Cát vàng rợp trời. Hắn mệt mỏi lê bước trên nền cát hanh khô. Mỗi bước chân, nặng tựa chì. Mỗi bước chân, bụi đất bám đầy. Sau khi trốn thoát khỏi đám người truy sát, hắn đã lưu lạc đến vùng cát vàng này. Một mình ở trong sa mạc mênh mông vô tận được ba ngày. Sức lực đã cạn kiệt, nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp hắn từng bước tiến về phía trước; hắn sẽ không từ bỏ mà gục ngã. Trước mắt dường như là ảo giác. Sắc xanh dập dờn hiện ra, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng nước rì rào. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này. Hắn mỉm cười tự giễu, ra sức lắc đầu, dùng chút sức lực cuối cùng mà bặm môi – chỉ có đau đớn mới có thể khiến hắn không trầm mê, thoát khỏi ảo cảnh này. Nhưng có phải vậy không? Hắn lặng người trơ mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Sắc xanh của cây cỏ giữa bão lốc nóng rực của sa mạc sao mà mơn mởn non tươi đến thế; mà tiếng nước kia, sao mà gần đến vậy. Trong hắn bỗng nhiên có một khát khao cháy bỏng. Hắn suýt hụt bước, chạy nhanh đến phía trước: Nước!…

Chương 55

Tiểu Yêu Truy Tìm Tình Yêu (Tiểu Yêu Tinh)Tác giả: Tố Thủ Chiết ChiTruyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCát vàng rợp trời. Hắn mệt mỏi lê bước trên nền cát hanh khô. Mỗi bước chân, nặng tựa chì. Mỗi bước chân, bụi đất bám đầy. Sau khi trốn thoát khỏi đám người truy sát, hắn đã lưu lạc đến vùng cát vàng này. Một mình ở trong sa mạc mênh mông vô tận được ba ngày. Sức lực đã cạn kiệt, nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp hắn từng bước tiến về phía trước; hắn sẽ không từ bỏ mà gục ngã. Trước mắt dường như là ảo giác. Sắc xanh dập dờn hiện ra, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng nước rì rào. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này. Hắn mỉm cười tự giễu, ra sức lắc đầu, dùng chút sức lực cuối cùng mà bặm môi – chỉ có đau đớn mới có thể khiến hắn không trầm mê, thoát khỏi ảo cảnh này. Nhưng có phải vậy không? Hắn lặng người trơ mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Sắc xanh của cây cỏ giữa bão lốc nóng rực của sa mạc sao mà mơn mởn non tươi đến thế; mà tiếng nước kia, sao mà gần đến vậy. Trong hắn bỗng nhiên có một khát khao cháy bỏng. Hắn suýt hụt bước, chạy nhanh đến phía trước: Nước!… Editor: Nguyễn Thủy( 28/12/2018, âm lịch)Nhưng mà hắn cũng không làm gì, chỉ là yên lặng bò dậy, phủi đi vết nhăn trên y phục lúc bị đánh tạo thành, chậm rãi đi về phía tiểu viện rách nát.Đã năm năm hắn sống một mình trong tòa viện cũ này, kể từ lúc 5 tuổi.Đóng lại cửa viện, hắn đi đến cửa phòng duy nhất treo đèn lồng màu đỏ ------ đây là trừ tịch năm trước, lão ma ma vẩy nước cho hắn, nói là đồ cát lợi.Đóng lại cửa phòng, hắn yên lặng lấy đồ vật từ trong ống tay trái ra: Hai cái  bánh bao trong giấy gói, bánh bị rán tới cháy vàng --- thật lâu trước kia, hắn học được cách để lại một đường lui cho mình.Ngấu nghiến ăn xong một cái, hắn nuốt nước miếng, cuối cùng cẩn thận cất cái bánh còn lại, dấu dưới gối nằm, tuy rằng rất muốn ăn, nhưng bây giờ ăn hết, buổi tối sẽ không có đồ ăn.Cũng không phải ngày nào cũng may mắn, tìm được đồ ăn trong phòng bếp.Làm xong mọi việc, hắn đi đến bên cửa sổ.Bên trong là chậu hoa, một cây hoa Mẫu đơn thân cao bằng hắn.Đây là đồ vật quý giá nhất với hắn -------- cũng là món đồ mà Mẫu hậu trước khi thắt cổ tự vẫn lưu lại cho hắn.Trong cung ai đều biết, Hoàng hậu bị phế trồng một cây Mẫu đơn chưa bao giờ nở hoa ----- chuyện này sớm trở thành trò cười trong cung.Mọi người đều nói cây Mẫu đơn đó là loại thấp kém nhất, tràng đại họa trong hoàng cung, cây đã từng được  Hoàng hậu cũ chăm sóc tỉ mỉ bị người nhổ tận gốc xem như đồ bỏ mà ném xuống đất.Vài ngày sau, hắn mới lén lút đến nơi dùng để vứt đồ ở trong hoàng cung  tìm được cây Mẫu đơn sắp khô héo này ---- Lúc đó nó sắp chết rồi.Hắn cũng không có bao nhiêu yêu thích Mẫu đơn, chỉ là đây là cây hoa mà Mẫu hậu hắn yêu thích nhất.Tìm thấy cái chậu mẻ thêm chút đất đem nó đi trồng, tưới nước vài lần -------- ngay cả hắn cũng  không ngờ, cây Mẫu đơn vẫn còn sống.Thời gian 4 năm, mỗi ngày mỗi giờ đều ở bên cạnh nó để ngày trôi qua, chỉ có duy nhất mình hoa cùng hắn, nó lớn cùng hắn, trong đó sinh ra tình cảm.Mặc dù nó quả thật là cây Mẫu đơn không nở hoa.Hắn nghĩ cả đời này, chỉ có cây Mẫu đơn này cùng hắn vượt qua, có lẽ nó còn sống lâu hơn mình.Dù sao tuổi còn nhỏ, vừa rồi lại bị người đè xuống đánh mà sỉ nhục, lúc này hắn đã bắt đầu mệt nhọc.Đơn giản tựa vào bàn, hắn chuẩn bị ngủ ở ngay cửa sổ này một lát ---- dù sao mỗi ngày hắn cũng không có việc gì làm.Có ánh sáng gì đó ép hắn mở mắt, sau đó hắn há to miệng.Ôi----Cây hoa Mẫu đơn đặt bên cửa sổ, từ cành khô, gốc cây đến từng chiếc lá đếu phát sáng.Sau đó giống như trong mơ, trên đỉnh cây hoa, xuất hiện nụ hoa mà mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu nở rộ.Hoa.... nở rồi?Trước đây chưa từng nghe nói qua, có cây hoa Mẫu đơn nào lại nở hoa như vậy!Chính là nụ hoa nho nhỏ kia như mang theo ma lực, hấp dẫn ánh mắt hắn ------- hắn muốn nhìn một chút xem đây cuối cùng là thứ gì?

