khỉnh " Hức... hức... Lãnh Tâm, cô ấy, cô ấy..." Nghe tiếng khóc nức nở đầy thương tâm của Bạch Nhược, Phong Dạ vội vã chạy lại, ôm cô ả vào lòng rồi dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô. Giọng nói hơi trầm xuống: " Cô đã làm gì em ấy hả? Nói mau " Lãnh Tâm cười.… " Thủ lĩnh, người lại bị thương?"Từ "lại" này cậu ta cắn răng nhấn mạnh. Đúng vậy, cô đã vì anh mà bị thương rất nhiều rồi, từ tâm lẫn thân. Nhưng sự thật là do co tự nguyện, không phải sao?Lãnh Tâm dịu dàng mỉm cười. Bàn tay thon dài ôm lấy miệng vết thương đang chảy máu của mình, khuôn mặt trắng bệnh nhìn 1 cô gái trong số đó, giọng nói nhẹ nhàng:" Giúp tôi đi "Tất cả mọi người thở dài bất đắc dĩ. Đôi mắt mang theo lửa giận nhàn nhạt, tại sao Lãnh Tâm cô ấy lại phải vì một tên cạn bã như thế mà bảo vệ mình cơ chứ? Nói đúng ra thì tất cả những người ở đây chưa từng được nhìn thấy cánh tay của cô, toàn thân kín mít từ đầu đến cuối cũng chỉ vì hắn ta ( mọi người có thể hiểu chỗ này không? Hiểu được thì cho ta bái 1 lạy nha)******Sự đau đớn đằng sau gáy khiến anh mở mắt, nhíu mày nhìn Bạch Nhược đang chăm sóc cho mình, hắn nhẹ giọng:" Có chuyện gì xảy ra vậy??? "Nghe thấy tiếng nói trầm ấm từ trên giường truyền tới, cô gái nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt sưng đỏ thấm đẫm nước mắt" Anh Dạ, em cũng không biết nữa, chỉ biết rằng khi em và bác gái thấy anh thì khi ấy anh đã ngất "Nhìn đôi mắt sưng đỏ thấm đẫm nước mắt kia, anh đau lòng lau đi. Nhẹ nhàng ôn Bạch Nhược vào lòng, anh nhỏ giọng trấn anỞ đằng sau, khuôn mặt ả nở nụ cười dữ tợn: Sao mày lại không chết đi? Bạch Dạ" Con trai, con có sao không? Vừa về đến nhà, mẹ và Nhược Nhược nhìn thấy con bất tỉnh nằm đó, chúng ta sợ muốn chết "Phong phu nhân sợ hãi chạy đến. Khuôn mặt già nua như già đi mấy chục tuổi, trông thật sự là lo lắng" Con không sao đâu ạ "Bạch Nhược quay người lại, nhẹ nhàng cười với bà: Càng nhìn càng thấy người con dâu bà chọn đúng là rất hợp với con trai bà" Bác gái, chờ sau khi anh Dạ khỏi, chúng ta tiến hành đi "" Được được, nhược Nhược, theo ý con hết "Dịu dàng ôm con dâu tương lai của mình vào lòng, bà hạnh phúc cười thật lớn

" Thủ lĩnh, người lại bị thương?"

Từ "lại" này cậu ta cắn răng nhấn mạnh. Đúng vậy, cô đã vì anh mà bị thương rất nhiều rồi, từ tâm lẫn thân. Nhưng sự thật là do co tự nguyện, không phải sao?

Lãnh Tâm dịu dàng mỉm cười. Bàn tay thon dài ôm lấy miệng vết thương đang chảy máu của mình, khuôn mặt trắng bệnh nhìn 1 cô gái trong số đó, giọng nói nhẹ nhàng:

" Giúp tôi đi "

Tất cả mọi người thở dài bất đắc dĩ. Đôi mắt mang theo lửa giận nhàn nhạt, tại sao Lãnh Tâm cô ấy lại phải vì một tên cạn bã như thế mà bảo vệ mình cơ chứ? Nói đúng ra thì tất cả những người ở đây chưa từng được nhìn thấy cánh tay của cô, toàn thân kín mít từ đầu đến cuối cũng chỉ vì hắn ta ( mọi người có thể hiểu chỗ này không? Hiểu được thì cho ta bái 1 lạy nha)

******

Sự đau đớn đằng sau gáy khiến anh mở mắt, nhíu mày nhìn Bạch Nhược đang chăm sóc cho mình, hắn nhẹ giọng:

" Có chuyện gì xảy ra vậy??? "

Nghe thấy tiếng nói trầm ấm từ trên giường truyền tới, cô gái nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt sưng đỏ thấm đẫm nước mắt

" Anh Dạ, em cũng không biết nữa, chỉ biết rằng khi em và bác gái thấy anh thì khi ấy anh đã ngất "

Nhìn đôi mắt sưng đỏ thấm đẫm nước mắt kia, anh đau lòng lau đi. Nhẹ nhàng ôn Bạch Nhược vào lòng, anh nhỏ giọng trấn an

