Tác giả:

''Hừ, bọn người kia nói chỉ khi cô tắc thở mới cho cô hiến tủy cho YY. Cô đừng trách tôi, cô chết đi coi như là tôi và cô hết nợ.'' ---- Mơ màng tỉnh dậy với căn phòng mang kiến trúc cổ đại, cả người cô đau nhức đến không thể cử động được, khắp thân thể loang lổ từng vệt xanh tím. Đầu óc cô càng ngày càng trở nên mờ mịt, không phải cô đã chết rồi sao? Cô còn nhớ rõ khoảnh khắc Nghiêm Triết rút ống thở c*̉a cô,, tại sao bây giờ cô lại nằm đây với cơ thể trần trụi này? ''Tỉnh rồi à?'' Nam nhân ngồi trên chiếc ghế tựa, tay cầm ly rượu vang đỏ, đôi chân dài vắt chéo vô c*̀ng cuốn hút, rất tiếc ở góc độ c*̉a cô không thể nhìn rõ khuôn mặt anh. Chất giọng anh hơi khàn khàn, lại mang vài phần lạnh nhạt. Cô quen anh ta không? ''Sao không nói chuyện, Hy?'' Hy? Anh ta gọi ai vậy? Có phải cô đang mơ không? Cô chưa chết và linh hồn cô đang ở trong một thân xác khác? Tin được không…

Chương 70: II, Xoay vòng

Sợ YêuTác giả: Hường NguyễnTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh''Hừ, bọn người kia nói chỉ khi cô tắc thở mới cho cô hiến tủy cho YY. Cô đừng trách tôi, cô chết đi coi như là tôi và cô hết nợ.'' ---- Mơ màng tỉnh dậy với căn phòng mang kiến trúc cổ đại, cả người cô đau nhức đến không thể cử động được, khắp thân thể loang lổ từng vệt xanh tím. Đầu óc cô càng ngày càng trở nên mờ mịt, không phải cô đã chết rồi sao? Cô còn nhớ rõ khoảnh khắc Nghiêm Triết rút ống thở c*̉a cô,, tại sao bây giờ cô lại nằm đây với cơ thể trần trụi này? ''Tỉnh rồi à?'' Nam nhân ngồi trên chiếc ghế tựa, tay cầm ly rượu vang đỏ, đôi chân dài vắt chéo vô c*̀ng cuốn hút, rất tiếc ở góc độ c*̉a cô không thể nhìn rõ khuôn mặt anh. Chất giọng anh hơi khàn khàn, lại mang vài phần lạnh nhạt. Cô quen anh ta không? ''Sao không nói chuyện, Hy?'' Hy? Anh ta gọi ai vậy? Có phải cô đang mơ không? Cô chưa chết và linh hồn cô đang ở trong một thân xác khác? Tin được không… Mặc Ngôn linh hồn sau vụ tai nạn xe vốn không còn trong thân xác nữa, nằm trên giường trắng, sự sống mong manh.""Bác sĩ, con trai của tôi... hức hức..."" Người phụ nữ khóc nấc, hai hàng lệ chảy dài trên má, đôi mắt đã sưng lên, tại sao sau hơn một năm sống cuộc sống thực vật, con của bà lại đột ngột rời đi, rời khỏi bà?Mặc Ngôn cùng bạn gái chỉ vì bỏ trốn gia đình mà bị tai nạn xe, tất cả mọi người chỉ trách cô bạn gái đó, tất cả đều là lỗi của cô ấy. Nhưng họ đâu biết cô ấy cũng phải mất đi đôi chân, ngày ngày phải trị liệu. Bác sĩ lắc đầu, vỗ vai người phụ nữ,"" Hãy để cậu ấy ra đi thanh thản, phu nhân cố gắng lên.""Người phụ nữ ngã phịch xuống đất, hai bàn tay bưng kín mặt, khóc lên thành tiếng:"" Không, tôi không muốn, con ơi, Ngôn của mẹ, con không thể ra đi như vậy được, không được con ơi... Sao con bỏ mẹ, mẹ chỉ còn mỗi mình con thôi... hu hu.. Ngôn của mẹ..."" Hành lang rộng vang tiếng khóc thê lương, vài người đi qua chỉ biết thở dài, lại một sinh mệnh từ giã thế giới này.Tiếng y tá từ phòng bệnh chạy ra, hốt hoảng nói:"" Bác sĩ, bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ mau vào kiểm tra ạ.""Người Phụ nữ ngừng khóc, vội vã đến bên bệnh nhân, nói:"" Con trai, cố lên, mẹ biết con không nỡ bỏ mẹ mà.... Ngôn...ngôn của mẹ...""Y tá đưa người phụ nữ ra ngoài, nói:"" Phu nhân, người ra ngoài đợi một chút, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.""Ting TingThoáng cái, sáu tiếng trôi qua, nhưng đối với người đứng chờ thì lại dài vô tận.Bác sĩ bỏ khẩu trang, thở phào một hơi.""Phu Nhân, chúc mừng, thiếu gia qua cơn nguy hiểm rồi."" Phịch... người phụ nữ ngã xuống đất, cả người mệt mỏi không còn sức lực.""Mau đỡ phu nhân vào phòng nghỉ nhanh, phu nhân quá mệt rồi.""Lục Khải Chính....Lục Khải Chính đã không còn, chỉ còn Mặc Ngôn thôi.Anh và Hiểu Linh Hy có thể nhận ra nhau không? Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tình cảm dành cho nhau có được như xưa?Bỏ lỡ những ba năm, không dài nhưng cũng đủ thời gian để cả hai suy nghĩ.Giá như Hiểu Linh Hy còn sống.Giá như Lục Khải Chính còn sống.Hiện tại cả hai  một lần nữa sống lại, cuộc đời họ  song song hay trùng nhau?