Editor: Nguyễn Thủy

( 28/12/2018, âm lịch)

Nhưng mà hắn cũng không làm gì, chỉ là yên lặng bò dậy, phủi đi vết nhăn trên y phục lúc bị đánh tạo thành, chậm rãi đi về phía tiểu viện rách nát.

Đã năm năm hắn sống một mình trong tòa viện cũ này, kể từ lúc 5 tuổi.

Đóng lại cửa viện, hắn đi đến cửa phòng duy nhất treo đèn lồng màu đỏ ------ đây là trừ tịch năm trước, lão ma ma vẩy nước cho hắn, nói là đồ cát lợi.

Đóng lại cửa phòng, hắn yên lặng lấy đồ vật từ trong ống tay trái ra: Hai cái  bánh bao trong giấy gói, bánh bị rán tới cháy vàng --- thật lâu trước kia, hắn học được cách để lại một đường lui cho mình.

Ngấu nghiến ăn xong một cái, hắn nuốt nước miếng, cuối cùng cẩn thận cất cái bánh còn lại, dấu dưới gối nằm, tuy rằng rất muốn ăn, nhưng bây giờ ăn hết, buổi tối sẽ không có đồ ăn.

Cũng không phải ngày nào cũng may mắn, tìm được đồ ăn trong phòng bếp.

Làm xong mọi việc, hắn đi đến bên cửa sổ.

Bên trong là chậu hoa, một cây hoa Mẫu đơn thân cao bằng hắn.

