Đầu tháng ba, Seattle. Mưa càng lúc càng lớn, ầm ầm, ầm ầm. Một chiếc ô màu đen, che khuất khuôn mặt người kia. Đến trung tâm thành phố phồn hoa, trong không khí tràn ngập hơi thở ẩm ướt. Hương vị như vậy làm người dưới ô châm chọc ngoắc khóe môi. Ngoài khách sạn, cách vị khách dưới ô mấy mét có vài bồi bàn mắt sắc nhìn thấy, vội vàng đi tới tiếp đón, dẫn người dưới ô đi vào cửa hông hẻo lánh. Chiếc ô đen chậm rãi buông xuống, toàn bộ khuôn mặt của người nọ đều lộ ra, đây là một cô gái trẻ tuổi, tóc đen dài đến thắt lưng, một vài sợi dính trên cái trán trắng noãn lộ ra vẻ quyến rũ. Con ngươi thờ ơ mê người, thần sắc tái nhợt giống cánh hoa bách hợp. Cô cầm ô trong tay đưa cho bồi bàn. Sau đó khoát tay, ý bảo hắn có thể đi xuống. Từ thang máy chuyên dụng đi đến tầng 14 thì dừng lại. Cô tiến vào phòng nghỉ của chính mình, nhìn màu tím của hoa mê điệt hương nhịn không được nhíu mày. Ý nghĩa của hoa mê điệt hương là, “Muốn cô vĩnh viễn nhớ tới việc hắn yêu cô, muốn cô nhớ đến hắn.” Nhìn…

Quyển 1 - Chương 78: Thịnh thế quyến sủng, cam chịu làm quân cờ

Thịnh Sủng Bà Xã Phúc HắcTác giả: Thiền Nhược HềTruyện Ngôn TìnhĐầu tháng ba, Seattle. Mưa càng lúc càng lớn, ầm ầm, ầm ầm. Một chiếc ô màu đen, che khuất khuôn mặt người kia. Đến trung tâm thành phố phồn hoa, trong không khí tràn ngập hơi thở ẩm ướt. Hương vị như vậy làm người dưới ô châm chọc ngoắc khóe môi. Ngoài khách sạn, cách vị khách dưới ô mấy mét có vài bồi bàn mắt sắc nhìn thấy, vội vàng đi tới tiếp đón, dẫn người dưới ô đi vào cửa hông hẻo lánh. Chiếc ô đen chậm rãi buông xuống, toàn bộ khuôn mặt của người nọ đều lộ ra, đây là một cô gái trẻ tuổi, tóc đen dài đến thắt lưng, một vài sợi dính trên cái trán trắng noãn lộ ra vẻ quyến rũ. Con ngươi thờ ơ mê người, thần sắc tái nhợt giống cánh hoa bách hợp. Cô cầm ô trong tay đưa cho bồi bàn. Sau đó khoát tay, ý bảo hắn có thể đi xuống. Từ thang máy chuyên dụng đi đến tầng 14 thì dừng lại. Cô tiến vào phòng nghỉ của chính mình, nhìn màu tím của hoa mê điệt hương nhịn không được nhíu mày. Ý nghĩa của hoa mê điệt hương là, “Muốn cô vĩnh viễn nhớ tới việc hắn yêu cô, muốn cô nhớ đến hắn.” Nhìn… Edit: susublueMấy ngày nay có mấy trận mưa to, trời hơi ẩm ướt, nhưng trong phòng ngủ lại rất ấm áp.Mộc Yên dựa vào trong ngực Dung Lạc, vừa hôn xong, ngón tay trắng nõn của cô khẽ vuốt vết máu chảy thấm ướt quần áo của anh, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt dung túng của anh:"Vì một người không có gì như tôi mà anh lại không do dự hạ thủ độc ác với mình như vậy!" Cô tự châm chọc chính mình nhưng càng đau lòng vì anh nhiều hơn."Ai nói em không có cái gì?" Hôn môi cô rồi lại hôn trán của cô, Dung Lạc cười khẽ, "Em còn có anh."Tay phải bị băng của anh đã tháo băng gần hết, vết sẹo ở cổ tay rất sâu nên có chút đáng sợ.Mộc Yên bàn tay bị thương của anh, ánh mắt của cô đột nhiên trở nên cố chấp, anh hoàn mỹ như vậy, hai bàn tay trắng nõn, thậm chí ngay cả một người đen tối như cô dựa vào cũng được anh yêu chiều?"Nếu, nếu có một ngày anh phát hiện người hiện tại đang nằm trong ngực anh không phải người như anh tưởng, vậy thì...""Anh sẽ mãi mãi không buông tay." Anh có thể nhìn thấu mọi thứ trong lòng cô, Dung Lạc đón nhận tầm mắt của cô, "Không được nghĩ cái gì hết, chỉ cần tin tưởng anh là được rồi."Rốt cục cô cũng vươn tay về phía anh, ôm chặt anh, thở dài một tiếng, "Tôi chỉ cảm thấy không đáng cho anh thôi.""Không cần sợ, anh sẽ mãi mãi nắm tay em."Mộc Yên khiếp sợ, nhìn ánh mắt anh đau lòng, cô có cảm xúc vui mừng trước nay chưa từng có. Anh biết toàn bộ, anh nhìn thấu mọi cảm xúc của cô, anh biết cô luôn luôn lo lắng cái gì.Vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, dien(dannlle3

Edit: susublue

Mấy ngày nay có mấy trận mưa to, trời hơi ẩm ướt, nhưng trong phòng ngủ lại rất ấm áp.

