Cát vàng rợp trời. Hắn mệt mỏi lê bước trên nền cát hanh khô. Mỗi bước chân, nặng tựa chì. Mỗi bước chân, bụi đất bám đầy. Sau khi trốn thoát khỏi đám người truy sát, hắn đã lưu lạc đến vùng cát vàng này. Một mình ở trong sa mạc mênh mông vô tận được ba ngày. Sức lực đã cạn kiệt, nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp hắn từng bước tiến về phía trước; hắn sẽ không từ bỏ mà gục ngã. Trước mắt dường như là ảo giác. Sắc xanh dập dờn hiện ra, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng nước rì rào. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này. Hắn mỉm cười tự giễu, ra sức lắc đầu, dùng chút sức lực cuối cùng mà bặm môi – chỉ có đau đớn mới có thể khiến hắn không trầm mê, thoát khỏi ảo cảnh này. Nhưng có phải vậy không? Hắn lặng người trơ mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Sắc xanh của cây cỏ giữa bão lốc nóng rực của sa mạc sao mà mơn mởn non tươi đến thế; mà tiếng nước kia, sao mà gần đến vậy. Trong hắn bỗng nhiên có một khát khao cháy bỏng. Hắn suýt hụt bước, chạy nhanh đến phía trước: Nước!…

Chương 65-12

Tiểu Yêu Truy Tìm Tình Yêu (Tiểu Yêu Tinh)Tác giả: Tố Thủ Chiết ChiTruyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCát vàng rợp trời. Hắn mệt mỏi lê bước trên nền cát hanh khô. Mỗi bước chân, nặng tựa chì. Mỗi bước chân, bụi đất bám đầy. Sau khi trốn thoát khỏi đám người truy sát, hắn đã lưu lạc đến vùng cát vàng này. Một mình ở trong sa mạc mênh mông vô tận được ba ngày. Sức lực đã cạn kiệt, nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp hắn từng bước tiến về phía trước; hắn sẽ không từ bỏ mà gục ngã. Trước mắt dường như là ảo giác. Sắc xanh dập dờn hiện ra, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng nước rì rào. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này. Hắn mỉm cười tự giễu, ra sức lắc đầu, dùng chút sức lực cuối cùng mà bặm môi – chỉ có đau đớn mới có thể khiến hắn không trầm mê, thoát khỏi ảo cảnh này. Nhưng có phải vậy không? Hắn lặng người trơ mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Sắc xanh của cây cỏ giữa bão lốc nóng rực của sa mạc sao mà mơn mởn non tươi đến thế; mà tiếng nước kia, sao mà gần đến vậy. Trong hắn bỗng nhiên có một khát khao cháy bỏng. Hắn suýt hụt bước, chạy nhanh đến phía trước: Nước!… Trên mặt Yến Việt vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn vị huynh trưởng của mình, trong lòng không ngừng cười lạnh.Nhìn y tìm đường chết hắn lại cảm thấy như vậy còn chưa đủ.Vì vậy hắn giả vờ trấn định lại tự tin nói: " Huynh đừng gạt đệ, Phụ hoàng.... người chỉ là nhất thời quên mất đệ mà thôi, trước kia người đối xử với ta tốt như vậy...."Giống như để thuyết phục bản thân hắn đem câu nói kia nhắc lại một lần: " Phụ hoàng đối xử với đệ tốt như vậy!"Yến Đảo nhìn vẻ mặt bàng hoàng của đệ đệ, trong lòng vô cùng vui sướng.Một cỗ xúc động từ trong lòng dâng lên, không hề nghĩ ngợi mà nói ra suy nghĩ trong lòng: " Đối xử tốt với ngươi? Hóa ra ngươi cũng không biết Phụ Hoàng đã sớm quên ngươi? Bây giờ Phụ Hoàng, trong mắt chỉ có con tiện nhân Quý phi kia..."" Súc vật!" Một giọng nói gầm to ở phía sau.Yến Đảo nghe được giọng nói này sắc mặt trắng bệch.Y máy móc quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt Phụ hoàng đầy lửa giận.Hiển Đức Đế lạnh lùng nhìn y, bên trong ánh mắt ẩn chứa sát ý.Yến Đảo lần này thật sự luống cuống, tuy rằng thường ngày y cũng không được Hiển Đức đế yêu thích, nhưng thể diện cơ bản của Hoàng tử cũng có. Ngoại trừ thật lòng với Ngũ hoàng tử, Hiển Đức đế bên ngoài đều tỏ vẻ cha hiền con ngoan.Đây vẫn là lần đầu tiên Yến Đảo bị ông dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn." Bốp!" Một tiếng yến đảo trực tiếp quỳ xuống." Phụ hoàng, con..... con..." y muốn giải thích tại không biết giải thích từ chỗ nào.Hiển Đức đế không nhìn y, trực tiếp hạ lệnh với Vương Phúc bên người: " Đại hoàng tử không biết lễ nghĩa, bắt nạt huynh đệ, nói năng lỗi mãng với Quý phi, đem y đến Hiền Nhân Cung, bảo Hiền Phi dạy dỗ quy củ cho hắn. Mấy tháng này liền không cần ra tới, trẫm nhìn hắn thấy phiền lòng."" Nô tài tuân chỉ."Trong lòng Vương Phúc hiểu rõ, đây là muốn cấm túc.Vốn dĩ chỉ cần tội danh bắt nạt huynh đệ cũng không đến mức làm Bệ hạ tức giận.Nhưng cố tình Đại hoàng tử không biết sống chết nhắc đến Quý phi.Quý Phi đó là người bệ hạ đặt ở đầu quả tim, bất kỳ là ai đều không thể khinh thường nửa phần.Trong lòng Vương Phúc hiểu rõ, trong hậu cung này không có nữ nhân nào mà không nghiến răng nghiến lợi với Quý phi? Nhưng cũng chỉ là nói ngầm không có tên ngốc nào sẽ nói bên ngoài.Vị Đại hoàng tử này khó thành châu báu.Ông liếc mắt nhìn hai thị vệ đem Đại hoàng tử giữ chặt, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: " Đại hoàng tử nô tài đắc tội!"Một câu Thái Giám đê tiện của Yến Đảo khiến ông mang thù.Là mang thù đối với tất cả hoạn quan.Vương Phúc rũ xuống đôi mắt: Hy vọng nhà mẹ đẻ của Hiền Phi luôn luôn vững chắc nếu không......Biện pháp lặng lẽ dạy dỗ người khác không hề ít.Yến Đảo bên miệng không ngừng kêu Phụ Hoàng nhưng Hiển Đức đế căn bản không nhìn y một cái.Lúc này im lặng xuống trong lòng ông có chút kỳ diệu nhìn Yến Việt.Mặc kệ là ai nhìn thấy Yến Việt cùng Hiển Đức Đế một lớn một nhỏ, đều sẽ không hoài nghi quan hệ huyết thống giữa họ.Bởi vì, thật sự quá giống nhau.Gương mặt Yến Việt quả thật giống như đúc từ khuôn mẫu với Hiển Đức đế.Ngược lại ngũ hoàng tử Yến Thọ được Hiển Đức đế sủng ái, gương mặt lại giống mẫu thân của hắn, tinh xảo xinh đẹp nho nhã, thiếu một phần nhuệ khí nam nhi."Tiểu nhị?" Hiển Đức đế Gọi Yến Việt một tiếng.Yến Việt giống như ngây dại, chỉ là ngây ngẩn nhìn Hiển Đức đế, giống như thấy được đồ vật không thể tưởng tượng được.

