Tác giả:

– Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao! Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác. Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó…

Chương 85

Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!Tác giả: PchyMewTruyện Đam Mỹ– Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao! Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác. Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó… Quân thật sự sốc khi thằng quỷ Tuấn dám thẳng thừng nói ra chuyện đó với cả đám bạn, nó hầm hầm:– Ăn nói vậy đó hả?Tuấn cãi bướng:– Có sao đâu? Có sao tui nói vậy?- Nhưng mà đó là chuyện của người ta, đời tư của người ta, nhóc thiệt là…Tuấn hét lên:– Nè, ông binh nó hả? Tui đâu có quan tâm tới nó, miễn là nó đừng có quậy phá tui thì tui có mà thèm để ý tới nó!Đám còn lại sau phát biểu của thằng Tuấn đều im re như thể chúng vừa đón nhận một quả bom nguyên tử. Thằng Điệp, Tân không tin vào tai mình:– Cái gì? Thằng Kỳ Trương cũng thích ông Quân àh? Gì kỳ vậy?Hiền há hốc:– Anh Tuấn nói sao? Anh Hai của em… thích anh Quân?Sau đó cô quay qua lay lay đôi bờ vai của thằng Quân hỏi như để xác nhận lại thêm một lần nữa, hình như nó khó chấp nhận làm sao ấy! Cô không nghĩ anh mình lại có thể:– Anh Quân, anh nói đi! Anh Hai em… thích anh àh? Có phải không? Anh nói đi anh Quân!Quân khịt mũi:– Anh không biết… ai biết nó nói thiệt hay nói giỡn!Quân bực mình thằng Tuấn ghê, chuyện gì cũng nói ra được! Hiền rươm rướm nước mắt:– Em không quan trọng chuyện anh Hai em thích ai, nhưng mà… em thật không ngờ vì như vậy mà anh Hai em lại có thể làm những chuyện hèn hạ như vậy! Thật không chấp nhận được!Quân an ủi nó:– Thôi, em bình tỉnh đi, hơi đâu nghe lời thằng Tuấn nói! Thằng dở hơi đó!- Nè! Ông vừa phải thôi nha, tui mà dở hơi hả? Ông vạch lưng tui ra mà coi, nó đập nguyên cái cây tới giờ còn bầm tím nè, cái thằng lòng lang dạ sói, đầu trâu mặt ngựa, mũi heo, mồm cá sấu đó. Nếu ông không ghét đánh nhau là nó mềm xương với tui rồi đó!Quân lại phải đạp chân mấy bận, nó mới chịu im cái miệng lại. Không khí bữa gặp nhau bổng nhiên chùng xuống một cách nặng nề, thức ăn ê hề trên bàn chẳng ai buồn ngó ngàng tới nữa.– Thôi em về!- Hiền, em đi đâu vậy! Để anh đưa em về!- Thôi, để tui đưa! Tui có chuyện nói với Hiền!Hiền quay qua thằng Tuấn:– Em thay mặt anh Hai em xin lỗi hai anh, nhất định em sẽ không để yên chuyện này đâu! Em tự về được!Lúc này thằng Hoàng im lặng nãy giờ mới vuột miệng:– Thôi đi bà nội! Để tui đưa cho bà về, nhưng trước khi về phải ghé qua lớp cái đã, tụi tui đã làm sẳn bữa tiệc ở nhà con Thanh để chào mừng sự trở về của bà rồi, giờ thì vui lên đi đừng có bí xị cái mặt nữa…- Ủa.. lớp mình..- Xía… lớp mình lúc nào chả nhớ tới bà! Chỉ có bà là vô tâm thôi, tối ngày chỉ lo anh Quân, anh Tuấn…- Hì hì… ông giận hả?Hiền chuyển từ khóc sang cười nhanh thật, làm thằng Quân thở phào nhẹ nhõm….

Quân thật sự sốc khi thằng quỷ Tuấn dám thẳng thừng nói ra chuyện đó với cả đám bạn, nó hầm hầm:

– Ăn nói vậy đó hả?

Tuấn cãi bướng:

– Có sao đâu? Có sao tui nói vậy?- Nhưng mà đó là chuyện của người ta, đời tư của người ta, nhóc thiệt là…

Tuấn hét lên:

– Nè, ông binh nó hả? Tui đâu có quan tâm tới nó, miễn là nó đừng có quậy phá tui thì tui có mà thèm để ý tới nó!

Đám còn lại sau phát biểu của thằng Tuấn đều im re như thể chúng vừa đón nhận một quả bom nguyên tử. Thằng Điệp, Tân không tin vào tai mình:

– Cái gì? Thằng Kỳ Trương cũng thích ông Quân àh? Gì kỳ vậy?

Hiền há hốc:

– Anh Tuấn nói sao? Anh Hai của em… thích anh Quân?

Sau đó cô quay qua lay lay đôi bờ vai của thằng Quân hỏi như để xác nhận lại thêm một lần nữa, hình như nó khó chấp nhận làm sao ấy! Cô không nghĩ anh mình lại có thể:

– Anh Quân, anh nói đi! Anh Hai em… thích anh àh? Có phải không? Anh nói đi anh Quân!

Quân khịt mũi:

– Anh không biết… ai biết nó nói thiệt hay nói giỡn!

Quân bực mình thằng Tuấn ghê, chuyện gì cũng nói ra được! Hiền rươm rướm nước mắt:

– Em không quan trọng chuyện anh Hai em thích ai, nhưng mà… em thật không ngờ vì như vậy mà anh Hai em lại có thể làm những chuyện hèn hạ như vậy! Thật không chấp nhận được!