Mộc Yên dựa vào trong ngực Dung Lạc, vừa hôn xong, ngón tay trắng nõn của cô khẽ vuốt vết máu chảy thấm ướt quần áo của anh, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt dung túng của anh:"Vì một người không có gì như tôi mà anh lại không do dự hạ thủ độc ác với mình như vậy!" Cô tự châm chọc chính mình nhưng càng đau lòng vì anh nhiều hơn.

"Ai nói em không có cái gì?" Hôn môi cô rồi lại hôn trán của cô, Dung Lạc cười khẽ, "Em còn có anh."

Tay phải bị băng của anh đã tháo băng gần hết, vết sẹo ở cổ tay rất sâu nên có chút đáng sợ.

Mộc Yên bàn tay bị thương của anh, ánh mắt của cô đột nhiên trở nên cố chấp, anh hoàn mỹ như vậy, hai bàn tay trắng nõn, thậm chí ngay cả một người đen tối như cô dựa vào cũng được anh yêu chiều?

"Nếu, nếu có một ngày anh phát hiện người hiện tại đang nằm trong ngực anh không phải người như anh tưởng, vậy thì..."

"Anh sẽ mãi mãi không buông tay." Anh có thể nhìn thấu mọi thứ trong lòng cô, Dung Lạc đón nhận tầm mắt của cô, "Không được nghĩ cái gì hết, chỉ cần tin tưởng anh là được rồi."

Rốt cục cô cũng vươn tay về phía anh, ôm chặt anh, thở dài một tiếng, "Tôi chỉ cảm thấy không đáng cho anh thôi."

"Không cần sợ, anh sẽ mãi mãi nắm tay em."

Mộc Yên khiếp sợ, nhìn ánh mắt anh đau lòng, cô có cảm xúc vui mừng trước nay chưa từng có. Anh biết toàn bộ, anh nhìn thấu mọi cảm xúc của cô, anh biết cô luôn luôn lo lắng cái gì.

Vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, dien(dannlle3

Thịnh Sủng Bà Xã Phúc HắcTác giả: Thiền Nhược HềTruyện Ngôn TìnhĐầu tháng ba, Seattle. Mưa càng lúc càng lớn, ầm ầm, ầm ầm. Một chiếc ô màu đen, che khuất khuôn mặt người kia. Đến trung tâm thành phố phồn hoa, trong không khí tràn ngập hơi thở ẩm ướt. Hương vị như vậy làm người dưới ô châm chọc ngoắc khóe môi. Ngoài khách sạn, cách vị khách dưới ô mấy mét có vài bồi bàn mắt sắc nhìn thấy, vội vàng đi tới tiếp đón, dẫn người dưới ô đi vào cửa hông hẻo lánh. Chiếc ô đen chậm rãi buông xuống, toàn bộ khuôn mặt của người nọ đều lộ ra, đây là một cô gái trẻ tuổi, tóc đen dài đến thắt lưng, một vài sợi dính trên cái trán trắng noãn lộ ra vẻ quyến rũ. Con ngươi thờ ơ mê người, thần sắc tái nhợt giống cánh hoa bách hợp. Cô cầm ô trong tay đưa cho bồi bàn. Sau đó khoát tay, ý bảo hắn có thể đi xuống. Từ thang máy chuyên dụng đi đến tầng 14 thì dừng lại. Cô tiến vào phòng nghỉ của chính mình, nhìn màu tím của hoa mê điệt hương nhịn không được nhíu mày. Ý nghĩa của hoa mê điệt hương là, “Muốn cô vĩnh viễn nhớ tới việc hắn yêu cô, muốn cô nhớ đến hắn.” Nhìn… Edit: susublueMấy ngày nay có mấy trận mưa to, trời hơi ẩm ướt, nhưng trong phòng ngủ lại rất ấm áp.Mộc Yên dựa vào trong ngực Dung Lạc, vừa hôn xong, ngón tay trắng nõn của cô khẽ vuốt vết máu chảy thấm ướt quần áo của anh, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt dung túng của anh:"Vì một người không có gì như tôi mà anh lại không do dự hạ thủ độc ác với mình như vậy!" Cô tự châm chọc chính mình nhưng càng đau lòng vì anh nhiều hơn."Ai nói em không có cái gì?" Hôn môi cô rồi lại hôn trán của cô, Dung Lạc cười khẽ, "Em còn có anh."Tay phải bị băng của anh đã tháo băng gần hết, vết sẹo ở cổ tay rất sâu nên có chút đáng sợ.Mộc Yên bàn tay bị thương của anh, ánh mắt của cô đột nhiên trở nên cố chấp, anh hoàn mỹ như vậy, hai bàn tay trắng nõn, thậm chí ngay cả một người đen tối như cô dựa vào cũng được anh yêu chiều?"Nếu, nếu có một ngày anh phát hiện người hiện tại đang nằm trong ngực anh không phải người như anh tưởng, vậy thì...""Anh sẽ mãi mãi không buông tay." Anh có thể nhìn thấu mọi thứ trong lòng cô, Dung Lạc đón nhận tầm mắt của cô, "Không được nghĩ cái gì hết, chỉ cần tin tưởng anh là được rồi."Rốt cục cô cũng vươn tay về phía anh, ôm chặt anh, thở dài một tiếng, "Tôi chỉ cảm thấy không đáng cho anh thôi.""Không cần sợ, anh sẽ mãi mãi nắm tay em."Mộc Yên khiếp sợ, nhìn ánh mắt anh đau lòng, cô có cảm xúc vui mừng trước nay chưa từng có. Anh biết toàn bộ, anh nhìn thấu mọi cảm xúc của cô, anh biết cô luôn luôn lo lắng cái gì.Vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, dien(dannlle3

Quyển 1 - Chương 78: Thịnh thế quyến sủng, cam chịu làm quân cờ