Trên mặt Yến Việt vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn vị huynh trưởng của mình, trong lòng không ngừng cười lạnh.

Nhìn y tìm đường chết hắn lại cảm thấy như vậy còn chưa đủ.

Vì vậy hắn giả vờ trấn định lại tự tin nói: " Huynh đừng gạt đệ, Phụ hoàng.... người chỉ là nhất thời quên mất đệ mà thôi, trước kia người đối xử với ta tốt như vậy...."

Giống như để thuyết phục bản thân hắn đem câu nói kia nhắc lại một lần: " Phụ hoàng đối xử với đệ tốt như vậy!"

Yến Đảo nhìn vẻ mặt bàng hoàng của đệ đệ, trong lòng vô cùng vui sướng.

Một cỗ xúc động từ trong lòng dâng lên, không hề nghĩ ngợi mà nói ra suy nghĩ trong lòng: " Đối xử tốt với ngươi? Hóa ra ngươi cũng không biết Phụ Hoàng đã sớm quên ngươi? Bây giờ Phụ Hoàng, trong mắt chỉ có con tiện nhân Quý phi kia..."

" Súc vật!" Một giọng nói gầm to ở phía sau.

Yến Đảo nghe được giọng nói này sắc mặt trắng bệch.

Y máy móc quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt Phụ hoàng đầy lửa giận.

Hiển Đức Đế lạnh lùng nhìn y, bên trong ánh mắt ẩn chứa sát ý.

Yến Đảo lần này thật sự luống cuống, tuy rằng thường ngày y cũng không được Hiển Đức đế yêu thích, nhưng thể diện cơ bản của Hoàng tử cũng có. Ngoại trừ thật lòng với Ngũ hoàng tử, Hiển Đức đế bên ngoài đều tỏ vẻ cha hiền con ngoan.

