Cát vàng rợp trời. Hắn mệt mỏi lê bước trên nền cát hanh khô. Mỗi bước chân, nặng tựa chì. Mỗi bước chân, bụi đất bám đầy. Sau khi trốn thoát khỏi đám người truy sát, hắn đã lưu lạc đến vùng cát vàng này. Một mình ở trong sa mạc mênh mông vô tận được ba ngày. Sức lực đã cạn kiệt, nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp hắn từng bước tiến về phía trước; hắn sẽ không từ bỏ mà gục ngã. Trước mắt dường như là ảo giác. Sắc xanh dập dờn hiện ra, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng nước rì rào. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này. Hắn mỉm cười tự giễu, ra sức lắc đầu, dùng chút sức lực cuối cùng mà bặm môi – chỉ có đau đớn mới có thể khiến hắn không trầm mê, thoát khỏi ảo cảnh này. Nhưng có phải vậy không? Hắn lặng người trơ mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Sắc xanh của cây cỏ giữa bão lốc nóng rực của sa mạc sao mà mơn mởn non tươi đến thế; mà tiếng nước kia, sao mà gần đến vậy. Trong hắn bỗng nhiên có một khát khao cháy bỏng. Hắn suýt hụt bước, chạy nhanh đến phía trước: Nước!…
Chương 179: Nàng là tâm ma của ta 20
Tiểu Yêu Truy Tìm Tình Yêu (Tiểu Yêu Tinh)Tác giả: Tố Thủ Chiết ChiTruyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCát vàng rợp trời. Hắn mệt mỏi lê bước trên nền cát hanh khô. Mỗi bước chân, nặng tựa chì. Mỗi bước chân, bụi đất bám đầy. Sau khi trốn thoát khỏi đám người truy sát, hắn đã lưu lạc đến vùng cát vàng này. Một mình ở trong sa mạc mênh mông vô tận được ba ngày. Sức lực đã cạn kiệt, nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp hắn từng bước tiến về phía trước; hắn sẽ không từ bỏ mà gục ngã. Trước mắt dường như là ảo giác. Sắc xanh dập dờn hiện ra, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng nước rì rào. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này. Hắn mỉm cười tự giễu, ra sức lắc đầu, dùng chút sức lực cuối cùng mà bặm môi – chỉ có đau đớn mới có thể khiến hắn không trầm mê, thoát khỏi ảo cảnh này. Nhưng có phải vậy không? Hắn lặng người trơ mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Sắc xanh của cây cỏ giữa bão lốc nóng rực của sa mạc sao mà mơn mởn non tươi đến thế; mà tiếng nước kia, sao mà gần đến vậy. Trong hắn bỗng nhiên có một khát khao cháy bỏng. Hắn suýt hụt bước, chạy nhanh đến phía trước: Nước!… Edit: Diệc Linh Pisces"Rất náo nhiệt!"Chung Tình và Tiêu Vong Vân vừa đến tòa thành này thì đã nghe thấy ồn ào náo động cách đó không xa.Theo bản năng, Tiêu Vong Vân cảm thấy khó chịu trước những nơi đông người như vậy nhưng nhìn thấy vẻ mặt tò mò thích thú của Chung Tình…Hắn bỗng nhớ ra Kinh Hồng không còn ấn tượng gì với những chuyện trong quá khứ. Nơi duy nhất nàng ở là đỉnh Lâm Tiên quanh năm lạnh lẽo cô tịch cho nên nàng thích cảnh náo nhiệt cũng là chuyện bình thường."Chúng ta qua đó xem đi." Hắn đề nghị.Chung Tình vội vàng gật đầu: "Được được."Khi còn nằm trên giường bệnh, những thứ nàng ngưỡng mộ nhất lại là những thứ mà người bình thường cho rằng bình thường nhất — thoải mái chạy trốn ra ngoài, làm những gì mình thích.Quanh năm một mình ở trong phòng bệnh cũng tạo cho nàng một loại bản năng khao khát khung cảnh náo nhiệt.Tiêu Vong Vân nắm tay nàng, hai người từ từ chạy lại chỗ đám đông đang tụ tập.Rõ ràng hắn không làm gì cả nhưng dường như đám đông nhộn nhịp bị thứ vô hình nào đó tách ra. Họ tự động tản ra chỗ hai người đứng.