Tác giả:

– Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao! Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác. Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó…

Chương 52

Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!Tác giả: PchyMewTruyện Đam Mỹ– Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao! Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác. Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó… Khuya đó theo lịch hẹn cả đám sẽ đi xe buýt sao cho đúng sáu giờ rưỡi sẽ có mặt tại: Ga xe lửa. Có sự thay đổi vào phút chót tất cả là do quyết định của c* Tuấn, hắn ta không muốn đi Vũng Tàu nữa mà chuyển sang Mũi Né vì không muốn đấng lang Quân nhớ lại cái chuyện buồn ở Vũng Tàu nữa. Tuy nhiên trong nhóm có 2 vị khách mà anh chàng không thể nhờ tới đó là: con Hiền và thằng Hoàng dễ thương, bạn cùng lớp con Hiền.Tội nghiệp chàng Tuấn dễ sợ, chuyến đi này hắn ta háo hức và lăng xăng lắm nha, đến khi cả nhóm họp tại cổng Ga thì miệng anh chàng méo xẹo, còn cái mặt cứ y như cái bánh bao chiều. Quân che miệng mỉm cười. Hích vô hông chàng một cái:– Lại mà nắm tay đi với người yêu đi kìa! Xách đồ phụ người ta đi!Tuấn cảm giác giống như bị ai chơi một gáo nước lạnh vào mặt vậy, nhưng nó không kịp suy nghĩ nhiều thì con Hiền đã đến gần bên:– Anh Tuấn đi chơi mà không rũ em nha!- Ờ… anh nghĩ thằng Kỳ Trương chắc cũng rủ em rồi chứ!Sau đó thằng Tuấn kéo tay thằng Kỳ Trương ra sĩ vả:– Mẹ pà mày kéo theo con gái chi vậy? Nguyên đám con trai đi cho thoải mái, vui vẻ.Thằng Kỳ Trương tỉnh bơ:– Ủa? Sao thằng Quân nói mày muốn rủ con Hiền theo? Tao đâu có rủ nó đâu?- Còn bạn con Hiền nữa là sao? Tao không ưa thằng đó!- Cái đó tao không biết à nha!Tội nhất là lúc lên toa xe lửa, thằng Tuấn kéo tay thằng Quân ngồi chung ghế sẳn hỏi cái vụ sao có con Hiền đi theo nữa thì thằng Quân lại đá lông nheo con Hiền đi lên, Quân sởi lởi:– Nè, nhường cho hai bạn trẻ ngồi với nhau tâm sự sau bao ngày xa cách nè…Thằng Tuấn ú ớ:– Thôi, để Hiền ngồi nói chuyện với bạn nó đi, ông ngồi đây với tui nè…- Anh Quân, xuống đây ngồi với Hoàng nè….Tiếng thằng Hoàng réo rắt ở tận băng sau, thằng Quân giả bộ miễn cưỡng bước đi không quên đá lông nheo động viên con Hiền một cái. Thằng Tuấn thất vọng, bất lực ngồi phệch xuống, chán nản nhìn ra đường, thậm chí nó còn không thèm ngó lấy con Hiền một cái. Ở băng sau tiếng của thằng Hoàng nói chuyện rõ mồn một khiến thằng Tuấn nhức cả đầu. Nó bực mình thằng Quân lắm lắm. Con Hiền cũng đáng thương, mặt mày lấm la lấm lét nhìn thằng Tuấn như ăn trộm, không dám nói một lời. Đám bạn của thằng Kỳ Trương và thằng Khôi đang bu nhau chia bài tiến lên. Thằng Điệp, Thằng Tân thì đang vừa ngủ vừa nghe nhạc. Băng sau chót giọng kể chuyện của thằng Hòang vẫn chưa dứt, lâu lâu có tiếng cười giòn tan của thằng Quân, cái chồm dậy ngó về sau đầy uất hận của thằng Tuấn, cái quay qua thở dài não nuột của con Hiền, tiếng cãi nhau của những tên đánh bạc……12h cả đám đã có mặt tại khách sạn Ngọc Sương Mũi Né, tình hình là chỉ còn 1 phòng lớn và 2 phòng đơn. Con Hiền tức nhiên là 1 phòng đơn riêng rẽ rồi. Còn phòng còn lại thì thằng Tuấn nằng nặc bắt phải dành cho nó với lý do vẫn còn đang bệnh, nó kéo tay thằng Quân đi theo… giả bộ đùa giỡn với đám bạn nhưng thật ra cái miệng nó méo xệch:– Hai vợ chồng tao ngủ chung một phòng đơn nha tụi bây!Thằng Khôi phát biểu một câu có duyên không kém:– Phải chi có thằng Tài chắc thế nào thằng Quân cũng đòi ngủ chung với thằng Tài cho mà coi!Quân nữa đùa nữa giỡn:– Thôi, ngủ chung nguyên đám cho nó vui! Tao thích màn l*m t*nh tập thể hơn cơ!Thằng Kỳ Trương phẩy tay:– Thôi, thôi, về phòng đại còn đi tắm biển rồi ăn trưa nữa, đi chủ yếu là ăn chơi, nhậu nhẹt chứ có ngủ bao nhiêu đâu mà cãi vã nhau. Tối nay đánh bài uống bia. Còn thằng Tuấn muốn ngủ với vợ mày thì dắt nó về ngủ đi, ai mà dành. Má… giỡn chơi mà làm như thiệt! Đừng làm tao tưởng hai tụi bây ô mô thiệt nha!…