Đây vẫn là lần đầu tiên Yến Đảo bị ông dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn.

" Bốp!" Một tiếng yến đảo trực tiếp quỳ xuống.

" Phụ hoàng, con..... con..." y muốn giải thích tại không biết giải thích từ chỗ nào.

Hiển Đức đế không nhìn y, trực tiếp hạ lệnh với Vương Phúc bên người: " Đại hoàng tử không biết lễ nghĩa, bắt nạt huynh đệ, nói năng lỗi mãng với Quý phi, đem y đến Hiền Nhân Cung, bảo Hiền Phi dạy dỗ quy củ cho hắn. Mấy tháng này liền không cần ra tới, trẫm nhìn hắn thấy phiền lòng."

" Nô tài tuân chỉ."

Trong lòng Vương Phúc hiểu rõ, đây là muốn cấm túc.

Vốn dĩ chỉ cần tội danh bắt nạt huynh đệ cũng không đến mức làm Bệ hạ tức giận.

Nhưng cố tình Đại hoàng tử không biết sống chết nhắc đến Quý phi.

Quý Phi đó là người bệ hạ đặt ở đầu quả tim, bất kỳ là ai đều không thể khinh thường nửa phần.

Trong lòng Vương Phúc hiểu rõ, trong hậu cung này không có nữ nhân nào mà không nghiến răng nghiến lợi với Quý phi? Nhưng cũng chỉ là nói ngầm không có tên ngốc nào sẽ nói bên ngoài.

Vị Đại hoàng tử này khó thành châu báu.

Ông liếc mắt nhìn hai thị vệ đem Đại hoàng tử giữ chặt, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: " Đại hoàng tử nô tài đắc tội!"

Một câu Thái Giám đê tiện của Yến Đảo khiến ông mang thù.

Là mang thù đối với tất cả hoạn quan.

Vương Phúc rũ xuống đôi mắt: Hy vọng nhà mẹ đẻ của Hiền Phi luôn luôn vững chắc nếu không......

Biện pháp lặng lẽ dạy dỗ người khác không hề ít.

Yến Đảo bên miệng không ngừng kêu Phụ Hoàng nhưng Hiển Đức đế căn bản không nhìn y một cái.

Lúc này im lặng xuống trong lòng ông có chút kỳ diệu nhìn Yến Việt.

Mặc kệ là ai nhìn thấy Yến Việt cùng Hiển Đức Đế một lớn một nhỏ, đều sẽ không hoài nghi quan hệ huyết thống giữa họ.

Bởi vì, thật sự quá giống nhau.

Gương mặt Yến Việt quả thật giống như đúc từ khuôn mẫu với Hiển Đức đế.

Ngược lại ngũ hoàng tử Yến Thọ được Hiển Đức đế sủng ái, gương mặt lại giống mẫu thân của hắn, tinh xảo xinh đẹp nho nhã, thiếu một phần nhuệ khí nam nhi.

"Tiểu nhị?" Hiển Đức đế Gọi Yến Việt một tiếng.

Yến Việt giống như ngây dại, chỉ là ngây ngẩn nhìn Hiển Đức đế, giống như thấy được đồ vật không thể tưởng tượng được.