Đặc biệt, trong cảnh tượng như vậy, tình huống này rất bất thường nhưng không ai cảm thấy kỳ quái.Tiêu Vong Vân không ngại xem náo nhiệt với Chung Tình nhưng hắn lại thấy phiền khi những kẻ khác chạm vào Chung Tình.Dọc đường đi, có rất nhiều người nhìn bọn họ, cũng có không ít người nhìn họ với ánh mắt thù địch.Chung Tình hơi khó hiểu, cho đến khi đi theo Tiêu Vong Vân đến tầng cao nhất, nàng mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.Trên đài cao hùng vĩ lạ thường này, có một lá cờ lớn màu đỏ tươi đang phấp phới trong gió.Mà trên lá cờ đỏ lại có bốn chữ to mạ vàng - Đấu võ kén rể!Đôi mắt Chung Tình sáng rực lên.Đây là trận náo nhiệt lớn đấy!Các quy tắc cũng được hiển thị.Nội dung rất đơn giản, yêu cầu cụ thể về ngoại hình, tuổi tác và tu vi. Chung Tình nhìn qua, thầm so sánh với tình trạng chung đại lục Thiên Nguyên mà nàng đã tìm hiểu được trong khoảng thời gian vừa qua, nhận thấy những yêu cầu đưa ra ở trên khá là khắc nghiệt.Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều người đổ xô đến đây thử.Lý do rất đơn giản.Nhân vật chính trong buổi đấu võ kén rể này là đại tiểu thư của phủ Thành chủ.Nàng mới trăm tuổi nhưng đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, có thể nói là thiên phú khá tốt.Phụ thân của nàng ta là chủ nhân của tòa thành trì này, đường đường là cao thủ Hóa Thần kỳ.Điều quan trọng nhất, vị đại tiểu thư này là con gái duy nhất của thành chủ. Nói cách khác, nàng là thành chủ đời kế tiếp.Điều kiện như vậy cũng đủ khiến nhiều thanh niên tài giỏi đến lăn xả một lần.Dù sao nếu may mắn thắng cuộc, không những đơn giản là giành được người đẹp mà còn được một cao thủ Hóa Thần kỳ chống lưng. Đối với một ít tu sĩ có gia cảnh không tốt thì có thể nói là vô cùng hấp dẫn.Chung Tình thấy có nhiều tu sĩ đang xếp hàng một chỗ, hình như là nhận ngọc bài. Có lẽ đây là chứng cứ xác minh tư cách tham gia.Chung Tình và Tiêu Vong Vân vốn không có hứng thú với vụ này nên họ chuyển sự chú ý sang chỗ khác.Chung Tình ngẩng đầu lên nhìn phía bên trái. Chỗ ngồi ở đó được sắp xếp gọn gàng, giữa hai chỗ ngồi đều có mâm trái cây tinh xảo và linh trà (trà chứa linh lực), rõ ràng được chuẩn bị cho khách khứa.Có mấy người đã ngồi vào chỗ, trong đó có một người phụ nữ mặc váy đen đã thu hút sự chú ý của nàng.Rất ít cô gái thích mặc trang phục có màu sắc nặng nề như vậy.Nhưng cô gái này không những mặc mà còn mặc khá đẹp.— —Tác giả có lời muốn nói:Người thân đến gặp tôi. Tôi cảm thấy ngay lập tức từ một người phụ nữ mạnh mẽ, tôi đã biến thành một cô công chúa nhỏ.Ngồi, nằm ngửa hay nằm sấp đều không tìm được cho mình một tư thế thoải mái.
