Tại nghĩa trang, bóng dáng đơn độc, thất thần của người đàn ông vẫn đứng nguyên tại chỗ... Lãnh Hàn Mặc nhìn chằm chằm vào nụ cười ngọt ngào của cô gái trên bức ảnh mà lòng đau nhói... Anh khẽ vươn tay, chạm nhẹ vào khuôn mặt thân thuộc đó, như muốn níu giữ một chút gì đó thuộc về cô... Cô gái trong bức ảnh với đôi mắt to tròn, khuôn mặt khả ái hiền hậu, người con gái này...anh đã thật sự mất cô rồi... Một lúc sau người đàn ông ngã quỵ xuống.. Đôi vai run lên từng hồi... Vẻ lạnh lùng cao ngạo của anh đã biến mất, thay vào đó chỉ còn lại sự đau khổ bất lực. Điếu thuốc lá trong tay anh đã sớm tắt, mọi thứ đều chìm vào tuyệt vọng... Bước đi của Lãnh Hàn Mặc cô đơn đến đáng thương. Trong không khí, đâu đó vẫn còn thoang thoảng mùi hương hoa lưu ly của người con gái anh yêu. Thuốc tàn, men theo từng làn khói vẫn còn đọng lại trong không khí. Từng đợt kí ức chợt ùa về... Anh nhớ nụ cười tươi như nắng mai của cô mỗi khi thấy anh... Nhớ cái chau mày khi cô vô tình làm sai một việc gì đó…
Chương 17
Hãy Để Anh Yêu EmTác giả: Group Dịch Các Thể Loại Truyện SủngTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTại nghĩa trang, bóng dáng đơn độc, thất thần của người đàn ông vẫn đứng nguyên tại chỗ... Lãnh Hàn Mặc nhìn chằm chằm vào nụ cười ngọt ngào của cô gái trên bức ảnh mà lòng đau nhói... Anh khẽ vươn tay, chạm nhẹ vào khuôn mặt thân thuộc đó, như muốn níu giữ một chút gì đó thuộc về cô... Cô gái trong bức ảnh với đôi mắt to tròn, khuôn mặt khả ái hiền hậu, người con gái này...anh đã thật sự mất cô rồi... Một lúc sau người đàn ông ngã quỵ xuống.. Đôi vai run lên từng hồi... Vẻ lạnh lùng cao ngạo của anh đã biến mất, thay vào đó chỉ còn lại sự đau khổ bất lực. Điếu thuốc lá trong tay anh đã sớm tắt, mọi thứ đều chìm vào tuyệt vọng... Bước đi của Lãnh Hàn Mặc cô đơn đến đáng thương. Trong không khí, đâu đó vẫn còn thoang thoảng mùi hương hoa lưu ly của người con gái anh yêu. Thuốc tàn, men theo từng làn khói vẫn còn đọng lại trong không khí. Từng đợt kí ức chợt ùa về... Anh nhớ nụ cười tươi như nắng mai của cô mỗi khi thấy anh... Nhớ cái chau mày khi cô vô tình làm sai một việc gì đó… " Uhm.. Tiểu Mặc ơi...anh tiểu Mặc ơiii "Lưu ly tỉnh giấc, còn vùi mình trong chăn, thành thói quen gọi tên Lãnh Hàn Mặc. "Uh quên quên quên... Anh ý đi hôm qua rồi "Lưu Ly tự mình lẩm bẩm: " Một năm là 365 ngày, hai năm là 365 ngày nhân hai.... Haiz sao lâu quá vậy?"Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cô không thèm nhìn tên người gọi mà ngay lập tức lười biếng nhấc máy:- A lô Ai đấy ạ?!