Cát vàng rợp trời. Hắn mệt mỏi lê bước trên nền cát hanh khô. Mỗi bước chân, nặng tựa chì. Mỗi bước chân, bụi đất bám đầy. Sau khi trốn thoát khỏi đám người truy sát, hắn đã lưu lạc đến vùng cát vàng này. Một mình ở trong sa mạc mênh mông vô tận được ba ngày. Sức lực đã cạn kiệt, nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp hắn từng bước tiến về phía trước; hắn sẽ không từ bỏ mà gục ngã. Trước mắt dường như là ảo giác. Sắc xanh dập dờn hiện ra, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng nước rì rào. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này. Hắn mỉm cười tự giễu, ra sức lắc đầu, dùng chút sức lực cuối cùng mà bặm môi – chỉ có đau đớn mới có thể khiến hắn không trầm mê, thoát khỏi ảo cảnh này. Nhưng có phải vậy không? Hắn lặng người trơ mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Sắc xanh của cây cỏ giữa bão lốc nóng rực của sa mạc sao mà mơn mởn non tươi đến thế; mà tiếng nước kia, sao mà gần đến vậy. Trong hắn bỗng nhiên có một khát khao cháy bỏng. Hắn suýt hụt bước, chạy nhanh đến phía trước: Nước!…

Chương 91: Khuynh thành Mẫu đơn hoa yêu 38

Tiểu Yêu Truy Tìm Tình Yêu (Tiểu Yêu Tinh)Tác giả: Tố Thủ Chiết ChiTruyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCát vàng rợp trời. Hắn mệt mỏi lê bước trên nền cát hanh khô. Mỗi bước chân, nặng tựa chì. Mỗi bước chân, bụi đất bám đầy. Sau khi trốn thoát khỏi đám người truy sát, hắn đã lưu lạc đến vùng cát vàng này. Một mình ở trong sa mạc mênh mông vô tận được ba ngày. Sức lực đã cạn kiệt, nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp hắn từng bước tiến về phía trước; hắn sẽ không từ bỏ mà gục ngã. Trước mắt dường như là ảo giác. Sắc xanh dập dờn hiện ra, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng nước rì rào. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này. Hắn mỉm cười tự giễu, ra sức lắc đầu, dùng chút sức lực cuối cùng mà bặm môi – chỉ có đau đớn mới có thể khiến hắn không trầm mê, thoát khỏi ảo cảnh này. Nhưng có phải vậy không? Hắn lặng người trơ mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Sắc xanh của cây cỏ giữa bão lốc nóng rực của sa mạc sao mà mơn mởn non tươi đến thế; mà tiếng nước kia, sao mà gần đến vậy. Trong hắn bỗng nhiên có một khát khao cháy bỏng. Hắn suýt hụt bước, chạy nhanh đến phía trước: Nước!… Edit: Diệc LinhCuối cùng Chung Tình vẫn phải thỏa hiệp.Bởi vì nàng xác định được, nếu mình tiếp tục đứng yên ở đó, Yến Việt thật sự không ngại "giúp đỡ".Trên thực tế, Yến Việt không những không ngại, mà còn là cầu mà không được!Chung Tình nằm trong bồn tắm, bình tĩnh mà suy nghĩ, bây giờ mà có thể bỏ rơi cái tên khiến người ta tức giận ngoài kia, thực sự là vô cùng hả dạ!Nàng cố tình ở bên trong thật lâu, căn bản bây giờ nàng không muốn gặp Yến Việt.Dù sao nàng cũng là một cây hoa, thích nước là lẽ dĩ nhiên, ở đây một ngày một đêm cũng không thành vấn đề.Nhưng Yến Việt sao có thể không hiểu tâm tư của nàng?"Tỷ tỷ, tỷ có chỗ nào không thoải mái chứ? Không thoải mái đệ ở đây thôi."Chung Tình: "....."Coi như nàng không nghe thấy gì.Nhưng nàng đã xem nhẹ độ mặt dày có của Yến Việt: "Nếu tỷ tỷ cố còn không ra, A Việt sẽ tự mình vào xem. Tỷ mới tỉnh lại, ngâm trong nước quá lâu khiến đệ thực sự rất lo lắng."Tiểu tử thúi!Vẻ mặt Chung Tình không tình nguyện bước ra khỏi phòng tắm, cũng không quan tâm mái tóc còn ướt đẫm nhỏ nước, cứ dùng chân trần dẫm lên sàn nhà lạnh như băng."Yến Việt, ta tự nhận ta đối xử với đệ tận tâm tận ý, tại sao đệ cứ phải cưỡng ép ta như vậy?"Yến Việt không trả lời, lúc Chung Tình bước ra hắn đã nhíu mày, sau đó lập tức bước tới, bế ngang nàng lên."Đệ làm cái gì....." Chung Tình vốn muốn tránh thoát, nhưng lấy chút sức lực bây giờ, căn bản là không làm được."Sao tỷ tỷ lại không chú ý thân thể của mình như vậy?"Yến Việt cau mày đặt người ngồi xuống giường, tự mình lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ, lau khô vệt nước trên bàn chân Chung Tình.Cảm giác tê ngứa từ phía dưới truyền tới khiến Chung Tình có chút không được tự nhiên muốn lùi ra sau, cổ chân mảnh khảnh đã bị Yến Việt giữ lại."Đừng nhúc nhích." Hắn cau mày giống như đang phê bình một đứa trẻ không nghe lời."Cho dù tỷ không vui, cũng không được lấy sức khỏe ra đùa giỡn!"Chung Tình mặc kệ bàn chân bị Yến Việt nắm chặt: "Đệ sẽ để ý đến suy nghĩ của ta sao?"Yến Việt cẩn thận lau khô chân cho nàng, không trả lời lời nàng nói. Một lần nữa rửa tay, lấy ra một chiếc khăn khác, tiếp tục giúp Chung Tình lau khô mái tóc ướt nhẹp."Trừ việc rời khỏi đây, tỷ tỷ muốn làm cái gì, A Việt đều sẽ thay tỷ làm."Lúc nói ra lời này, hơi nóng theo miệng bám bên tai Chung Tình, xen lẫn hô hấp là hương bồ kết thoải mái trong trẻo, Chung Tình không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt đỏ bừng."Vậy đệ cách ta xa một chút." Chung Tình nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.Động tác trên đầu đột nhiên ngừng lại, nhưng người vẫn không chịu rời đi.Chung Tình nhịn không được mở mắt, đối diện là một đôi mắt tràn đầy bi thương.Tình cảm mãnh liệt bên trong cùng nỗi bi thương đập vào mắt khiến lòng nàng đau đớn.(Cứ bảo không yêu đi ╮(╯_╰)╭)Yến Việt nhỏ giọng nói: "Đệ không ép buộc tỷ tỷ, chỉ muốn gần gũi với tỷ một chút cũng không được sao?"Chung Tình cạn lời.Yến Việt nhìn phản ứng này liền biết nàng chịu thoả hiệp.Hắn buông khăn trong tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy người bên cạnh: "Tỷ tỷ cứ coi như đệ là A Việt của 5 năm trước, thân thiết với nhau như xưa có được hay không?"Yến Việt rất hiểu con người Chung Tình, hắn biết làm cách nào có thể khiến nàng mềm lòng.