Edit: Diệc Linh Pisces
"Rất náo nhiệt!"
Chung Tình và Tiêu Vong Vân vừa đến tòa thành này thì đã nghe thấy ồn ào náo động cách đó không xa.
Theo bản năng, Tiêu Vong Vân cảm thấy khó chịu trước những nơi đông người như vậy nhưng nhìn thấy vẻ mặt tò mò thích thú của Chung Tình…
Hắn bỗng nhớ ra Kinh Hồng không còn ấn tượng gì với những chuyện trong quá khứ. Nơi duy nhất nàng ở là đỉnh Lâm Tiên quanh năm lạnh lẽo cô tịch cho nên nàng thích cảnh náo nhiệt cũng là chuyện bình thường.
"Chúng ta qua đó xem đi." Hắn đề nghị.
Chung Tình vội vàng gật đầu: "Được được."
Khi còn nằm trên giường bệnh, những thứ nàng ngưỡng mộ nhất lại là những thứ mà người bình thường cho rằng bình thường nhất — thoải mái chạy trốn ra ngoài, làm những gì mình thích.
Quanh năm một mình ở trong phòng bệnh cũng tạo cho nàng một loại bản năng khao khát khung cảnh náo nhiệt.
Tiêu Vong Vân nắm tay nàng, hai người từ từ chạy lại chỗ đám đông đang tụ tập.
Rõ ràng hắn không làm gì cả nhưng dường như đám đông nhộn nhịp bị thứ vô hình nào đó tách ra. Họ tự động tản ra chỗ hai người đứng.
Đặc biệt, trong cảnh tượng như vậy, tình huống này rất bất thường nhưng không ai cảm thấy kỳ quái.
Tiêu Vong Vân không ngại xem náo nhiệt với Chung Tình nhưng hắn lại thấy phiền khi những kẻ khác chạm vào Chung Tình.
Dọc đường đi, có rất nhiều người nhìn bọn họ, cũng có không ít người nhìn họ với ánh mắt thù địch.
Chung Tình hơi khó hiểu, cho đến khi đi theo Tiêu Vong Vân đến tầng cao nhất, nàng mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trên đài cao hùng vĩ lạ thường này, có một lá cờ lớn màu đỏ tươi đang phấp phới trong gió.
Mà trên lá cờ đỏ lại có bốn chữ to mạ vàng - Đấu võ kén rể!
Đôi mắt Chung Tình sáng rực lên.
Đây là trận náo nhiệt lớn đấy!
Các quy tắc cũng được hiển thị.
Nội dung rất đơn giản, yêu cầu cụ thể về ngoại hình, tuổi tác và tu vi. Chung Tình nhìn qua, thầm so sánh với tình trạng chung đại lục Thiên Nguyên mà nàng đã tìm hiểu được trong khoảng thời gian vừa qua, nhận thấy những yêu cầu đưa ra ở trên khá là khắc nghiệt.
Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều người đổ xô đến đây thử.
Lý do rất đơn giản.
Nhân vật chính trong buổi đấu võ kén rể này là đại tiểu thư của phủ Thành chủ.
Nàng mới trăm tuổi nhưng đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, có thể nói là thiên phú khá tốt.
Phụ thân của nàng ta là chủ nhân của tòa thành trì này, đường đường là cao thủ Hóa Thần kỳ.
Điều quan trọng nhất, vị đại tiểu thư này là con gái duy nhất của thành chủ. Nói cách khác, nàng là thành chủ đời kế tiếp.
Điều kiện như vậy cũng đủ khiến nhiều thanh niên tài giỏi đến lăn xả một lần.
Dù sao nếu may mắn thắng cuộc, không những đơn giản là giành được người đẹp mà còn được một cao thủ Hóa Thần kỳ chống lưng. Đối với một ít tu sĩ có gia cảnh không tốt thì có thể nói là vô cùng hấp dẫn.
