Hiện giờ đã là cuối tháng 10, những cơn gió mùa tràn về, thoáng qua những cơn se lạnh.  Yến Vân Mộc cùng với Ngọc Túy Nhi đi về phía nhà vệ sinh nữ khối 10. Vừa đi Vân Mộc vừa than:" Rét quá trời đất ơi" Túy Nhi bực bội quát: - Than gì mà than lắm thế? Từ lúc ra khỏi lớp đến giờ cậu than cả tỷ lần rồi đấy!!! - Thì tại trời rét mà... - Vân Mộc nhún vai, bĩu môi mặt tựa như sắp khóc rồi lại thôi. - Thôi cậu đi nhanh nhanh lên - Cậu muốn nhắn với Mạn Thiên Mịch thì nói thẳng đi lại còn giả bộ giục mình, cậu làm như mình không biết ý. -.... - Haiz, mình không cản trở cuộc nói chuyện ngọt ngào của cậu với Thiên Mịch nữa, mình biến đây. ---- Cánh cửa nhà vệ sinh khép lại, Túy Nhi tay cầm điện thoại, mắt nhìn Vân Mộc thở dài ngao ngán.  Sau 1 giây nghĩ ngợi xa vời cho cô bạn thân, Túy Nhi lại cắm đầu vào chiếc điện thoại Iphone trên tay của mình.  Mọi thứ đang bình lặng, bỗng chốc một tiếng "Rầm", Túy Nhi giật mình, suýt chút nữa làm rơi điện thoại, mắt nhìn về phía nhà vệ sinh nữ,... OMG!!!…

Chương 21

Định Mệnh Của Anh Là EmTác giả: Thiên Ngọc TrúcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngHiện giờ đã là cuối tháng 10, những cơn gió mùa tràn về, thoáng qua những cơn se lạnh.  Yến Vân Mộc cùng với Ngọc Túy Nhi đi về phía nhà vệ sinh nữ khối 10. Vừa đi Vân Mộc vừa than:" Rét quá trời đất ơi" Túy Nhi bực bội quát: - Than gì mà than lắm thế? Từ lúc ra khỏi lớp đến giờ cậu than cả tỷ lần rồi đấy!!! - Thì tại trời rét mà... - Vân Mộc nhún vai, bĩu môi mặt tựa như sắp khóc rồi lại thôi. - Thôi cậu đi nhanh nhanh lên - Cậu muốn nhắn với Mạn Thiên Mịch thì nói thẳng đi lại còn giả bộ giục mình, cậu làm như mình không biết ý. -.... - Haiz, mình không cản trở cuộc nói chuyện ngọt ngào của cậu với Thiên Mịch nữa, mình biến đây. ---- Cánh cửa nhà vệ sinh khép lại, Túy Nhi tay cầm điện thoại, mắt nhìn Vân Mộc thở dài ngao ngán.  Sau 1 giây nghĩ ngợi xa vời cho cô bạn thân, Túy Nhi lại cắm đầu vào chiếc điện thoại Iphone trên tay của mình.  Mọi thứ đang bình lặng, bỗng chốc một tiếng "Rầm", Túy Nhi giật mình, suýt chút nữa làm rơi điện thoại, mắt nhìn về phía nhà vệ sinh nữ,... OMG!!!… Gương mặt thanh tú của Mộc Mộc đã có nét ửng hồng nhưng cô vẫn gạt phăng cái tay của tên kia ra rồi ung dung ngồi ăn tiếp. Luật Luật ko từ bỏ, thu tay về: - Yến tiểu thư thật thích khi dễ người khác a~ - Bạn học họ Dạ, vừa bạn nói với tôi là đói đến đau bụng nên tôi đưa bạn tới nhà ăn, thế nhưng.. sao giờ lại thấy bạn khỏe như vậy? Bộ bạn ko đói sao? - Có Đại mỹ nhân như cô ngồi ở bên cạnh, ta ko muốn ăn "cái khác" nữa a~- Bạn học Dạ thật có tính hài hước nhưng tôi thì không. Nếu bạn đến canteen ko phải để ăn thì mời đi ra ngoài, ở trong này có rất nhiều người cần ăn để chuẩn bị cho tiết học buổi chiều... - Yến Vân Mộc! Cô thật sự cho rằng mình luôn đúng sao? Cái j cô cũng có thể nói ra cả 1 tràng dài. Nhưng cô có nghĩa đến người nghe ko? Vân Mộc đứng dậy, nói 1 câu rất nhẹ nhàng: - Dạ Quang Luật, tôi không được như gia đình cậu. Cả canteen đều cảm nhận được sự bi thương trong câu nói của Vân Mộc. Cả trường Kim Diệp đều biết Vân Mộc mồ côi cha mẹ từ khi mới có năm tuổi, từ ngày bố mẹ Vân Mộc mất, cô chưa từng thật sự vui vẻ. Nhưng Quang Luật thì khác, bố mẹ cậu ta đều sống, thậm chí gia đình của cậu ta còn được lên TV mấy lần. Ai cũng hiểu được rằng vừa rồi Quang Luật đã chạm đến nỗi đau của Vân Mộc.

