– Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao! Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác. Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó…
Chương 100
Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!Tác giả: PchyMewTruyện Đam Mỹ– Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao! Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác. Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó… Mẹ của Tuấn gật gù:– Được rồi cô sẽ về suy nghĩ lại chuyện này! Cám ơn con! Có thể những gì con nói là đúng, cô đồng ý với con, nhưng sao con không nghĩ đoạn đường đó quá khó khăn hả Quân? Có ba mẹ nào mà không muốn con mình bước đi trên con đường thuận lợi nhất? Liệu tụi con có đủ sức để đương đầu và vượt qua tất cả không? Tại sao không cố gắng chọn cho mình một khởi đầu dễ dàng hả Quân? Cô tin chắc là vẫn có rất nhiều người như tụi con họ vẫn có gia đình, con cái và vẫn sống hạnh phúc đến suốt đời đấy thôi!Quân cố gắng mỉm cười thật tự nhiên:– Dạ con hiểu mà cô!Mẹ Tuấn chồm tới phía trước thật gần Quân, bà đặt cả hai khuỷu tay lên bàn như muốn van xin cậu điều gì đó:– Nhưng con nghe cô nói hết đã. Con biết không! Gia đình cô đang đối mặt với rất nhiều khó khăn, bác trai đang có nguy cơ trắng tay bất cứ lúc nào. Tuấn là niềm hy vọng duy nhất để có thể cứu gia đình cô!Sau đó bà nhẹ nâng ly nước lên, hớp một ngụm rồi từ tốn nói tiếp, Quân đang cúi đầu im lặng và chăm chú lắng nghe, cậu biết, trước sau giây phút này cũng tới, cậu chỉ đang rất cố gắng suy nghĩ cách để hoặc là đối phó, hoặc là buông xuôi theo chiều gió.– Tuấn sẽ cưới Quyên! Chúng nó sẽ có một đám cưới vui vẻ. Nhờ vào bên nhà vợ nó sẽ có một việc làm mới, ổn định hơn, với mức lương cao hơn. Chúng nó sẽ xây dựng nên một gia đình hạnh phúc. Khi về già chúng nó sẽ được con cái lo lắng… Cuộc sống là như vậy đó Quân àh!- Dạ…Quân khẽ gật đầu. Cái viễn cảnh mơ ước đó sao mà đẹp quá! Một thằng như cậu cũng biết bao nhiêu lần mơ ước mình cũng có thể làm được một điều nhỏ nhoi đó. Nhưng đó có thể chỉ là tiếng nói lý trí, con tim thì nó lại không đồng ý điều đó. Và trong mỗi con người cuộc chiến giữa hai thế lực đó luôn diễn ra không bao giờ ngừng nghỉ. Nếu trái tim thắng thì bạn là người dám sống thật với chính mình, còn nếu lý trí thắng thì sao? Thì bạn được công nhận là một thằng đàn ông??? Có phải không?– Quân này! Con có thật lòng yêu thằng Tuấn nhà cô không?Quân khẽ gật đầu, một tia hy vọng gì đó bổng nhiên được lóe lên. Nhưng…– Cô nghĩ nếu con thật lòng yêu nó, thì con cũng sẽ muốn nó có một cuộc sống hạnh phúc và tốt đẹp mà phải không Quân? Thế con có thể vì nó mà chấm dứt mối quan hệ kiểu này được không?Mẹ Tuấn ngừng nói, bà ngước lên nhìn và chờ đợi câu trả lời của Quân, cậu gật đầu:– Dạ! Con hiểu ý của cô ạh! Nhưng mà con nghĩ hạnh phúc của Tuấn thì sẽ do nó quyết định chứ ạh? Cô không tin là con có thể đem đến cho nó một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc sao ạh? Cô hãy thử cho chúng con một cơ hội đi cô! Có lẽ cô chưa biết tính ý của Quyên…- Cô biết tính