Mặc Ngôn linh hồn sau vụ tai nạn xe vốn không còn trong thân xác nữa, nằm trên giường trắng, sự sống mong manh.

""Bác sĩ, con trai của tôi... hức hức..."" Người phụ nữ khóc nấc, hai hàng lệ chảy dài trên má, đôi mắt đã sưng lên, tại sao sau hơn một năm sống cuộc sống thực vật, con của bà lại đột ngột rời đi, rời khỏi bà?

Mặc Ngôn cùng bạn gái chỉ vì bỏ trốn gia đình mà bị tai nạn xe, tất cả mọi người chỉ trách cô bạn gái đó, tất cả đều là lỗi của cô ấy. Nhưng họ đâu biết cô ấy cũng phải mất đi đôi chân, ngày ngày phải trị liệu. 

Bác sĩ lắc đầu, vỗ vai người phụ nữ,"" Hãy để cậu ấy ra đi thanh thản, phu nhân cố gắng lên.""

Người phụ nữ ngã phịch xuống đất, hai bàn tay bưng kín mặt, khóc lên thành tiếng:"" Không, tôi không muốn, con ơi, Ngôn của mẹ, con không thể ra đi như vậy được, không được con ơi... Sao con bỏ mẹ, mẹ chỉ còn mỗi mình con thôi... hu hu.. Ngôn của mẹ..."" 

Hành lang rộng vang tiếng khóc thê lương, vài người đi qua chỉ biết thở dài, lại một sinh mệnh từ giã thế giới này.

Tiếng y tá từ phòng bệnh chạy ra, hốt hoảng nói:"" Bác sĩ, bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ mau vào kiểm tra ạ.""

Người Phụ nữ ngừng khóc, vội vã đến bên bệnh nhân, nói:"" Con trai, cố lên, mẹ biết con không nỡ bỏ mẹ mà.... Ngôn...ngôn của mẹ...""

Y tá đưa người phụ nữ ra ngoài, nói:"" Phu nhân, người ra ngoài đợi một chút, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.""

Ting Ting

Thoáng cái, sáu tiếng trôi qua, nhưng đối với người đứng chờ thì lại dài vô tận.

Bác sĩ bỏ khẩu trang, thở phào một hơi.

""Phu Nhân, chúc mừng, thiếu gia qua cơn nguy hiểm rồi."" 

Phịch... người phụ nữ ngã xuống đất, cả người mệt mỏi không còn sức lực.

""Mau đỡ phu nhân vào phòng nghỉ nhanh, phu nhân quá mệt rồi.""

Lục Khải Chính....Lục Khải Chính đã không còn, chỉ còn Mặc Ngôn thôi.

Anh và Hiểu Linh Hy có thể nhận ra nhau không? 

Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tình cảm dành cho nhau có được như xưa?

Bỏ lỡ những ba năm, không dài nhưng cũng đủ thời gian để cả hai suy nghĩ.

Giá như Hiểu Linh Hy còn sống.

Giá như Lục Khải Chính còn sống.

Hiện tại cả hai  một lần nữa sống lại, cuộc đời họ  song song hay trùng nhau?

