Năm tôi năm tuổi, mẹ lớn qua đời, thầy lang nói, mẹ lớn mắc bệnh hen suyễn. Ngày đám tang, chị Tấm mặc áo trắng ngồi trước quan tài cúi đầu rơi lệ, mẹ tôi cũng khóc, đến cả người cha nghiêm nghị của tôi cũng len lén lau nước mắt. Chỉ có tôi là không khóc. Tôi không hiểu, mẹ nói người chết đi sẽ trở thành ngôi sao trên trời, mẹ lớn cũng sẽ trở thành ngôi sao xinh đẹp, tại sao mọi người đều buồn như vậy? Cả ngày hôm nay chị Tấm chưa ăn gì, buổi chiều, mẹ bảo tôi mang bánh nếp cho chị ấy. Chị Tấm thích nhất là ăn bánh nếp. - Tránh ra, không cần mày lo Chị Tấm hất tay tôi rồi vụt chạy ra ngoài. Tôi chạy theo, nhưng ra đến đầu ngõ thì chẳng thấy chị ấy đâu. Tôi đành lủi thủi đi về. - Nhìn kìa, là con gái của thiếp nhà quan huyện lệnh - Ây dà, thiếp thất chi? vợ cả chết rồi, sau này người ta sẽ là vợ lớn. - Đúng vậy đúng vậy, biết đâu chừng là bà ta hại chết vợ cả rồi leo lên làm chánh. - Đâu có, ngày tang tôi thấy bà ta khóc rất thê thảm mà.. - Là nước mắt cá sấu cho người đời xem thôi, bà…
Chương 4: Tự truyện của thái tử 1
Tấm Cám Nghiệt Duyên TruyệnTác giả: Phan Châu MẫnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhNăm tôi năm tuổi, mẹ lớn qua đời, thầy lang nói, mẹ lớn mắc bệnh hen suyễn. Ngày đám tang, chị Tấm mặc áo trắng ngồi trước quan tài cúi đầu rơi lệ, mẹ tôi cũng khóc, đến cả người cha nghiêm nghị của tôi cũng len lén lau nước mắt. Chỉ có tôi là không khóc. Tôi không hiểu, mẹ nói người chết đi sẽ trở thành ngôi sao trên trời, mẹ lớn cũng sẽ trở thành ngôi sao xinh đẹp, tại sao mọi người đều buồn như vậy? Cả ngày hôm nay chị Tấm chưa ăn gì, buổi chiều, mẹ bảo tôi mang bánh nếp cho chị ấy. Chị Tấm thích nhất là ăn bánh nếp. - Tránh ra, không cần mày lo Chị Tấm hất tay tôi rồi vụt chạy ra ngoài. Tôi chạy theo, nhưng ra đến đầu ngõ thì chẳng thấy chị ấy đâu. Tôi đành lủi thủi đi về. - Nhìn kìa, là con gái của thiếp nhà quan huyện lệnh - Ây dà, thiếp thất chi? vợ cả chết rồi, sau này người ta sẽ là vợ lớn. - Đúng vậy đúng vậy, biết đâu chừng là bà ta hại chết vợ cả rồi leo lên làm chánh. - Đâu có, ngày tang tôi thấy bà ta khóc rất thê thảm mà.. - Là nước mắt cá sấu cho người đời xem thôi, bà… Ngày hội xuân, nhìn dòng người tấp nập qua lại, nghe tiếng nói cười rôm rả, lòng ta cũng cảm nhận được không khí ngày tết. Bỗng nhiên, một bóng người áo đỏ làm ta chú ý, là một thiếu nữ, khoảng mười sáu tuổi, rất xinh đẹp. Cô ấy đang nhìn ta, dường như cảm giác được ta đang nhìn lại, cô gái đỏ mặt, cúi đầu.... cảm giác này rất quen thuộc.Mấy năm trước, vào ngày nhược quán ( tròn 20) của ta, quốc sư nói, người con gái đầu tiên ta gặp sẽ là cô gái định mệnh của ta. Cho nên, ta mới thúc ngựa chạy một vòng, cuối cùng, người đầu tiên ta gặp lại là cô nhóc mười tuổi, thậm chí còn để lại “ dấu ấn” nho nhỏ trên áo ta. Cô bé đó rất hay đỏ mặt, giống như cô gái áo đỏ này.Nhưng ngay sau đó ta đã gặp được một cô gái khác, nàng hiền lành xinh đẹp, bộ dáng khóc lóc thật làm người ta mềm lòng.Có lẽ lần này quốc sư tính sai rồi..Nhưng người sai lại là ta.Tấm chết, Cám vào cung thay chị. Hóa ra, cô bé năm đó chính là em gái của Tấm. Nhưng có lẽ, Cám đã đến quá muộn. Khi Tấm đi, nàng ấy đã mang trái tim của