Ở đằng sau, khuôn mặt ả nở nụ cười dữ tợn: Sao mày lại không chết đi? Bạch Dạ

" Con trai, con có sao không? Vừa về đến nhà, mẹ và Nhược Nhược nhìn thấy con bất tỉnh nằm đó, chúng ta sợ muốn chết "

Phong phu nhân sợ hãi chạy đến. Khuôn mặt già nua như già đi mấy chục tuổi, trông thật sự là lo lắng

" Con không sao đâu ạ "

Bạch Nhược quay người lại, nhẹ nhàng cười với bà: Càng nhìn càng thấy người con dâu bà chọn đúng là rất hợp với con trai bà

" Bác gái, chờ sau khi anh Dạ khỏi, chúng ta tiến hành đi "

" Được được, nhược Nhược, theo ý con hết "

Dịu dàng ôm con dâu tương lai của mình vào lòng, bà hạnh phúc cười thật lớn

Muộn Màng Nhận RaTác giả: Mặc Kiều AnTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược" Chát" Một cái tát to lớn vang lên. Bạch Nhược nhìn Lãnh Tâm bằng ánh mắt độc ác, nụ cười khinh miệt hiện rõ trên môi, giọng nói lanh lảnh chan chát vang lên " Lãnh Tâm, mày tưởng mày là cái gì cơ chứ? Một con hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông như mày có tư cách gì màđòi ở bên anh Dạ? Đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ. Từ giờ tao ra lệnh cho mày cút ngay đi cho tao, đồ tiện nhân " Giọng nói chanh chua the thé cứ thế kéo dài, đầu óc Lãnh Tâm giờ hoàn toàn trống rỗng, cô cười khổ lắc chiếc đầu nhỏ. " Nhược Nhược " " Anh Dạ, em ở đây " Vừa nghe thấy giọng nói ấm áp của người đàn ông, khuôn mặt vặn vẹo 360 độ của ả lập tức biến thành người phụ nữ xinh đẹp dịu hiền, ả quay lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, trên môi nở nụ cười khinh khỉnh " Hức... hức... Lãnh Tâm, cô ấy, cô ấy..." Nghe tiếng khóc nức nở đầy thương tâm của Bạch Nhược, Phong Dạ vội vã chạy lại, ôm cô ả vào lòng rồi dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô. Giọng nói hơi trầm xuống: " Cô đã làm gì em ấy hả? Nói mau " Lãnh Tâm cười.… " Thủ lĩnh, người lại bị thương?"Từ "lại" này cậu ta cắn răng nhấn mạnh. Đúng vậy, cô đã vì anh mà bị thương rất nhiều rồi, từ tâm lẫn thân. Nhưng sự thật là do co tự nguyện, không phải sao?Lãnh Tâm dịu dàng mỉm cười. Bàn tay thon dài ôm lấy miệng vết thương đang chảy máu của mình, khuôn mặt trắng bệnh nhìn 1 cô gái trong số đó, giọng nói nhẹ nhàng:" Giúp tôi đi "Tất cả mọi người thở dài bất đắc dĩ. Đôi mắt mang theo lửa giận nhàn nhạt, tại sao Lãnh Tâm cô ấy lại phải vì một tên cạn bã như thế mà bảo vệ mình cơ chứ? Nói đúng ra thì tất cả những người ở đây chưa từng được nhìn thấy cánh tay của cô, toàn thân kín mít từ đầu đến cuối cũng chỉ vì hắn ta ( mọi người có thể hiểu chỗ này không? Hiểu được thì cho ta bái 1 lạy nha)******Sự đau đớn đằng sau gáy khiến anh mở mắt, nhíu mày nhìn Bạch Nhược đang chăm sóc cho mình, hắn nhẹ giọng:" Có chuyện gì xảy ra vậy??? "Nghe thấy tiếng nói trầm ấm từ trên giường truyền tới, cô gái nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt sưng đỏ thấm đẫm nước mắt" Anh Dạ, em cũng không biết nữa, chỉ biết rằng khi em và bác gái thấy anh thì khi ấy anh đã ngất "Nhìn đôi mắt sưng đỏ thấm đẫm nước mắt kia, anh đau lòng lau đi. Nhẹ nhàng ôn Bạch Nhược vào lòng, anh nhỏ giọng trấn anỞ đằng sau, khuôn mặt ả nở nụ cười dữ tợn: Sao mày lại không chết đi? Bạch Dạ" Con trai, con có sao không? Vừa về đến nhà, mẹ và Nhược Nhược nhìn thấy con bất tỉnh nằm đó, chúng ta sợ muốn chết "Phong phu nhân sợ hãi chạy đến. Khuôn mặt già nua như già đi mấy chục tuổi, trông thật sự là lo lắng" Con không sao đâu ạ "Bạch Nhược quay người lại, nhẹ nhàng cười với bà: Càng nhìn càng thấy người con dâu bà chọn đúng là rất hợp với con trai bà" Bác gái, chờ sau khi anh Dạ khỏi, chúng ta tiến hành đi "" Được được, nhược Nhược, theo ý con hết "Dịu dàng ôm con dâu tương lai của mình vào lòng, bà hạnh phúc cười thật lớn

Chương 3: Mãi vì anh mà bị thương