Chung Tình thấy có nhiều tu sĩ đang xếp hàng một chỗ, hình như là nhận ngọc bài. Có lẽ đây là chứng cứ xác minh tư cách tham gia.
Chung Tình và Tiêu Vong Vân vốn không có hứng thú với vụ này nên họ chuyển sự chú ý sang chỗ khác.
Chung Tình ngẩng đầu lên nhìn phía bên trái. Chỗ ngồi ở đó được sắp xếp gọn gàng, giữa hai chỗ ngồi đều có mâm trái cây tinh xảo và linh trà (trà chứa linh lực), rõ ràng được chuẩn bị cho khách khứa.
Có mấy người đã ngồi vào chỗ, trong đó có một người phụ nữ mặc váy đen đã thu hút sự chú ý của nàng.
Rất ít cô gái thích mặc trang phục có màu sắc nặng nề như vậy.
Nhưng cô gái này không những mặc mà còn mặc khá đẹp.
— —
Tác giả có lời muốn nói:
Người thân đến gặp tôi. Tôi cảm thấy ngay lập tức từ một người phụ nữ mạnh mẽ, tôi đã biến thành một cô công chúa nhỏ.
Ngồi, nằm ngửa hay nằm sấp đều không tìm được cho mình một tư thế thoải mái.
Tiểu Yêu Truy Tìm Tình Yêu (Tiểu Yêu Tinh)Tác giả: Tố Thủ Chiết ChiTruyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCát vàng rợp trời. Hắn mệt mỏi lê bước trên nền cát hanh khô. Mỗi bước chân, nặng tựa chì. Mỗi bước chân, bụi đất bám đầy. Sau khi trốn thoát khỏi đám người truy sát, hắn đã lưu lạc đến vùng cát vàng này. Một mình ở trong sa mạc mênh mông vô tận được ba ngày. Sức lực đã cạn kiệt, nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp hắn từng bước tiến về phía trước; hắn sẽ không từ bỏ mà gục ngã. Trước mắt dường như là ảo giác. Sắc xanh dập dờn hiện ra, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng nước rì rào. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này. Hắn mỉm cười tự giễu, ra sức lắc đầu, dùng chút sức lực cuối cùng mà bặm môi – chỉ có đau đớn mới có thể khiến hắn không trầm mê, thoát khỏi ảo cảnh này. Nhưng có phải vậy không? Hắn lặng người trơ mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Sắc xanh của cây cỏ giữa bão lốc nóng rực của sa mạc sao mà mơn mởn non tươi đến thế; mà tiếng nước kia, sao mà gần đến vậy. Trong hắn bỗng nhiên có một khát khao cháy bỏng. Hắn suýt hụt bước, chạy nhanh đến phía trước: Nước!… Edit: Diệc Linh Pisces"Rất náo nhiệt!"Chung Tình và Tiêu Vong Vân vừa đến tòa thành này thì đã nghe thấy ồn ào náo động cách đó không xa.Theo bản năng, Tiêu Vong Vân cảm thấy khó chịu trước những nơi đông người như vậy nhưng nhìn thấy vẻ mặt tò mò thích thú của Chung Tình…Hắn bỗng nhớ ra Kinh Hồng không còn ấn tượng gì với những chuyện trong quá khứ. Nơi duy nhất nàng ở là đỉnh Lâm Tiên quanh năm lạnh lẽo cô tịch cho nên nàng thích cảnh náo nhiệt cũng là chuyện bình thường."Chúng ta qua đó xem đi." Hắn đề nghị.Chung Tình vội vàng gật đầu: "Được được."Khi còn nằm trên giường bệnh, những thứ nàng ngưỡng mộ nhất lại là những thứ mà người bình thường cho rằng bình thường nhất — thoải mái chạy trốn ra ngoài, làm những gì mình thích.Quanh năm một mình ở trong phòng bệnh cũng tạo cho nàng một loại bản năng khao khát khung cảnh náo nhiệt.Tiêu Vong Vân nắm tay nàng, hai người từ từ chạy lại chỗ đám đông đang tụ tập.Rõ ràng hắn không làm gì cả nhưng dường như đám đông nhộn nhịp bị thứ vô hình nào đó tách ra. Họ tự động tản ra chỗ hai người đứng.