ta theo rồi. Tấm chân tình của Cám, ta chỉ có thể nói lời xin lỗi.Cám bắt đầu thay đổi mọi thứ liên quan đến Tấm xung quanh ta. Nàng ấy muốn ta quên Tấm. Nhưng ta không quên được, càng không muốn quên.Ta phong Cám là Hoàng Phi, nhưng ta vẫn coi nàng là cô nhóc ngày nào, hơn nữa, nàng còn là em gái của Tấm.Nhưng vào ngày sinh nhật ta, nàng ấy mặc bộ áo màu hồng, xinh đẹp rạng ngời. Cho nên, trong men rượu, ta đã coi nàng là Tấm.Ta đã làm chuyện có lỗi với Tấm.Sau tối hôm đó, Cám dường như đã thay đổi, hình như rất lâu rồi nàng ấy không đến gặp ta nữa.Không nghe thấy tiếng cười nói líu ríu, không nhìn thấy cô gái nhỏ múa hát, nhảy nhót. Cũng tốt, không ai làm phiền.Nhưng hình như thế này, ta lại không quen.Cho nên, ta đến ngự hoa viên đã lâu không đến, từ ngày Cám cho người nhổ hoa hồng trồng hoa quế, ta cũng không đến đây nữa.Hoa quế đang nở, thơm ngào ngạt.Cámkhông trong trẻo điềm đạm như chị mà cao ngạo quý phái như một bông hoa mẫu đơn. Không hiểu sao nàng ấy lại thích loài hoa quế đạm mạc như vậy. Ngược lại Tấm lại thích hoa hồng đỏ. Thật kì lạ. Chị em nhà này đúng là trong ngoài khác biệt
Ngày hội xuân, nhìn
dòng người tấp nập qua lại, nghe tiếng nói cười rôm rả, lòng ta cũng cảm nhận được không khí ngày tết. Bỗng nhiên, một bóng người áo đỏ làm ta
chú ý, là một thiếu nữ, khoảng mười sáu tuổi, rất xinh đẹp. Cô ấy đang
nhìn ta, dường như cảm giác được ta đang nhìn lại, cô gái đỏ mặt, cúi
đầu.... cảm giác này rất quen thuộc.
Mấy năm trước, vào ngày
nhược quán ( tròn 20) của ta, quốc sư nói, người con gái đầu tiên ta
gặp sẽ là cô gái định mệnh của ta. Cho nên, ta mới thúc ngựa chạy một
vòng, cuối cùng, người đầu tiên ta gặp lại là cô nhóc mười tuổi, thậm
chí còn để lại “ dấu ấn” nho nhỏ trên áo ta. Cô bé đó rất hay đỏ mặt,
giống như cô gái áo đỏ này.
Nhưng ngay sau đó ta đã gặp được một cô gái khác, nàng hiền lành xinh đẹp, bộ dáng khóc lóc thật làm người ta mềm lòng.
Có lẽ lần này quốc sư tính sai rồi..
Nhưng người sai lại là ta.
Tấm chết, Cám vào cung thay chị. Hóa ra, cô bé năm đó chính là em gái của
Tấm. Nhưng có lẽ, Cám đã đến quá muộn. Khi Tấm đi, nàng ấy đã mang trái
tim của ta theo rồi. Tấm chân tình của Cám, ta chỉ có thể nói lời xin
lỗi.
Cám bắt đầu thay đổi mọi thứ liên quan đến Tấm xung quanh
ta. Nàng ấy muốn ta quên Tấm. Nhưng ta không quên được, càng không muốn
quên.
Ta phong Cám là Hoàng Phi, nhưng ta vẫn coi nàng là cô nhóc ngày nào, hơn nữa, nàng còn là em gái của Tấm.
Nhưng vào ngày sinh nhật ta, nàng ấy mặc bộ áo màu hồng, xinh đẹp rạng ngời. Cho nên, trong men rượu, ta đã coi nàng là Tấm.
Ta đã làm chuyện có lỗi với Tấm.
Sau tối hôm đó, Cám dường như đã thay đổi, hình như rất lâu rồi nàng ấy không đến gặp ta nữa.
Không nghe thấy tiếng cười nói líu ríu, không nhìn thấy cô gái nhỏ múa hát, nhảy nhót. Cũng tốt, không ai làm phiền.
Nhưng hình như thế này, ta lại không quen.
Cho nên, ta đến ngự hoa viên đã lâu không đến, từ ngày Cám cho người nhổ hoa hồng trồng hoa quế, ta cũng không đến đây nữa.
Hoa quế đang nở, thơm ngào ngạt.
Cámkhông trong trẻo điềm đạm như chị mà cao ngạo quý phái như một bông hoa mẫu
đơn. Không hiểu sao nàng ấy lại thích loài hoa quế đạm mạc như vậy.