Khuya đó theo lịch hẹn cả đám sẽ đi xe buýt sao cho đúng sáu giờ rưỡi sẽ có mặt tại: Ga xe lửa. Có sự thay đổi vào phút chót tất cả là do quyết định của c* Tuấn, hắn ta không muốn đi Vũng Tàu nữa mà chuyển sang Mũi Né vì không muốn đấng lang Quân nhớ lại cái chuyện buồn ở Vũng Tàu nữa. Tuy nhiên trong nhóm có 2 vị khách mà anh chàng không thể nhờ tới đó là: con Hiền và thằng Hoàng dễ thương, bạn cùng lớp con Hiền.

Tội nghiệp chàng Tuấn dễ sợ, chuyến đi này hắn ta háo hức và lăng xăng lắm nha, đến khi cả nhóm họp tại cổng Ga thì miệng anh chàng méo xẹo, còn cái mặt cứ y như cái bánh bao chiều. Quân che miệng mỉm cười. Hích vô hông chàng một cái:

– Lại mà nắm tay đi với người yêu đi kìa! Xách đồ phụ người ta đi!

Tuấn cảm giác giống như bị ai chơi một gáo nước lạnh vào mặt vậy, nhưng nó không kịp suy nghĩ nhiều thì con Hiền đã đến gần bên:

– Anh Tuấn đi chơi mà không rũ em nha!- Ờ… anh nghĩ thằng Kỳ Trương chắc cũng rủ em rồi chứ!

Sau đó thằng Tuấn kéo tay thằng Kỳ Trương ra sĩ vả:

– Mẹ pà mày kéo theo con gái chi vậy? Nguyên đám con trai đi cho thoải mái, vui vẻ.

Thằng Kỳ Trương tỉnh bơ:

– Ủa? Sao thằng Quân nói mày muốn rủ con Hiền theo? Tao đâu có rủ nó đâu?- Còn bạn con Hiền nữa là sao? Tao không ưa thằng đó!- Cái đó tao không biết à nha!

Tội nhất là lúc lên toa xe lửa, thằng Tuấn kéo tay thằng Quân ngồi chung ghế sẳn hỏi cái vụ sao có con Hiền đi theo nữa thì thằng Quân lại đá lông nheo con Hiền đi lên, Quân sởi lởi:

– Nè, nhường cho hai bạn trẻ ngồi với nhau tâm sự sau bao ngày xa cách nè…

Thằng Tuấn ú ớ:

– Thôi, để Hiền ngồi nói chuyện với bạn nó đi, ông ngồi đây với tui nè…- Anh Quân, xuống đây ngồi với Hoàng nè….

