Day One: London —— Roma Nhật ký tiểu thụ ngày 23 tháng 3 năm 2013, Roma, trời trong xanh. Hôm nay là ngày đầu tiên trong chuyến du lịch ở Châu Âu, ta xuất phát từ thôn S chuyển một lần xe lửa chạy tới một sân bay nhỏ ở vùng ngoại ô London. Ta đặt vé chuyến bay này không tính là sớm, cho nên khi đến chỗ đó liền dính phải một hãng hàng không chất lượng kém. Xuất trận bất lợi! Cư nhiên bởi vì bề ngang của cái vali lớn hơn khoang chứa hàng của bọn họ vài cm mà phạt ta 50 bảng Anh (»1.700.000VNĐ)! Em gái nó! Sớm biết như vậy ta liền gởi cho chuyển phát nhanh, chỉ mất có 15 bảng hà (»500.000VNĐ)! Bất quá cũng có được một chuyện tốt, vào thời điểm đăng ký vé máy bay cư nhiên lại gặp được một học trưởng đẹp trai cùng trường đại học với ta. Hiện tại anh đang học tiến sĩ ở London. Nói thật, nếu như không phải là anh tiến tới bắt chuyện với ta trước, ta thật sự là không nhớ nổi mình đã từng gặp qua người này đâu. Khang Kính, cái tên có chút quen tai, cái gì nha, không phải là đã từng gặp qua rồi…
Chương 13: Tiểu kịch trường 3
Mười Ngày Thu Phục Một ThụTác giả: Chu Hiểu NhiễmTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngDay One: London —— Roma Nhật ký tiểu thụ ngày 23 tháng 3 năm 2013, Roma, trời trong xanh. Hôm nay là ngày đầu tiên trong chuyến du lịch ở Châu Âu, ta xuất phát từ thôn S chuyển một lần xe lửa chạy tới một sân bay nhỏ ở vùng ngoại ô London. Ta đặt vé chuyến bay này không tính là sớm, cho nên khi đến chỗ đó liền dính phải một hãng hàng không chất lượng kém. Xuất trận bất lợi! Cư nhiên bởi vì bề ngang của cái vali lớn hơn khoang chứa hàng của bọn họ vài cm mà phạt ta 50 bảng Anh (»1.700.000VNĐ)! Em gái nó! Sớm biết như vậy ta liền gởi cho chuyển phát nhanh, chỉ mất có 15 bảng hà (»500.000VNĐ)! Bất quá cũng có được một chuyện tốt, vào thời điểm đăng ký vé máy bay cư nhiên lại gặp được một học trưởng đẹp trai cùng trường đại học với ta. Hiện tại anh đang học tiến sĩ ở London. Nói thật, nếu như không phải là anh tiến tới bắt chuyện với ta trước, ta thật sự là không nhớ nổi mình đã từng gặp qua người này đâu. Khang Kính, cái tên có chút quen tai, cái gì nha, không phải là đã từng gặp qua rồi… Vào một ngày nào đó thật lâu về sau, bác sĩ Khang Kính của I đại đến ở cùng với Giang Tử Hi đang đào tạo chuyên sâu ở I đại.Đúng vậy, hai người một là kỹ sư máy tính chuyên nghiệp một là bác sĩ sống cùng với nhau.Cuộc sống hằng ngày của bọn họ là như vầy nè ——Khang Kính: “Tử Hi, những ghi chép bên dưới nhật ký của anh do em viết lại, anh thấy được.”Chỉ có thể tự kiểm tra thuộc tính tư mật và vân vân, bác sĩ đang tính toán trước mặt quả thực sắp nổ tung.Giang Tử Hi: “Ân.”Khang Kính: “Anh cũng đã nhắn lại dưới nhật ký của em.”Bằng chứng cho việc thầm để ý đến người nào đó.Giang Tử Hi: “… Ân.”Khang Kính: “Thì ra em đã sớm có cảm giác với anh a, sớm biết như vậy trước khi xuất ngoại anh đã thổ lộ cùng em.”Giang Tử Hi: “= = Anh từ đâu mà thấy được chuyện em ‘sớm đã có cảm giác’ vậy?”Khang Kính: “Hắc hắc, em có nhắc tới chuyện đối với người đã cứu em hai lần kia em đều nhớ mãi không quên a.”Giang Tử Hi: “… Cái đó gọi là nhớ mãi không quên?”Khang Kính khẳng định nói: “Đối với em mà nói, thì đúng là như vậy.”Giang Tử Hi trầm mặc.Khang Kính: “Được rồi, vườn trường BBS có bài post bát quái về đôi ta, thật thú vị…”Giang Tử Hi: “Em đã hack rớt.”Khang Kính: “…”Giang Tử Hi: Hừ. Cái gì gọi là băng sơn mỹ nhân thụ nhưng thật ra lại là ngạo kiều thụ? Loại bài post này căn bản cũng không nên tồn tại. Còn có, ABO? Đó là cái quái gì? Rốt cuộc trong đầu của đám người kia đang suy nghĩ cái gì a?—Hoàn Chính Văn—
Vào một ngày nào đó thật lâu về sau, bác sĩ Khang Kính của I đại đến ở cùng với Giang Tử Hi đang đào tạo chuyên sâu ở I đại.
Đúng vậy, hai người một là kỹ sư máy tính chuyên nghiệp một là bác sĩ sống cùng với nhau.