Ngược lại Tấm lại thích hoa hồng đỏ. Thật kì lạ. Chị em nhà này đúng là
trong ngoài khác biệt
Tấm Cám Nghiệt Duyên TruyệnTác giả: Phan Châu MẫnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhNăm tôi năm tuổi, mẹ lớn qua đời, thầy lang nói, mẹ lớn mắc bệnh hen suyễn. Ngày đám tang, chị Tấm mặc áo trắng ngồi trước quan tài cúi đầu rơi lệ, mẹ tôi cũng khóc, đến cả người cha nghiêm nghị của tôi cũng len lén lau nước mắt. Chỉ có tôi là không khóc. Tôi không hiểu, mẹ nói người chết đi sẽ trở thành ngôi sao trên trời, mẹ lớn cũng sẽ trở thành ngôi sao xinh đẹp, tại sao mọi người đều buồn như vậy? Cả ngày hôm nay chị Tấm chưa ăn gì, buổi chiều, mẹ bảo tôi mang bánh nếp cho chị ấy. Chị Tấm thích nhất là ăn bánh nếp. - Tránh ra, không cần mày lo Chị Tấm hất tay tôi rồi vụt chạy ra ngoài. Tôi chạy theo, nhưng ra đến đầu ngõ thì chẳng thấy chị ấy đâu. Tôi đành lủi thủi đi về. - Nhìn kìa, là con gái của thiếp nhà quan huyện lệnh - Ây dà, thiếp thất chi? vợ cả chết rồi, sau này người ta sẽ là vợ lớn. - Đúng vậy đúng vậy, biết đâu chừng là bà ta hại chết vợ cả rồi leo lên làm chánh. - Đâu có, ngày tang tôi thấy bà ta khóc rất thê thảm mà.. - Là nước mắt cá sấu cho người đời xem thôi, bà… Ngày hội xuân, nhìn dòng người tấp nập qua lại, nghe tiếng nói cười rôm rả, lòng ta cũng cảm nhận được không khí ngày tết. Bỗng nhiên, một bóng người áo đỏ làm ta chú ý, là một thiếu nữ, khoảng mười sáu tuổi, rất xinh đẹp. Cô ấy đang nhìn ta, dường như cảm giác được ta đang nhìn lại, cô gái đỏ mặt, cúi đầu.... cảm giác này rất quen thuộc.Mấy năm trước, vào ngày nhược quán ( tròn 20) của ta, quốc sư nói, người con gái đầu tiên ta gặp sẽ là cô gái định mệnh của ta. Cho nên, ta mới thúc ngựa chạy một vòng, cuối cùng, người đầu tiên ta gặp lại là cô nhóc mười tuổi, thậm chí còn để lại “ dấu ấn” nho nhỏ trên áo ta. Cô bé đó rất hay đỏ mặt, giống như cô gái áo đỏ này.Nhưng ngay sau đó ta đã gặp được một cô gái khác, nàng hiền lành xinh đẹp, bộ dáng khóc lóc thật làm người ta mềm lòng.Có lẽ lần này quốc sư tính sai rồi..Nhưng người sai lại là ta.Tấm chết, Cám vào cung thay chị. Hóa ra, cô bé năm đó chính là em gái của Tấm. Nhưng có lẽ, Cám đã đến quá muộn. Khi Tấm đi, nàng ấy đã mang trái tim của ta theo rồi. Tấm chân tình của Cám, ta chỉ có thể nói lời xin lỗi.Cám bắt đầu thay đổi mọi thứ liên quan đến Tấm xung quanh ta. Nàng ấy muốn ta quên Tấm. Nhưng ta không quên được, càng không muốn quên.Ta phong Cám là Hoàng Phi, nhưng ta vẫn coi nàng là cô nhóc ngày nào, hơn nữa, nàng còn là em gái của Tấm.Nhưng vào ngày sinh nhật ta, nàng ấy mặc bộ áo màu hồng, xinh đẹp rạng ngời. Cho nên, trong men rượu, ta đã coi nàng là Tấm.Ta đã làm chuyện có lỗi với Tấm.Sau tối hôm đó, Cám dường như đã thay đổi, hình như rất lâu rồi nàng ấy không đến gặp ta nữa.Không nghe thấy tiếng cười nói líu ríu, không nhìn thấy cô gái nhỏ múa hát, nhảy nhót. Cũng tốt, không ai làm phiền.Nhưng hình như thế này, ta lại không quen.Cho nên, ta đến ngự hoa viên đã lâu không đến, từ ngày Cám cho người nhổ hoa hồng trồng hoa quế, ta cũng không đến đây nữa.Hoa quế đang nở, thơm ngào ngạt.Cámkhông trong trẻo điềm đạm như chị mà cao ngạo quý phái như một bông hoa mẫu đơn. Không hiểu sao nàng ấy lại thích loài hoa quế đạm mạc như vậy. Ngược lại Tấm lại thích hoa hồng đỏ. Thật kì lạ. Chị em nhà này đúng là trong ngoài khác biệt