tình con Quyên chứ, cô cũng không chấp nhận nó đâu! Nhưng mà Quân àh, gia đình cô không có lựa chọn nào khác cả con ạh! Với lại cô nghĩ cuộc sống chỉ thật sự có ý nghĩa khi có con cái hủ hỉ, vui vầy với nhau!Quân nói thật nhẹ, cậu hy vọng mẹ Tuấn không nghĩ cậu đang chống đối mà chỉ là những phản kháng cuối cùng:– Nếu yêu thích trẻ con, tụi con vẫn có thể xin con nuôi mà cô, với lại con xin lỗi cô cho con được hỏi ngược lại ạh chả lẽ nhưng cặp vợ chồng không thể có con thì cuộc sống của họ sẽ không còn ý nghĩa nữa sao cô?- Nhưng mà…Quân đã nhanh miệng hơn:– Dạ, không cô đừng hiểu lầm ý con gì cả, đó chỉ là con đang nói với cô về vấn đề giới tính thôi ạh, tuy nhiên về hoàn cảnh hiện tại của gia đình cô thì con đã hiểu ạh… cô đừng lo ạh, hãy tin là con cũng là một người biết suy nghĩ chứ không phải chỉ biết quan tâm tới cảm xúc của cá nhân không đâu cô ạh…Mẹ Tuấn bây giờ mới mỉm cười thật sự:– Cô cảm ơn con đã thấu hiểu và thông cảm…- Dạ, cô hãy cho con một ít thời gian, chỉ một ít thôi ạh để con suy nghĩ và tìm cách khuyên răn nhóc cho! Cô hãy tin con!Mẹ Tuấn gật đầu:– Quân đừng lo! Cô luôn tin con mà…
Mẹ của Tuấn gật gù:
– Được rồi cô sẽ về suy nghĩ lại chuyện này! Cám ơn con! Có thể những gì con nói là đúng, cô đồng ý với con, nhưng sao con không nghĩ đoạn đường đó quá khó khăn hả Quân? Có ba mẹ nào mà không muốn con mình bước đi trên con đường thuận lợi nhất? Liệu tụi con có đủ sức để đương đầu và vượt qua tất cả không? Tại sao không cố gắng chọn cho mình một khởi đầu dễ dàng hả Quân? Cô tin chắc là vẫn có rất nhiều người như tụi con họ vẫn có gia đình, con cái và vẫn sống hạnh phúc đến suốt đời đấy thôi!
Quân cố gắng mỉm cười thật tự nhiên:
– Dạ con hiểu mà cô!
Mẹ Tuấn chồm tới phía trước thật gần Quân, bà đặt cả hai khuỷu tay lên bàn như muốn van xin cậu điều gì đó:
– Nhưng con nghe cô nói hết đã. Con biết không! Gia đình cô đang đối mặt với rất nhiều khó khăn, bác trai đang có nguy cơ trắng tay bất cứ lúc nào. Tuấn là niềm hy vọng duy nhất để có thể cứu gia đình cô!
Sau đó bà nhẹ nâng ly nước lên, hớp một ngụm rồi từ tốn nói tiếp, Quân đang cúi đầu im lặng và chăm chú lắng nghe, cậu biết, trước sau giây phút này cũng tới, cậu chỉ đang rất cố gắng suy nghĩ cách để hoặc là đối phó, hoặc là buông xuôi theo chiều gió.
– Tuấn sẽ cưới Quyên! Chúng nó sẽ có một đám cưới vui vẻ. Nhờ vào bên nhà vợ nó sẽ có một việc làm mới, ổn định hơn, với mức lương cao hơn. Chúng nó sẽ xây dựng nên một gia đình hạnh phúc. Khi về già chúng nó sẽ được con cái lo lắng… Cuộc sống là như vậy đó Quân àh!- Dạ…
Quân khẽ gật đầu. Cái viễn cảnh mơ ước đó sao mà đẹp quá! Một thằng như cậu cũng biết bao nhiêu lần mơ ước mình cũng có thể làm được một điều nhỏ nhoi đó. Nhưng đó có thể chỉ là tiếng nói lý trí, con tim thì nó lại không đồng ý điều đó. Và trong mỗi con người cuộc chiến giữa hai thế lực đó luôn diễn ra không bao giờ ngừng nghỉ. Nếu trái tim thắng thì bạn là người dám sống thật với chính mình, còn nếu lý trí thắng thì sao? Thì bạn được công nhận là một thằng đàn ông??? Có phải không?