- " Bảo bối vẫn còn mơ ngủ à? Nói là sẽ nhớ anh mà sao ngủ ngon quá vậy?"- Giọng nói quen thuộc ấm áp, chỉ mới nghe câu đầu tiên cô bé đã nhận ra,Lưu Ly ngay lập tức tỉnh giấc hẳn- Không có Không có, em nhớ anh mà nhớ lắm, nhớ quá không ngủ được nên thức muộn lắm mới ngủ được chút ít đã dậy rồi nè.- Thôi chết cô bé của tôi tương tư tôi rồi (moẹ anh đừng mặt dày đc ko=)))- Anh tiểu Mặc gạt em, ai thèm nhớ anh chứ! Anh đến nơi rồi sao? Đã về đến nơi ở chưa? Đã ăn gì chưa? Anh có mệt không? Có...có....- Có yêu em không à? Lãnh Hàn Mặc bên kia điện thoại mặt tỉnh bơ cười khe khẽ...Cô bé mặt ngại ngùng, ấp a ấp úng - Không phảiiii ạ anh đừng ảo tưởng quá, chỉ là... Thôi anh về đến nơi ở thì gọi video cho em, em muốn xem nơi anh ở như thế nào,em cúp máy đây-Lưu ly! Anh nhớ em Hoa Lưu Ly cúp máy, ôm khư khư cái điện thoại trong ngực, trống ngực đập liên hồi " Anh ấy nói anh ấy nhớ mình...ôi! Tim ơi mày đừng đập nữa " tự nói tự cười khúc khích một mình, cứ như vậy hết nửa buổi sáng mà lưu ly vẫn chưa rời khỏi giường, mãi đến khi dì Trần lên giục mới chịu xuống ăn sáng.
" Uhm.. Tiểu Mặc ơi...anh tiểu Mặc ơiii "
Lưu ly tỉnh giấc, còn vùi mình trong chăn, thành thói quen gọi tên Lãnh Hàn Mặc.
"Uh quên quên quên... Anh ý đi hôm qua rồi "
Lưu Ly tự mình lẩm bẩm: " Một năm là 365 ngày, hai năm là 365 ngày nhân hai.... Haiz sao lâu quá vậy?"
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cô không thèm nhìn tên người gọi mà ngay lập tức lười biếng nhấc máy:
- A lô Ai đấy ạ?!
- " Bảo bối vẫn còn mơ ngủ à? Nói là sẽ nhớ anh mà sao ngủ ngon quá vậy?"
- Giọng nói quen thuộc ấm áp, chỉ mới nghe câu đầu tiên cô bé đã nhận ra,Lưu Ly ngay lập tức tỉnh giấc hẳn
- Không có Không có, em nhớ anh mà nhớ lắm, nhớ quá không ngủ được nên thức muộn lắm mới ngủ được chút ít đã dậy rồi nè.
- Thôi chết cô bé của tôi tương tư tôi rồi (moẹ anh đừng mặt dày đc ko=)))
- Anh tiểu Mặc gạt em, ai thèm nhớ anh chứ! Anh đến nơi rồi sao? Đã về đến nơi ở chưa? Đã ăn gì chưa? Anh có mệt không? Có...có....
- Có yêu em không à? Lãnh Hàn Mặc bên kia điện thoại mặt tỉnh bơ cười khe khẽ...
Cô bé mặt ngại ngùng, ấp a ấp úng
- Không phảiiii ạ anh đừng ảo tưởng quá, chỉ là... Thôi anh về đến nơi ở thì gọi video cho em, em muốn xem nơi anh ở như thế nào,em cúp máy đây
-Lưu ly! Anh nhớ em
Hoa Lưu Ly cúp máy, ôm khư khư cái điện thoại trong ngực, trống ngực đập liên hồi
" Anh ấy nói anh ấy nhớ mình...ôi! Tim ơi mày đừng đập nữa " tự nói tự cười khúc khích một mình, cứ như vậy hết nửa buổi sáng mà lưu ly vẫn chưa rời khỏi giường, mãi đến khi dì Trần lên giục mới chịu xuống ăn sáng.