Đặc biệt, trong cảnh tượng như vậy, tình huống này rất bất thường nhưng không ai cảm thấy kỳ quái.Tiêu Vong Vân không ngại xem náo nhiệt với Chung Tình nhưng hắn lại thấy phiền khi những kẻ khác chạm vào Chung Tình.Dọc đường đi, có rất nhiều người nhìn bọn họ, cũng có không ít người nhìn họ với ánh mắt thù địch.Chung Tình hơi khó hiểu, cho đến khi đi theo Tiêu Vong Vân đến tầng cao nhất, nàng mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.Trên đài cao hùng vĩ lạ thường này, có một lá cờ lớn màu đỏ tươi đang phấp phới trong gió.Mà trên lá cờ đỏ lại có bốn chữ to mạ vàng - Đấu võ kén rể!Đôi mắt Chung Tình sáng rực lên.Đây là trận náo nhiệt lớn đấy!Các quy tắc cũng được hiển thị.Nội dung rất đơn giản, yêu cầu cụ thể về ngoại hình, tuổi tác và tu vi. Chung Tình nhìn qua, thầm so sánh với tình trạng chung đại lục Thiên Nguyên mà nàng đã tìm hiểu được trong khoảng thời gian vừa qua, nhận thấy những yêu cầu đưa ra ở trên khá là khắc nghiệt.Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều người đổ xô đến đây thử.Lý do rất đơn giản.Nhân vật chính trong buổi đấu võ kén rể này là đại tiểu thư của phủ Thành chủ.Nàng mới trăm tuổi nhưng đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, có thể nói là thiên phú khá tốt.Phụ thân của nàng ta là chủ nhân của tòa thành trì này, đường đường là cao thủ Hóa Thần kỳ.Điều quan trọng nhất, vị đại tiểu thư này là con gái duy nhất của thành chủ. Nói cách khác, nàng là thành chủ đời kế tiếp.Điều kiện như vậy cũng đủ khiến nhiều thanh niên tài giỏi đến lăn xả một lần.Dù sao nếu may mắn thắng cuộc, không những đơn giản là giành được người đẹp mà còn được một cao thủ Hóa Thần kỳ chống lưng. Đối với một ít tu sĩ có gia cảnh không tốt thì có thể nói là vô cùng hấp dẫn.Chung Tình thấy có nhiều tu sĩ đang xếp hàng một chỗ, hình như là nhận ngọc bài. Có lẽ đây là chứng cứ xác minh tư cách tham gia.Chung Tình và Tiêu Vong Vân vốn không có hứng thú với vụ này nên họ chuyển sự chú ý sang chỗ khác.Chung Tình ngẩng đầu lên nhìn phía bên trái. Chỗ ngồi ở đó được sắp xếp gọn gàng, giữa hai chỗ ngồi đều có mâm trái cây tinh xảo và linh trà (trà chứa linh lực), rõ ràng được chuẩn bị cho khách khứa.Có mấy người đã ngồi vào chỗ, trong đó có một người phụ nữ mặc váy đen đã thu hút sự chú ý của nàng.Rất ít cô gái thích mặc trang phục có màu sắc nặng nề như vậy.Nhưng cô gái này không những mặc mà còn mặc khá đẹp.— —Tác giả có lời muốn nói:Người thân đến gặp tôi. Tôi cảm thấy ngay lập tức từ một người phụ nữ mạnh mẽ, tôi đã biến thành một cô công chúa nhỏ.Ngồi, nằm ngửa hay nằm sấp đều không tìm được cho mình một tư thế thoải mái.