Tiếng thằng Hoàng réo rắt ở tận băng sau, thằng Quân giả bộ miễn cưỡng bước đi không quên đá lông nheo động viên con Hiền một cái. Thằng Tuấn thất vọng, bất lực ngồi phệch xuống, chán nản nhìn ra đường, thậm chí nó còn không thèm ngó lấy con Hiền một cái. Ở băng sau tiếng của thằng Hoàng nói chuyện rõ mồn một khiến thằng Tuấn nhức cả đầu. Nó bực mình thằng Quân lắm lắm. Con Hiền cũng đáng thương, mặt mày lấm la lấm lét nhìn thằng Tuấn như ăn trộm, không dám nói một lời. Đám bạn của thằng Kỳ Trương và thằng Khôi đang bu nhau chia bài tiến lên. Thằng Điệp, Thằng Tân thì đang vừa ngủ vừa nghe nhạc. Băng sau chót giọng kể chuyện của thằng Hòang vẫn chưa dứt, lâu lâu có tiếng cười giòn tan của thằng Quân, cái chồm dậy ngó về sau đầy uất hận của thằng Tuấn, cái quay qua thở dài não nuột của con Hiền, tiếng cãi nhau của những tên đánh bạc……

12h cả đám đã có mặt tại khách sạn Ngọc Sương Mũi Né, tình hình là chỉ còn 1 phòng lớn và 2 phòng đơn. Con Hiền tức nhiên là 1 phòng đơn riêng rẽ rồi. Còn phòng còn lại thì thằng Tuấn nằng nặc bắt phải dành cho nó với lý do vẫn còn đang bệnh, nó kéo tay thằng Quân đi theo… giả bộ đùa giỡn với đám bạn nhưng thật ra cái miệng nó méo xệch:

– Hai vợ chồng tao ngủ chung một phòng đơn nha tụi bây!

Thằng Khôi phát biểu một câu có duyên không kém:

– Phải chi có thằng Tài chắc thế nào thằng Quân cũng đòi ngủ chung với thằng Tài cho mà coi!

Quân nữa đùa nữa giỡn:

– Thôi, ngủ chung nguyên đám cho nó vui! Tao thích màn l*m t*nh tập thể hơn cơ!

Thằng Kỳ Trương phẩy tay:

– Thôi, thôi, về phòng đại còn đi tắm biển rồi ăn trưa nữa, đi chủ yếu là ăn chơi, nhậu nhẹt chứ có ngủ bao nhiêu đâu mà cãi vã nhau. Tối nay đánh bài uống bia. Còn thằng Tuấn muốn ngủ với vợ mày thì dắt nó về ngủ đi, ai mà dành. Má… giỡn chơi mà làm như thiệt! Đừng làm tao tưởng hai tụi bây ô mô thiệt nha!…

Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!Tác giả: PchyMewTruyện Đam Mỹ– Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao! Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác. Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó… Khuya đó theo lịch hẹn cả đám sẽ đi xe buýt sao cho đúng sáu giờ rưỡi sẽ có mặt tại: Ga xe lửa. Có sự thay đổi vào phút chót tất cả là do quyết định của c* Tuấn, hắn ta không muốn đi Vũng Tàu nữa mà chuyển sang Mũi Né vì không muốn đấng lang Quân nhớ lại cái chuyện buồn ở Vũng Tàu nữa. Tuy nhiên trong nhóm có 2 vị khách mà anh chàng không thể nhờ tới đó là: con Hiền và thằng Hoàng dễ thương, bạn cùng lớp con Hiền.Tội nghiệp chàng Tuấn dễ sợ, chuyến đi này hắn ta háo hức và lăng xăng lắm nha, đến khi cả nhóm họp tại cổng Ga thì miệng anh chàng méo xẹo, còn cái mặt cứ y như cái bánh bao chiều. Quân che miệng mỉm cười. Hích vô hông chàng một cái:– Lại mà nắm tay đi với người yêu đi kìa! Xách đồ phụ người ta đi!Tuấn cảm giác giống như bị ai chơi một gáo nước lạnh vào mặt vậy, nhưng nó không kịp suy nghĩ nhiều thì con Hiền đã đến gần bên:– Anh Tuấn đi chơi mà không rũ em nha!- Ờ… anh nghĩ thằng Kỳ Trương chắc cũng rủ em rồi chứ!Sau đó thằng Tuấn kéo tay thằng Kỳ Trương ra sĩ vả:– Mẹ pà mày kéo theo con gái chi vậy? Nguyên đám con trai đi cho thoải mái, vui vẻ.Thằng Kỳ Trương tỉnh bơ:– Ủa? Sao thằng Quân nói mày muốn rủ con Hiền theo? Tao đâu có rủ nó đâu?- Còn bạn con Hiền nữa là sao? Tao không ưa thằng đó!- Cái đó tao không biết à nha!Tội nhất là lúc lên toa xe lửa, thằng Tuấn kéo tay thằng Quân ngồi chung ghế sẳn hỏi cái vụ sao có con Hiền đi theo nữa thì thằng Quân lại đá lông nheo con Hiền đi lên, Quân sởi lởi:– Nè, nhường cho hai bạn trẻ ngồi với nhau tâm sự sau bao ngày xa cách nè…Thằng Tuấn ú ớ:– Thôi, để Hiền ngồi nói chuyện với bạn nó đi, ông ngồi đây với tui nè…- Anh Quân, xuống đây ngồi với Hoàng nè….Tiếng thằng Hoàng réo rắt ở tận băng sau, thằng Quân giả bộ miễn cưỡng bước đi không quên đá lông nheo động viên con Hiền một cái. Thằng Tuấn thất vọng, bất lực ngồi phệch xuống, chán nản nhìn ra đường, thậm chí nó còn không thèm ngó lấy con Hiền một cái. Ở băng sau tiếng của thằng Hoàng nói chuyện rõ mồn một khiến thằng Tuấn nhức cả đầu. Nó bực mình thằng Quân lắm lắm. Con Hiền cũng đáng thương, mặt mày lấm la lấm lét nhìn thằng Tuấn như ăn trộm, không dám nói một lời. Đám bạn của thằng Kỳ Trương và thằng Khôi đang bu nhau chia bài tiến lên. Thằng Điệp, Thằng Tân thì đang vừa ngủ vừa nghe nhạc. Băng sau chót giọng kể chuyện của thằng Hòang vẫn chưa dứt, lâu lâu có tiếng cười giòn tan của thằng Quân, cái chồm dậy ngó về sau đầy uất hận của thằng Tuấn, cái quay qua thở dài não nuột của con Hiền, tiếng cãi nhau của những tên đánh bạc……12h cả đám đã có mặt tại khách sạn Ngọc Sương Mũi Né, tình hình là chỉ còn 1 phòng lớn và 2 phòng đơn. Con Hiền tức nhiên là 1 phòng đơn riêng rẽ rồi. Còn phòng còn lại thì thằng Tuấn nằng nặc bắt phải dành cho nó với lý do vẫn còn đang bệnh, nó kéo tay thằng Quân đi theo… giả bộ đùa giỡn với đám bạn nhưng thật ra cái miệng nó méo xệch:– Hai vợ chồng tao ngủ chung một phòng đơn nha tụi bây!Thằng Khôi phát biểu một câu có duyên không kém:– Phải chi có thằng Tài chắc thế nào thằng Quân cũng đòi ngủ chung với thằng Tài cho mà coi!Quân nữa đùa nữa giỡn:– Thôi, ngủ chung nguyên đám cho nó vui! Tao thích màn l*m t*nh tập thể hơn cơ!Thằng Kỳ Trương phẩy tay:– Thôi, thôi, về phòng đại còn đi tắm biển rồi ăn trưa nữa, đi chủ yếu là ăn chơi, nhậu nhẹt chứ có ngủ bao nhiêu đâu mà cãi vã nhau. Tối nay đánh bài uống bia. Còn thằng Tuấn muốn ngủ với vợ mày thì dắt nó về ngủ đi, ai mà dành. Má… giỡn chơi mà làm như thiệt! Đừng làm tao tưởng hai tụi bây ô mô thiệt nha!…

Chương 52