Edit: Diệc Linh

Cuối cùng Chung Tình vẫn phải thỏa hiệp.

Bởi vì nàng xác định được, nếu mình tiếp tục đứng yên ở đó, Yến Việt thật sự không ngại "giúp đỡ".

Trên thực tế, Yến Việt không những không ngại, mà còn là cầu mà không được!

Chung Tình nằm trong bồn tắm, bình tĩnh mà suy nghĩ, bây giờ mà có thể bỏ rơi cái tên khiến người ta tức giận ngoài kia, thực sự là vô cùng hả dạ!

Nàng cố tình ở bên trong thật lâu, căn bản bây giờ nàng không muốn gặp Yến Việt.

Dù sao nàng cũng là một cây hoa, thích nước là lẽ dĩ nhiên, ở đây một ngày một đêm cũng không thành vấn đề.

Nhưng Yến Việt sao có thể không hiểu tâm tư của nàng?

"Tỷ tỷ, tỷ có chỗ nào không thoải mái chứ? Không thoải mái đệ ở đây thôi."

Chung Tình: "....."

Coi như nàng không nghe thấy gì.

Nhưng nàng đã xem nhẹ độ mặt dày có của Yến Việt: "Nếu tỷ tỷ cố còn không ra, A Việt sẽ tự mình vào xem. Tỷ mới tỉnh lại, ngâm trong nước quá lâu khiến đệ thực sự rất lo lắng."

Tiểu tử thúi!

Vẻ mặt Chung Tình không tình nguyện bước ra khỏi phòng tắm, cũng không quan tâm mái tóc còn ướt đẫm nhỏ nước, cứ dùng chân trần dẫm lên sàn nhà lạnh như băng.