Gương mặt thanh tú của Mộc Mộc đã có nét ửng hồng nhưng cô vẫn gạt phăng cái tay của tên kia ra rồi ung dung ngồi ăn tiếp. Luật Luật ko từ bỏ, thu tay về: 

- Yến tiểu thư thật thích khi dễ người khác a~ 

- Bạn học họ Dạ, vừa bạn nói với tôi là đói đến đau bụng nên tôi đưa bạn tới nhà ăn, thế nhưng.. sao giờ lại thấy bạn khỏe như vậy? Bộ bạn ko đói sao? 

- Có Đại mỹ nhân như cô ngồi ở bên cạnh, ta ko muốn ăn "cái khác" nữa a~

- Bạn học Dạ thật có tính hài hước nhưng tôi thì không. Nếu bạn đến canteen ko phải để ăn thì mời đi ra ngoài, ở trong này có rất nhiều người cần ăn để chuẩn bị cho tiết học buổi chiều... 

- Yến Vân Mộc! Cô thật sự cho rằng mình luôn đúng sao? Cái j cô cũng có thể nói ra cả 1 tràng dài. Nhưng cô có nghĩa đến người nghe ko? 

Vân Mộc đứng dậy, nói 1 câu rất nhẹ nhàng: 

- Dạ Quang Luật, tôi không được như gia đình cậu. 

Cả canteen đều cảm nhận được sự bi thương trong câu nói của Vân Mộc. Cả trường Kim Diệp đều biết Vân Mộc mồ côi cha mẹ từ khi mới có năm tuổi, từ ngày bố mẹ Vân Mộc mất, cô chưa từng thật sự vui vẻ. Nhưng Quang Luật thì khác, bố mẹ cậu ta đều sống, thậm chí gia đình của cậu ta còn được lên TV mấy lần. Ai cũng hiểu được rằng vừa rồi Quang Luật đã chạm đến nỗi đau của Vân Mộc.

Định Mệnh Của Anh Là EmTác giả: Thiên Ngọc TrúcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngHiện giờ đã là cuối tháng 10, những cơn gió mùa tràn về, thoáng qua những cơn se lạnh.  Yến Vân Mộc cùng với Ngọc Túy Nhi đi về phía nhà vệ sinh nữ khối 10. Vừa đi Vân Mộc vừa than:" Rét quá trời đất ơi" Túy Nhi bực bội quát: - Than gì mà than lắm thế? Từ lúc ra khỏi lớp đến giờ cậu than cả tỷ lần rồi đấy!!! - Thì tại trời rét mà... - Vân Mộc nhún vai, bĩu môi mặt tựa như sắp khóc rồi lại thôi. - Thôi cậu đi nhanh nhanh lên - Cậu muốn nhắn với Mạn Thiên Mịch thì nói thẳng đi lại còn giả bộ giục mình, cậu làm như mình không biết ý. -.... - Haiz, mình không cản trở cuộc nói chuyện ngọt ngào của cậu với Thiên Mịch nữa, mình biến đây. ---- Cánh cửa nhà vệ sinh khép lại, Túy Nhi tay cầm điện thoại, mắt nhìn Vân Mộc thở dài ngao ngán.  Sau 1 giây nghĩ ngợi xa vời cho cô bạn thân, Túy Nhi lại cắm đầu vào chiếc điện thoại Iphone trên tay của mình.  Mọi thứ đang bình lặng, bỗng chốc một tiếng "Rầm", Túy Nhi giật mình, suýt chút nữa làm rơi điện thoại, mắt nhìn về phía nhà vệ sinh nữ,... OMG!!!… Gương mặt thanh tú của Mộc Mộc đã có nét ửng hồng nhưng cô vẫn gạt phăng cái tay của tên kia ra rồi ung dung ngồi ăn tiếp. Luật Luật ko từ bỏ, thu tay về: - Yến tiểu thư thật thích khi dễ người khác a~ - Bạn học họ Dạ, vừa bạn nói với tôi là đói đến đau bụng nên tôi đưa bạn tới nhà ăn, thế nhưng.. sao giờ lại thấy bạn khỏe như vậy? Bộ bạn ko đói sao? - Có Đại mỹ nhân như cô ngồi ở bên cạnh, ta ko muốn ăn "cái khác" nữa a~- Bạn học Dạ thật có tính hài hước nhưng tôi thì không. Nếu bạn đến canteen ko phải để ăn thì mời đi ra ngoài, ở trong này có rất nhiều người cần ăn để chuẩn bị cho tiết học buổi chiều... - Yến Vân Mộc! Cô thật sự cho rằng mình luôn đúng sao? Cái j cô cũng có thể nói ra cả 1 tràng dài. Nhưng cô có nghĩa đến người nghe ko? Vân Mộc đứng dậy, nói 1 câu rất nhẹ nhàng: - Dạ Quang Luật, tôi không được như gia đình cậu. Cả canteen đều cảm nhận được sự bi thương trong câu nói của Vân Mộc. Cả trường Kim Diệp đều biết Vân Mộc mồ côi cha mẹ từ khi mới có năm tuổi, từ ngày bố mẹ Vân Mộc mất, cô chưa từng thật sự vui vẻ. Nhưng Quang Luật thì khác, bố mẹ cậu ta đều sống, thậm chí gia đình của cậu ta còn được lên TV mấy lần. Ai cũng hiểu được rằng vừa rồi Quang Luật đã chạm đến nỗi đau của Vân Mộc.

Chương 21