Sợ YêuTác giả: Hường NguyễnTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh''Hừ, bọn người kia nói chỉ khi cô tắc thở mới cho cô hiến tủy cho YY. Cô đừng trách tôi, cô chết đi coi như là tôi và cô hết nợ.'' ---- Mơ màng tỉnh dậy với căn phòng mang kiến trúc cổ đại, cả người cô đau nhức đến không thể cử động được, khắp thân thể loang lổ từng vệt xanh tím. Đầu óc cô càng ngày càng trở nên mờ mịt, không phải cô đã chết rồi sao? Cô còn nhớ rõ khoảnh khắc Nghiêm Triết rút ống thở c*̉a cô,, tại sao bây giờ cô lại nằm đây với cơ thể trần trụi này? ''Tỉnh rồi à?'' Nam nhân ngồi trên chiếc ghế tựa, tay cầm ly rượu vang đỏ, đôi chân dài vắt chéo vô c*̀ng cuốn hút, rất tiếc ở góc độ c*̉a cô không thể nhìn rõ khuôn mặt anh. Chất giọng anh hơi khàn khàn, lại mang vài phần lạnh nhạt. Cô quen anh ta không? ''Sao không nói chuyện, Hy?'' Hy? Anh ta gọi ai vậy? Có phải cô đang mơ không? Cô chưa chết và linh hồn cô đang ở trong một thân xác khác? Tin được không… Mặc Ngôn linh hồn sau vụ tai nạn xe vốn không còn trong thân xác nữa, nằm trên giường trắng, sự sống mong manh.""Bác sĩ, con trai của tôi... hức hức..."" Người phụ nữ khóc nấc, hai hàng lệ chảy dài trên má, đôi mắt đã sưng lên, tại sao sau hơn một năm sống cuộc sống thực vật, con của bà lại đột ngột rời đi, rời khỏi bà?Mặc Ngôn cùng bạn gái chỉ vì bỏ trốn gia đình mà bị tai nạn xe, tất cả mọi người chỉ trách cô bạn gái đó, tất cả đều là lỗi của cô ấy. Nhưng họ đâu biết cô ấy cũng phải mất đi đôi chân, ngày ngày phải trị liệu. Bác sĩ lắc đầu, vỗ vai người phụ nữ,"" Hãy để cậu ấy ra đi thanh thản, phu nhân cố gắng lên.""Người phụ nữ ngã phịch xuống đất, hai bàn tay bưng kín mặt, khóc lên thành tiếng:"" Không, tôi không muốn, con ơi, Ngôn của mẹ, con không thể ra đi như vậy được, không được con ơi... Sao con bỏ mẹ, mẹ chỉ còn mỗi mình con thôi... hu hu.. Ngôn của mẹ..."" Hành lang rộng vang tiếng khóc thê lương, vài người đi qua chỉ biết thở dài, lại một sinh mệnh từ giã thế giới này.Tiếng y tá từ phòng bệnh chạy ra, hốt hoảng nói:"" Bác sĩ, bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ mau vào kiểm tra ạ.""Người Phụ nữ ngừng khóc, vội vã đến bên bệnh nhân, nói:"" Con trai, cố lên, mẹ biết con không nỡ bỏ mẹ mà.... Ngôn...ngôn của mẹ...""Y tá đưa người phụ nữ ra ngoài, nói:"" Phu nhân, người ra ngoài đợi một chút, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.""Ting TingThoáng cái, sáu tiếng trôi qua, nhưng đối với người đứng chờ thì lại dài vô tận.Bác sĩ bỏ khẩu trang, thở phào một hơi.""Phu Nhân, chúc mừng, thiếu gia qua cơn nguy hiểm rồi."" Phịch... người phụ nữ ngã xuống đất, cả người mệt mỏi không còn sức lực.""Mau đỡ phu nhân vào phòng nghỉ nhanh, phu nhân quá mệt rồi.""Lục Khải Chính....Lục Khải Chính đã không còn, chỉ còn Mặc Ngôn thôi.Anh và Hiểu Linh Hy có thể nhận ra nhau không? Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tình cảm dành cho nhau có được như xưa?Bỏ lỡ những ba năm, không dài nhưng cũng đủ thời gian để cả hai suy nghĩ.Giá như Hiểu Linh Hy còn sống.Giá như Lục Khải Chính còn sống.Hiện tại cả hai  một lần nữa sống lại, cuộc đời họ  song song hay trùng nhau?

Chương 70: II, Xoay vòng