"Yến Việt, ta tự nhận ta đối xử với đệ tận tâm tận ý, tại sao đệ cứ phải cưỡng ép ta như vậy?"

Yến Việt không trả lời, lúc Chung Tình bước ra hắn đã nhíu mày, sau đó lập tức bước tới, bế ngang nàng lên.

"Đệ làm cái gì....." Chung Tình vốn muốn tránh thoát, nhưng lấy chút sức lực bây giờ, căn bản là không làm được.

"Sao tỷ tỷ lại không chú ý thân thể của mình như vậy?"

Yến Việt cau mày đặt người ngồi xuống giường, tự mình lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ, lau khô vệt nước trên bàn chân Chung Tình.

Cảm giác tê ngứa từ phía dưới truyền tới khiến Chung Tình có chút không được tự nhiên muốn lùi ra sau, cổ chân mảnh khảnh đã bị Yến Việt giữ lại.

"Đừng nhúc nhích." Hắn cau mày giống như đang phê bình một đứa trẻ không nghe lời.

"Cho dù tỷ không vui, cũng không được lấy sức khỏe ra đùa giỡn!"

Chung Tình mặc kệ bàn chân bị Yến Việt nắm chặt: "Đệ sẽ để ý đến suy nghĩ của ta sao?"

Yến Việt cẩn thận lau khô chân cho nàng, không trả lời lời nàng nói. Một lần nữa rửa tay, lấy ra một chiếc khăn khác, tiếp tục giúp Chung Tình lau khô mái tóc ướt nhẹp.

"Trừ việc rời khỏi đây, tỷ tỷ muốn làm cái gì, A Việt đều sẽ thay tỷ làm."

Lúc nói ra lời này, hơi nóng theo miệng bám bên tai Chung Tình, xen lẫn hô hấp là hương bồ kết thoải mái trong trẻo, Chung Tình không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt đỏ bừng.

"Vậy đệ cách ta xa một chút." Chung Tình nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.

Động tác trên đầu đột nhiên ngừng lại, nhưng người vẫn không chịu rời đi.

Chung Tình nhịn không được mở mắt, đối diện là một đôi mắt tràn đầy bi thương.

Tình cảm mãnh liệt bên trong cùng nỗi bi thương đập vào mắt khiến lòng nàng đau đớn.

(Cứ bảo không yêu đi ╮(╯_╰)╭)

Yến Việt nhỏ giọng nói: "Đệ không ép buộc tỷ tỷ, chỉ muốn gần gũi với tỷ một chút cũng không được sao?"

Chung Tình cạn lời.

Yến Việt nhìn phản ứng này liền biết nàng chịu thoả hiệp.

Hắn buông khăn trong tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy người bên cạnh: "Tỷ tỷ cứ coi như đệ là A Việt của 5 năm trước, thân thiết với nhau như xưa có được hay không?"

Yến Việt rất hiểu con người Chung Tình, hắn biết làm cách nào có thể khiến nàng mềm lòng.