Hãy Để Anh Yêu EmTác giả: Group Dịch Các Thể Loại Truyện SủngTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTại nghĩa trang, bóng dáng đơn độc, thất thần của người đàn ông vẫn đứng nguyên tại chỗ... Lãnh Hàn Mặc nhìn chằm chằm vào nụ cười ngọt ngào của cô gái trên bức ảnh mà lòng đau nhói... Anh khẽ vươn tay, chạm nhẹ vào khuôn mặt thân thuộc đó, như muốn níu giữ một chút gì đó thuộc về cô... Cô gái trong bức ảnh với đôi mắt to tròn, khuôn mặt khả ái hiền hậu, người con gái này...anh đã thật sự mất cô rồi... Một lúc sau người đàn ông ngã quỵ xuống.. Đôi vai run lên từng hồi... Vẻ lạnh lùng cao ngạo của anh đã biến mất, thay vào đó chỉ còn lại sự đau khổ bất lực. Điếu thuốc lá trong tay anh đã sớm tắt, mọi thứ đều chìm vào tuyệt vọng... Bước đi của Lãnh Hàn Mặc cô đơn đến đáng thương. Trong không khí, đâu đó vẫn còn thoang thoảng mùi hương hoa lưu ly của người con gái anh yêu. Thuốc tàn, men theo từng làn khói vẫn còn đọng lại trong không khí. Từng đợt kí ức chợt ùa về... Anh nhớ nụ cười tươi như nắng mai của cô mỗi khi thấy anh... Nhớ cái chau mày khi cô vô tình làm sai một việc gì đó… " Uhm.. Tiểu Mặc ơi...anh tiểu Mặc ơiii "Lưu ly tỉnh giấc, còn vùi mình trong chăn, thành thói quen gọi tên Lãnh Hàn Mặc. "Uh quên quên quên... Anh ý đi hôm qua rồi "Lưu Ly tự mình lẩm bẩm: " Một năm là 365 ngày, hai năm là 365 ngày nhân hai.... Haiz sao lâu quá vậy?"Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cô không thèm nhìn tên người gọi mà ngay lập tức lười biếng nhấc máy:- A lô Ai đấy ạ?!- " Bảo bối vẫn còn mơ ngủ à? Nói là sẽ nhớ anh mà sao ngủ ngon quá vậy?"- Giọng nói quen thuộc ấm áp, chỉ mới nghe câu đầu tiên cô bé đã nhận ra,Lưu Ly ngay lập tức tỉnh giấc hẳn- Không có Không có, em nhớ anh mà nhớ lắm, nhớ quá không ngủ được nên thức muộn lắm mới ngủ được chút ít đã dậy rồi nè.- Thôi chết cô bé của tôi tương tư tôi rồi (moẹ anh đừng mặt dày đc ko=)))- Anh tiểu Mặc gạt em, ai thèm nhớ anh chứ! Anh đến nơi rồi sao? Đã về đến nơi ở chưa? Đã ăn gì chưa? Anh có mệt không? Có...có....- Có yêu em không à? Lãnh Hàn Mặc bên kia điện thoại mặt tỉnh bơ cười khe khẽ...Cô bé mặt ngại ngùng, ấp a ấp úng - Không phảiiii ạ anh đừng ảo tưởng quá, chỉ là... Thôi anh về đến nơi ở thì gọi video cho em, em muốn xem nơi anh ở như thế nào,em cúp máy đây-Lưu ly! Anh nhớ em Hoa Lưu Ly cúp máy, ôm khư khư cái điện thoại trong ngực, trống ngực đập liên hồi " Anh ấy nói anh ấy nhớ mình...ôi! Tim ơi mày đừng đập nữa " tự nói tự cười khúc khích một mình, cứ như vậy hết nửa buổi sáng mà lưu ly vẫn chưa rời khỏi giường, mãi đến khi dì Trần lên giục mới chịu xuống ăn sáng.