Tiểu Yêu Truy Tìm Tình Yêu (Tiểu Yêu Tinh)Tác giả: Tố Thủ Chiết ChiTruyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCát vàng rợp trời. Hắn mệt mỏi lê bước trên nền cát hanh khô. Mỗi bước chân, nặng tựa chì. Mỗi bước chân, bụi đất bám đầy. Sau khi trốn thoát khỏi đám người truy sát, hắn đã lưu lạc đến vùng cát vàng này. Một mình ở trong sa mạc mênh mông vô tận được ba ngày. Sức lực đã cạn kiệt, nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp hắn từng bước tiến về phía trước; hắn sẽ không từ bỏ mà gục ngã. Trước mắt dường như là ảo giác. Sắc xanh dập dờn hiện ra, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng nước rì rào. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này. Hắn mỉm cười tự giễu, ra sức lắc đầu, dùng chút sức lực cuối cùng mà bặm môi – chỉ có đau đớn mới có thể khiến hắn không trầm mê, thoát khỏi ảo cảnh này. Nhưng có phải vậy không? Hắn lặng người trơ mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Sắc xanh của cây cỏ giữa bão lốc nóng rực của sa mạc sao mà mơn mởn non tươi đến thế; mà tiếng nước kia, sao mà gần đến vậy. Trong hắn bỗng nhiên có một khát khao cháy bỏng. Hắn suýt hụt bước, chạy nhanh đến phía trước: Nước!… Trên mặt Yến Việt vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn vị huynh trưởng của mình, trong lòng không ngừng cười lạnh.Nhìn y tìm đường chết hắn lại cảm thấy như vậy còn chưa đủ.Vì vậy hắn giả vờ trấn định lại tự tin nói: " Huynh đừng gạt đệ, Phụ hoàng.... người chỉ là nhất thời quên mất đệ mà thôi, trước kia người đối xử với ta tốt như vậy...."Giống như để thuyết phục bản thân hắn đem câu nói kia nhắc lại một lần: " Phụ hoàng đối xử với đệ tốt như vậy!"Yến Đảo nhìn vẻ mặt bàng hoàng của đệ đệ, trong lòng vô cùng vui sướng.Một cỗ xúc động từ trong lòng dâng lên, không hề nghĩ ngợi mà nói ra suy nghĩ trong lòng: " Đối xử tốt với ngươi? Hóa ra ngươi cũng không biết Phụ Hoàng đã sớm quên ngươi? Bây giờ Phụ Hoàng, trong mắt chỉ có con tiện nhân Quý phi kia..."" Súc vật!" Một giọng nói gầm to ở phía sau.Yến Đảo nghe được giọng nói này sắc mặt trắng bệch.Y máy móc quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt Phụ hoàng đầy lửa giận.Hiển Đức Đế lạnh lùng nhìn y, bên trong ánh mắt ẩn chứa sát ý.Yến Đảo lần này thật sự luống cuống, tuy rằng thường ngày y cũng không được Hiển Đức đế yêu thích, nhưng thể diện cơ bản của Hoàng tử cũng có. Ngoại trừ thật lòng với Ngũ hoàng tử, Hiển Đức đế bên ngoài đều tỏ vẻ cha hiền con ngoan.Đây vẫn là lần đầu tiên Yến Đảo bị ông dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn." Bốp!" Một tiếng yến đảo trực tiếp quỳ xuống." Phụ hoàng, con..... con..." y muốn giải thích tại không biết giải thích từ chỗ nào.Hiển Đức đế không nhìn y, trực tiếp hạ lệnh với Vương Phúc bên người: " Đại hoàng tử không biết lễ nghĩa, bắt nạt huynh đệ, nói năng lỗi mãng với Quý phi, đem y đến Hiền Nhân Cung, bảo Hiền Phi dạy dỗ quy củ cho hắn. Mấy tháng này liền không cần ra tới, trẫm nhìn hắn thấy phiền lòng."" Nô tài tuân chỉ."Trong lòng Vương Phúc hiểu rõ, đây là muốn cấm túc.Vốn dĩ chỉ cần tội danh bắt nạt huynh đệ cũng không đến mức làm Bệ hạ tức giận.Nhưng cố tình Đại hoàng tử không biết sống chết nhắc đến Quý phi.Quý Phi đó là người bệ hạ đặt ở đầu quả tim, bất kỳ là ai đều không thể khinh thường nửa phần.Trong lòng Vương Phúc hiểu rõ, trong hậu cung này không có nữ nhân nào mà không nghiến răng nghiến lợi với Quý phi? Nhưng cũng chỉ là nói ngầm không có tên ngốc nào sẽ nói bên ngoài.Vị Đại hoàng tử này khó thành châu báu.Ông liếc mắt nhìn hai thị vệ đem Đại hoàng tử giữ chặt, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: " Đại hoàng tử nô tài đắc tội!"Một câu Thái Giám đê tiện của Yến Đảo khiến ông mang thù.Là mang thù đối với tất cả hoạn quan.Vương Phúc rũ xuống đôi mắt: Hy vọng nhà mẹ đẻ của Hiền Phi luôn luôn vững chắc nếu không......Biện pháp lặng lẽ dạy dỗ người khác không hề ít.Yến Đảo bên miệng không ngừng kêu Phụ Hoàng nhưng Hiển Đức đế căn bản không nhìn y một cái.Lúc này im lặng xuống trong lòng ông có chút kỳ diệu nhìn Yến Việt.Mặc kệ là ai nhìn thấy Yến Việt cùng Hiển Đức Đế một lớn một nhỏ, đều sẽ không hoài nghi quan hệ huyết thống giữa họ.Bởi vì, thật sự quá giống nhau.Gương mặt Yến Việt quả thật giống như đúc từ khuôn mẫu với Hiển Đức đế.Ngược lại ngũ hoàng tử Yến Thọ được Hiển Đức đế sủng ái, gương mặt lại giống mẫu thân của hắn, tinh xảo xinh đẹp nho nhã, thiếu một phần nhuệ khí nam nhi."Tiểu nhị?" Hiển Đức đế Gọi Yến Việt một tiếng.Yến Việt giống như ngây dại, chỉ là ngây ngẩn nhìn Hiển Đức đế, giống như thấy được đồ vật không thể tưởng tượng được.

Chương 65-12