Quân an ủi nó:

– Thôi, em bình tỉnh đi, hơi đâu nghe lời thằng Tuấn nói! Thằng dở hơi đó!- Nè! Ông vừa phải thôi nha, tui mà dở hơi hả? Ông vạch lưng tui ra mà coi, nó đập nguyên cái cây tới giờ còn bầm tím nè, cái thằng lòng lang dạ sói, đầu trâu mặt ngựa, mũi heo, mồm cá sấu đó. Nếu ông không ghét đánh nhau là nó mềm xương với tui rồi đó!

Quân lại phải đạp chân mấy bận, nó mới chịu im cái miệng lại. Không khí bữa gặp nhau bổng nhiên chùng xuống một cách nặng nề, thức ăn ê hề trên bàn chẳng ai buồn ngó ngàng tới nữa.

– Thôi em về!- Hiền, em đi đâu vậy! Để anh đưa em về!- Thôi, để tui đưa! Tui có chuyện nói với Hiền!

Hiền quay qua thằng Tuấn:

– Em thay mặt anh Hai em xin lỗi hai anh, nhất định em sẽ không để yên chuyện này đâu! Em tự về được!

Lúc này thằng Hoàng im lặng nãy giờ mới vuột miệng:

– Thôi đi bà nội! Để tui đưa cho bà về, nhưng trước khi về phải ghé qua lớp cái đã, tụi tui đã làm sẳn bữa tiệc ở nhà con Thanh để chào mừng sự trở về của bà rồi, giờ thì vui lên đi đừng có bí xị cái mặt nữa…- Ủa.. lớp mình..- Xía… lớp mình lúc nào chả nhớ tới bà! Chỉ có bà là vô tâm thôi, tối ngày chỉ lo anh Quân, anh Tuấn…- Hì hì… ông giận hả?

Hiền chuyển từ khóc sang cười nhanh thật, làm thằng Quân thở phào nhẹ nhõm….

Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!Tác giả: PchyMewTruyện Đam Mỹ– Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao! Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác. Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó… Quân thật sự sốc khi thằng quỷ Tuấn dám thẳng thừng nói ra chuyện đó với cả đám bạn, nó hầm hầm:– Ăn nói vậy đó hả?Tuấn cãi bướng:– Có sao đâu? Có sao tui nói vậy?- Nhưng mà đó là chuyện của người ta, đời tư của người ta, nhóc thiệt là…Tuấn hét lên:– Nè, ông binh nó hả? Tui đâu có quan tâm tới nó, miễn là nó đừng có quậy phá tui thì tui có mà thèm để ý tới nó!Đám còn lại sau phát biểu của thằng Tuấn đều im re như thể chúng vừa đón nhận một quả bom nguyên tử. Thằng Điệp, Tân không tin vào tai mình:– Cái gì? Thằng Kỳ Trương cũng thích ông Quân àh? Gì kỳ vậy?Hiền há hốc:– Anh Tuấn nói sao? Anh Hai của em… thích anh Quân?Sau đó cô quay qua lay lay đôi bờ vai của thằng Quân hỏi như để xác nhận lại thêm một lần nữa, hình như nó khó chấp nhận làm sao ấy! Cô không nghĩ anh mình lại có thể:– Anh Quân, anh nói đi! Anh Hai em… thích anh àh? Có phải không? Anh nói đi anh Quân!Quân khịt mũi:– Anh không biết… ai biết nó nói thiệt hay nói giỡn!Quân bực mình thằng Tuấn ghê, chuyện gì cũng nói ra được! Hiền rươm rướm nước mắt:– Em không quan trọng chuyện anh Hai em thích ai, nhưng mà… em thật không ngờ vì như vậy mà anh Hai em lại có thể làm những chuyện hèn hạ như vậy! Thật không chấp nhận được!Quân an ủi nó:– Thôi, em bình tỉnh đi, hơi đâu nghe lời thằng Tuấn nói! Thằng dở hơi đó!- Nè! Ông vừa phải thôi nha, tui mà dở hơi hả? Ông vạch lưng tui ra mà coi, nó đập nguyên cái cây tới giờ còn bầm tím nè, cái thằng lòng lang dạ sói, đầu trâu mặt ngựa, mũi heo, mồm cá sấu đó. Nếu ông không ghét đánh nhau là nó mềm xương với tui rồi đó!Quân lại phải đạp chân mấy bận, nó mới chịu im cái miệng lại. Không khí bữa gặp nhau bổng nhiên chùng xuống một cách nặng nề, thức ăn ê hề trên bàn chẳng ai buồn ngó ngàng tới nữa.– Thôi em về!- Hiền, em đi đâu vậy! Để anh đưa em về!- Thôi, để tui đưa! Tui có chuyện nói với Hiền!Hiền quay qua thằng Tuấn:– Em thay mặt anh Hai em xin lỗi hai anh, nhất định em sẽ không để yên chuyện này đâu! Em tự về được!Lúc này thằng Hoàng im lặng nãy giờ mới vuột miệng:– Thôi đi bà nội! Để tui đưa cho bà về, nhưng trước khi về phải ghé qua lớp cái đã, tụi tui đã làm sẳn bữa tiệc ở nhà con Thanh để chào mừng sự trở về của bà rồi, giờ thì vui lên đi đừng có bí xị cái mặt nữa…- Ủa.. lớp mình..- Xía… lớp mình lúc nào chả nhớ tới bà! Chỉ có bà là vô tâm thôi, tối ngày chỉ lo anh Quân, anh Tuấn…- Hì hì… ông giận hả?Hiền chuyển từ khóc sang cười nhanh thật, làm thằng Quân thở phào nhẹ nhõm….

Chương 85