Đây là đồ vật quý giá nhất với hắn -------- cũng là món đồ mà Mẫu hậu trước khi thắt cổ tự vẫn lưu lại cho hắn.

Trong cung ai đều biết, Hoàng hậu bị phế trồng một cây Mẫu đơn chưa bao giờ nở hoa ----- chuyện này sớm trở thành trò cười trong cung.

Mọi người đều nói cây Mẫu đơn đó là loại thấp kém nhất, tràng đại họa trong hoàng cung, cây đã từng được  Hoàng hậu cũ chăm sóc tỉ mỉ bị người nhổ tận gốc xem như đồ bỏ mà ném xuống đất.

Vài ngày sau, hắn mới lén lút đến nơi dùng để vứt đồ ở trong hoàng cung  tìm được cây Mẫu đơn sắp khô héo này ---- Lúc đó nó sắp chết rồi.

Hắn cũng không có bao nhiêu yêu thích Mẫu đơn, chỉ là đây là cây hoa mà Mẫu hậu hắn yêu thích nhất.

Tìm thấy cái chậu mẻ thêm chút đất đem nó đi trồng, tưới nước vài lần -------- ngay cả hắn cũng  không ngờ, cây Mẫu đơn vẫn còn sống.

Thời gian 4 năm, mỗi ngày mỗi giờ đều ở bên cạnh nó để ngày trôi qua, chỉ có duy nhất mình hoa cùng hắn, nó lớn cùng hắn, trong đó sinh ra tình cảm.

Mặc dù nó quả thật là cây Mẫu đơn không nở hoa.

Hắn nghĩ cả đời này, chỉ có cây Mẫu đơn này cùng hắn vượt qua, có lẽ nó còn sống lâu hơn mình.

Dù sao tuổi còn nhỏ, vừa rồi lại bị người đè xuống đánh mà sỉ nhục, lúc này hắn đã bắt đầu mệt nhọc.

Đơn giản tựa vào bàn, hắn chuẩn bị ngủ ở ngay cửa sổ này một lát ---- dù sao mỗi ngày hắn cũng không có việc gì làm.

Có ánh sáng gì đó ép hắn mở mắt, sau đó hắn há to miệng.

Ôi----

Cây hoa Mẫu đơn đặt bên cửa sổ, từ cành khô, gốc cây đến từng chiếc lá đếu phát sáng.

Sau đó giống như trong mơ, trên đỉnh cây hoa, xuất hiện nụ hoa mà mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu nở rộ.

Hoa.... nở rồi?

Trước đây chưa từng nghe nói qua, có cây hoa Mẫu đơn nào lại nở hoa như vậy!

Chính là nụ hoa nho nhỏ kia như mang theo ma lực, hấp dẫn ánh mắt hắn ------- hắn muốn nhìn một chút xem đây cuối cùng là thứ gì?