Cuộc sống hằng ngày của bọn họ là như vầy nè ——
Khang Kính: “Tử Hi, những ghi chép bên dưới nhật ký của anh do em viết lại, anh thấy được.”
Chỉ có thể tự kiểm tra thuộc tính tư mật và vân vân, bác sĩ đang tính toán trước mặt quả thực sắp nổ tung.
Giang Tử Hi: “Ân.”
Khang Kính: “Anh cũng đã nhắn lại dưới nhật ký của em.”
Bằng chứng cho việc thầm để ý đến người nào đó.
Giang Tử Hi: “… Ân.”
Khang Kính: “Thì ra em đã sớm có cảm giác với anh a, sớm biết như vậy trước khi xuất ngoại anh đã thổ lộ cùng em.”
Giang Tử Hi: “= = Anh từ đâu mà thấy được chuyện em ‘sớm đã có cảm giác’ vậy?”
Khang Kính: “Hắc hắc, em có nhắc tới chuyện đối với người đã cứu em hai lần kia em đều nhớ mãi không quên a.”
Giang Tử Hi: “… Cái đó gọi là nhớ mãi không quên?”
Khang Kính khẳng định nói: “Đối với em mà nói, thì đúng là như vậy.”
Giang Tử Hi trầm mặc.
Khang Kính: “Được rồi, vườn trường BBS có bài post bát quái về đôi ta, thật thú vị…”
Giang Tử Hi: “Em đã hack rớt.”
Khang Kính: “…”
Giang Tử Hi: Hừ. Cái gì gọi là băng sơn mỹ nhân thụ nhưng thật ra lại là ngạo kiều thụ? Loại bài post này căn bản cũng không nên tồn tại. Còn có, ABO? Đó là cái quái gì? Rốt cuộc trong đầu của đám người kia đang suy nghĩ cái gì a?
—Hoàn Chính Văn—
Mười Ngày Thu Phục Một ThụTác giả: Chu Hiểu NhiễmTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngDay One: London —— Roma Nhật ký tiểu thụ ngày 23 tháng 3 năm 2013, Roma, trời trong xanh. Hôm nay là ngày đầu tiên trong chuyến du lịch ở Châu Âu, ta xuất phát từ thôn S chuyển một lần xe lửa chạy tới một sân bay nhỏ ở vùng ngoại ô London. Ta đặt vé chuyến bay này không tính là sớm, cho nên khi đến chỗ đó liền dính phải một hãng hàng không chất lượng kém. Xuất trận bất lợi! Cư nhiên bởi vì bề ngang của cái vali lớn hơn khoang chứa hàng của bọn họ vài cm mà phạt ta 50 bảng Anh (»1.700.000VNĐ)! Em gái nó! Sớm biết như vậy ta liền gởi cho chuyển phát nhanh, chỉ mất có 15 bảng hà (»500.000VNĐ)! Bất quá cũng có được một chuyện tốt, vào thời điểm đăng ký vé máy bay cư nhiên lại gặp được một học trưởng đẹp trai cùng trường đại học với ta. Hiện tại anh đang học tiến sĩ ở London. Nói thật, nếu như không phải là anh tiến tới bắt chuyện với ta trước, ta thật sự là không nhớ nổi mình đã từng gặp qua người này đâu. Khang Kính, cái tên có chút quen tai, cái gì nha, không phải là đã từng gặp qua rồi… Vào một ngày nào đó thật lâu về sau, bác sĩ Khang Kính của I đại đến ở cùng với Giang Tử Hi đang đào tạo chuyên sâu ở I đại.Đúng vậy, hai người một là kỹ sư máy tính chuyên nghiệp một là bác sĩ sống cùng với nhau.Cuộc sống hằng ngày của bọn họ là như vầy nè ——Khang Kính: “Tử Hi, những ghi chép bên dưới nhật ký của anh do em viết lại, anh thấy được.”Chỉ có thể tự kiểm tra thuộc tính tư mật và vân vân, bác sĩ đang tính toán trước mặt quả thực sắp nổ tung.Giang Tử Hi: “Ân.”Khang Kính: “Anh cũng đã nhắn lại dưới nhật ký của em.”Bằng chứng cho việc thầm để ý đến người nào đó.Giang Tử Hi: “… Ân.”Khang Kính: “Thì ra em đã sớm có cảm giác với anh a, sớm biết như vậy trước khi xuất ngoại anh đã thổ lộ cùng em.”Giang Tử Hi: “= = Anh từ đâu mà thấy được chuyện em ‘sớm đã có cảm giác’ vậy?”Khang Kính: “Hắc hắc, em có nhắc tới chuyện đối với người đã cứu em hai lần kia em đều nhớ mãi không quên a.”Giang Tử Hi: “… Cái đó gọi là nhớ mãi không quên?”Khang Kính khẳng định nói: “Đối với em mà nói, thì đúng là như vậy.”Giang Tử Hi trầm mặc.Khang Kính: “Được rồi, vườn trường BBS có bài post bát quái về đôi ta, thật thú vị…”Giang Tử Hi: “Em đã hack rớt.”Khang Kính: “…”Giang Tử Hi: Hừ. Cái gì gọi là băng sơn mỹ nhân thụ nhưng thật ra lại là ngạo kiều thụ? Loại bài post này căn bản cũng không nên tồn tại. Còn có, ABO? Đó là cái quái gì? Rốt cuộc trong đầu của đám người kia đang suy nghĩ cái gì a?—Hoàn Chính Văn—