Tiểu Yêu Truy Tìm Tình Yêu (Tiểu Yêu Tinh)Tác giả: Tố Thủ Chiết ChiTruyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCát vàng rợp trời. Hắn mệt mỏi lê bước trên nền cát hanh khô. Mỗi bước chân, nặng tựa chì. Mỗi bước chân, bụi đất bám đầy. Sau khi trốn thoát khỏi đám người truy sát, hắn đã lưu lạc đến vùng cát vàng này. Một mình ở trong sa mạc mênh mông vô tận được ba ngày. Sức lực đã cạn kiệt, nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp hắn từng bước tiến về phía trước; hắn sẽ không từ bỏ mà gục ngã. Trước mắt dường như là ảo giác. Sắc xanh dập dờn hiện ra, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng nước rì rào. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này. Hắn mỉm cười tự giễu, ra sức lắc đầu, dùng chút sức lực cuối cùng mà bặm môi – chỉ có đau đớn mới có thể khiến hắn không trầm mê, thoát khỏi ảo cảnh này. Nhưng có phải vậy không? Hắn lặng người trơ mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Sắc xanh của cây cỏ giữa bão lốc nóng rực của sa mạc sao mà mơn mởn non tươi đến thế; mà tiếng nước kia, sao mà gần đến vậy. Trong hắn bỗng nhiên có một khát khao cháy bỏng. Hắn suýt hụt bước, chạy nhanh đến phía trước: Nước!… Edit: Diệc LinhCuối cùng Chung Tình vẫn phải thỏa hiệp.Bởi vì nàng xác định được, nếu mình tiếp tục đứng yên ở đó, Yến Việt thật sự không ngại "giúp đỡ".Trên thực tế, Yến Việt không những không ngại, mà còn là cầu mà không được!Chung Tình nằm trong bồn tắm, bình tĩnh mà suy nghĩ, bây giờ mà có thể bỏ rơi cái tên khiến người ta tức giận ngoài kia, thực sự là vô cùng hả dạ!Nàng cố tình ở bên trong thật lâu, căn bản bây giờ nàng không muốn gặp Yến Việt.Dù sao nàng cũng là một cây hoa, thích nước là lẽ dĩ nhiên, ở đây một ngày một đêm cũng không thành vấn đề.Nhưng Yến Việt sao có thể không hiểu tâm tư của nàng?"Tỷ tỷ, tỷ có chỗ nào không thoải mái chứ? Không thoải mái đệ ở đây thôi."Chung Tình: "....."Coi như nàng không nghe thấy gì.Nhưng nàng đã xem nhẹ độ mặt dày có của Yến Việt: "Nếu tỷ tỷ cố còn không ra, A Việt sẽ tự mình vào xem. Tỷ mới tỉnh lại, ngâm trong nước quá lâu khiến đệ thực sự rất lo lắng."Tiểu tử thúi!Vẻ mặt Chung Tình không tình nguyện bước ra khỏi phòng tắm, cũng không quan tâm mái tóc còn ướt đẫm nhỏ nước, cứ dùng chân trần dẫm lên sàn nhà lạnh như băng."Yến Việt, ta tự nhận ta đối xử với đệ tận tâm tận ý, tại sao đệ cứ phải cưỡng ép ta như vậy?"Yến Việt không trả lời, lúc Chung Tình bước ra hắn đã nhíu mày, sau đó lập tức bước tới, bế ngang nàng lên."Đệ làm cái gì....." Chung Tình vốn muốn tránh thoát, nhưng lấy chút sức lực bây giờ, căn bản là không làm được."Sao tỷ tỷ lại không chú ý thân thể của mình như vậy?"Yến Việt cau mày đặt người ngồi xuống giường, tự mình lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ, lau khô vệt nước trên bàn chân Chung Tình.Cảm giác tê ngứa từ phía dưới truyền tới khiến Chung Tình có chút không được tự nhiên muốn lùi ra sau, cổ chân mảnh khảnh đã bị Yến Việt giữ lại."Đừng nhúc nhích." Hắn cau mày giống như đang phê bình một đứa trẻ không nghe lời."Cho dù tỷ không vui, cũng không được lấy sức khỏe ra đùa giỡn!"Chung Tình mặc kệ bàn chân bị Yến Việt nắm chặt: "Đệ sẽ để ý đến suy nghĩ của ta sao?"Yến Việt cẩn thận lau khô chân cho nàng, không trả lời lời nàng nói. Một lần nữa rửa tay, lấy ra một chiếc khăn khác, tiếp tục giúp Chung Tình lau khô mái tóc ướt nhẹp."Trừ việc rời khỏi đây, tỷ tỷ muốn làm cái gì, A Việt đều sẽ thay tỷ làm."Lúc nói ra lời này, hơi nóng theo miệng bám bên tai Chung Tình, xen lẫn hô hấp là hương bồ kết thoải mái trong trẻo, Chung Tình không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt đỏ bừng."Vậy đệ cách ta xa một chút." Chung Tình nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.Động tác trên đầu đột nhiên ngừng lại, nhưng người vẫn không chịu rời đi.Chung Tình nhịn không được mở mắt, đối diện là một đôi mắt tràn đầy bi thương.Tình cảm mãnh liệt bên trong cùng nỗi bi thương đập vào mắt khiến lòng nàng đau đớn.(Cứ bảo không yêu đi ╮(╯_╰)╭)Yến Việt nhỏ giọng nói: "Đệ không ép buộc tỷ tỷ, chỉ muốn gần gũi với tỷ một chút cũng không được sao?"Chung Tình cạn lời.Yến Việt nhìn phản ứng này liền biết nàng chịu thoả hiệp.Hắn buông khăn trong tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy người bên cạnh: "Tỷ tỷ cứ coi như đệ là A Việt của 5 năm trước, thân thiết với nhau như xưa có được hay không?"Yến Việt rất hiểu con người Chung Tình, hắn biết làm cách nào có thể khiến nàng mềm lòng.

Chương 91: Khuynh thành Mẫu đơn hoa yêu 38