– Quân này! Con có thật lòng yêu thằng Tuấn nhà cô không?
Quân khẽ gật đầu, một tia hy vọng gì đó bổng nhiên được lóe lên. Nhưng…
– Cô nghĩ nếu con thật lòng yêu nó, thì con cũng sẽ muốn nó có một cuộc sống hạnh phúc và tốt đẹp mà phải không Quân? Thế con có thể vì nó mà chấm dứt mối quan hệ kiểu này được không?
Mẹ Tuấn ngừng nói, bà ngước lên nhìn và chờ đợi câu trả lời của Quân, cậu gật đầu:
– Dạ! Con hiểu ý của cô ạh! Nhưng mà con nghĩ hạnh phúc của Tuấn thì sẽ do nó quyết định chứ ạh? Cô không tin là con có thể đem đến cho nó một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc sao ạh? Cô hãy thử cho chúng con một cơ hội đi cô! Có lẽ cô chưa biết tính ý của Quyên…- Cô biết tính tình con Quyên chứ, cô cũng không chấp nhận nó đâu! Nhưng mà Quân àh, gia đình cô không có lựa chọn nào khác cả con ạh! Với lại cô nghĩ cuộc sống chỉ thật sự có ý nghĩa khi có con cái hủ hỉ, vui vầy với nhau!
Quân nói thật nhẹ, cậu hy vọng mẹ Tuấn không nghĩ cậu đang chống đối mà chỉ là những phản kháng cuối cùng:
– Nếu yêu thích trẻ con, tụi con vẫn có thể xin con nuôi mà cô, với lại con xin lỗi cô cho con được hỏi ngược lại ạh chả lẽ nhưng cặp vợ chồng không thể có con thì cuộc sống của họ sẽ không còn ý nghĩa nữa sao cô?- Nhưng mà…
Quân đã nhanh miệng hơn:
– Dạ, không cô đừng hiểu lầm ý con gì cả, đó chỉ là con đang nói với cô về vấn đề giới tính thôi ạh, tuy nhiên về hoàn cảnh hiện tại của gia đình cô thì con đã hiểu ạh… cô đừng lo ạh, hãy tin là con cũng là một người biết suy nghĩ chứ không phải chỉ biết quan tâm tới cảm xúc của cá nhân không đâu cô ạh…
Mẹ Tuấn bây giờ mới mỉm cười thật sự:
– Cô cảm ơn con đã thấu hiểu và thông cảm…- Dạ, cô hãy cho con một ít thời gian, chỉ một ít thôi ạh để con suy nghĩ và tìm cách khuyên răn nhóc cho! Cô hãy tin con!
Mẹ Tuấn gật đầu:
– Quân đừng lo! Cô luôn tin con mà…
Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!Tác giả: PchyMewTruyện Đam Mỹ– Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao! Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác. Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó… Mẹ của Tuấn gật gù:– Được rồi cô sẽ về suy nghĩ lại chuyện này! Cám ơn con! Có thể những gì con nói là đúng, cô đồng ý với con, nhưng sao con không nghĩ đoạn đường đó quá khó khăn hả Quân? Có ba mẹ nào mà không muốn con mình bước đi trên con đường thuận lợi nhất? Liệu tụi con có đủ sức để đương đầu và vượt qua tất cả không? Tại sao không cố gắng chọn cho mình một khởi đầu dễ dàng hả Quân? Cô tin chắc là vẫn có rất nhiều người như tụi con họ vẫn có gia đình, con cái và vẫn sống hạnh phúc đến suốt đời đấy thôi!Quân cố gắng mỉm cười thật tự nhiên:– Dạ con hiểu mà cô!Mẹ Tuấn chồm tới phía trước thật gần Quân, bà đặt cả hai khuỷu tay lên bàn như muốn van xin cậu điều gì đó:– Nhưng con nghe cô nói hết đã. Con biết không! Gia đình cô đang đối mặt với rất nhiều khó khăn, bác trai đang có nguy cơ trắng tay bất cứ lúc nào. Tuấn là niềm hy vọng duy nhất để có thể cứu gia đình cô!Sau đó bà nhẹ nâng ly nước lên, hớp một ngụm rồi từ tốn nói tiếp, Quân đang cúi đầu im lặng và chăm chú lắng nghe, cậu biết, trước sau giây phút này cũng tới, cậu chỉ đang rất cố gắng suy nghĩ cách để hoặc là đối phó, hoặc là buông xuôi theo chiều gió.