Tiểu Yêu Truy Tìm Tình Yêu (Tiểu Yêu Tinh)Tác giả: Tố Thủ Chiết ChiTruyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCát vàng rợp trời. Hắn mệt mỏi lê bước trên nền cát hanh khô. Mỗi bước chân, nặng tựa chì. Mỗi bước chân, bụi đất bám đầy. Sau khi trốn thoát khỏi đám người truy sát, hắn đã lưu lạc đến vùng cát vàng này. Một mình ở trong sa mạc mênh mông vô tận được ba ngày. Sức lực đã cạn kiệt, nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp hắn từng bước tiến về phía trước; hắn sẽ không từ bỏ mà gục ngã. Trước mắt dường như là ảo giác. Sắc xanh dập dờn hiện ra, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng nước rì rào. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này. Hắn mỉm cười tự giễu, ra sức lắc đầu, dùng chút sức lực cuối cùng mà bặm môi – chỉ có đau đớn mới có thể khiến hắn không trầm mê, thoát khỏi ảo cảnh này. Nhưng có phải vậy không? Hắn lặng người trơ mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Sắc xanh của cây cỏ giữa bão lốc nóng rực của sa mạc sao mà mơn mởn non tươi đến thế; mà tiếng nước kia, sao mà gần đến vậy. Trong hắn bỗng nhiên có một khát khao cháy bỏng. Hắn suýt hụt bước, chạy nhanh đến phía trước: Nước!… Editor: Nguyễn Thủy( 28/12/2018, âm lịch)Nhưng mà hắn cũng không làm gì, chỉ là yên lặng bò dậy, phủi đi vết nhăn trên y phục lúc bị đánh tạo thành, chậm rãi đi về phía tiểu viện rách nát.Đã năm năm hắn sống một mình trong tòa viện cũ này, kể từ lúc 5 tuổi.Đóng lại cửa viện, hắn đi đến cửa phòng duy nhất treo đèn lồng màu đỏ ------ đây là trừ tịch năm trước, lão ma ma vẩy nước cho hắn, nói là đồ cát lợi.Đóng lại cửa phòng, hắn yên lặng lấy đồ vật từ trong ống tay trái ra: Hai cái  bánh bao trong giấy gói, bánh bị rán tới cháy vàng --- thật lâu trước kia, hắn học được cách để lại một đường lui cho mình.Ngấu nghiến ăn xong một cái, hắn nuốt nước miếng, cuối cùng cẩn thận cất cái bánh còn lại, dấu dưới gối nằm, tuy rằng rất muốn ăn, nhưng bây giờ ăn hết, buổi tối sẽ không có đồ ăn.Cũng không phải ngày nào cũng may mắn, tìm được đồ ăn trong phòng bếp.Làm xong mọi việc, hắn đi đến bên cửa sổ.Bên trong là chậu hoa, một cây hoa Mẫu đơn thân cao bằng hắn.Đây là đồ vật quý giá nhất với hắn -------- cũng là món đồ mà Mẫu hậu trước khi thắt cổ tự vẫn lưu lại cho hắn.Trong cung ai đều biết, Hoàng hậu bị phế trồng một cây Mẫu đơn chưa bao giờ nở hoa ----- chuyện này sớm trở thành trò cười trong cung.Mọi người đều nói cây Mẫu đơn đó là loại thấp kém nhất, tràng đại họa trong hoàng cung, cây đã từng được  Hoàng hậu cũ chăm sóc tỉ mỉ bị người nhổ tận gốc xem như đồ bỏ mà ném xuống đất.Vài ngày sau, hắn mới lén lút đến nơi dùng để vứt đồ ở trong hoàng cung  tìm được cây Mẫu đơn sắp khô héo này ---- Lúc đó nó sắp chết rồi.Hắn cũng không có bao nhiêu yêu thích Mẫu đơn, chỉ là đây là cây hoa mà Mẫu hậu hắn yêu thích nhất.Tìm thấy cái chậu mẻ thêm chút đất đem nó đi trồng, tưới nước vài lần -------- ngay cả hắn cũng  không ngờ, cây Mẫu đơn vẫn còn sống.Thời gian 4 năm, mỗi ngày mỗi giờ đều ở bên cạnh nó để ngày trôi qua, chỉ có duy nhất mình hoa cùng hắn, nó lớn cùng hắn, trong đó sinh ra tình cảm.Mặc dù nó quả thật là cây Mẫu đơn không nở hoa.Hắn nghĩ cả đời này, chỉ có cây Mẫu đơn này cùng hắn vượt qua, có lẽ nó còn sống lâu hơn mình.Dù sao tuổi còn nhỏ, vừa rồi lại bị người đè xuống đánh mà sỉ nhục, lúc này hắn đã bắt đầu mệt nhọc.Đơn giản tựa vào bàn, hắn chuẩn bị ngủ ở ngay cửa sổ này một lát ---- dù sao mỗi ngày hắn cũng không có việc gì làm.Có ánh sáng gì đó ép hắn mở mắt, sau đó hắn há to miệng.Ôi----Cây hoa Mẫu đơn đặt bên cửa sổ, từ cành khô, gốc cây đến từng chiếc lá đếu phát sáng.Sau đó giống như trong mơ, trên đỉnh cây hoa, xuất hiện nụ hoa mà mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu nở rộ.Hoa.... nở rồi?Trước đây chưa từng nghe nói qua, có cây hoa Mẫu đơn nào lại nở hoa như vậy!Chính là nụ hoa nho nhỏ kia như mang theo ma lực, hấp dẫn ánh mắt hắn ------- hắn muốn nhìn một chút xem đây cuối cùng là thứ gì?

Chương 55