– Tuấn sẽ cưới Quyên! Chúng nó sẽ có một đám cưới vui vẻ. Nhờ vào bên nhà vợ nó sẽ có một việc làm mới, ổn định hơn, với mức lương cao hơn. Chúng nó sẽ xây dựng nên một gia đình hạnh phúc. Khi về già chúng nó sẽ được con cái lo lắng… Cuộc sống là như vậy đó Quân àh!- Dạ…Quân khẽ gật đầu. Cái viễn cảnh mơ ước đó sao mà đẹp quá! Một thằng như cậu cũng biết bao nhiêu lần mơ ước mình cũng có thể làm được một điều nhỏ nhoi đó. Nhưng đó có thể chỉ là tiếng nói lý trí, con tim thì nó lại không đồng ý điều đó. Và trong mỗi con người cuộc chiến giữa hai thế lực đó luôn diễn ra không bao giờ ngừng nghỉ. Nếu trái tim thắng thì bạn là người dám sống thật với chính mình, còn nếu lý trí thắng thì sao? Thì bạn được công nhận là một thằng đàn ông??? Có phải không?– Quân này! Con có thật lòng yêu thằng Tuấn nhà cô không?Quân khẽ gật đầu, một tia hy vọng gì đó bổng nhiên được lóe lên. Nhưng…– Cô nghĩ nếu con thật lòng yêu nó, thì con cũng sẽ muốn nó có một cuộc sống hạnh phúc và tốt đẹp mà phải không Quân? Thế con có thể vì nó mà chấm dứt mối quan hệ kiểu này được không?Mẹ Tuấn ngừng nói, bà ngước lên nhìn và chờ đợi câu trả lời của Quân, cậu gật đầu:– Dạ! Con hiểu ý của cô ạh! Nhưng mà con nghĩ hạnh phúc của Tuấn thì sẽ do nó quyết định chứ ạh? Cô không tin là con có thể đem đến cho nó một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc sao ạh? Cô hãy thử cho chúng con một cơ hội đi cô! Có lẽ cô chưa biết tính ý của Quyên…- Cô biết tính tình con Quyên chứ, cô cũng không chấp nhận nó đâu! Nhưng mà Quân àh, gia đình cô không có lựa chọn nào khác cả con ạh! Với lại cô nghĩ cuộc sống chỉ thật sự có ý nghĩa khi có con cái hủ hỉ, vui vầy với nhau!Quân nói thật nhẹ, cậu hy vọng mẹ Tuấn không nghĩ cậu đang chống đối mà chỉ là những phản kháng cuối cùng:– Nếu yêu thích trẻ con, tụi con vẫn có thể xin con nuôi mà cô, với lại con xin lỗi cô cho con được hỏi ngược lại ạh chả lẽ nhưng cặp vợ chồng không thể có con thì cuộc sống của họ sẽ không còn ý nghĩa nữa sao cô?- Nhưng mà…Quân đã nhanh miệng hơn:– Dạ, không cô đừng hiểu lầm ý con gì cả, đó chỉ là con đang nói với cô về vấn đề giới tính thôi ạh, tuy nhiên về hoàn cảnh hiện tại của gia đình cô thì con đã hiểu ạh… cô đừng lo ạh, hãy tin là con cũng là một người biết suy nghĩ chứ không phải chỉ biết quan tâm tới cảm xúc của cá nhân không đâu cô ạh…Mẹ Tuấn bây giờ mới mỉm cười thật sự:– Cô cảm ơn con đã thấu hiểu và thông cảm…- Dạ, cô hãy cho con một ít thời gian, chỉ một ít thôi ạh để con suy nghĩ và tìm cách khuyên răn nhóc cho! Cô hãy tin con!Mẹ Tuấn gật đầu:– Quân đừng lo! Cô luôn tin con mà…