– Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao! Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác. Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó…
Chương 120
Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!Tác giả: PchyMewTruyện Đam Mỹ– Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao! Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác. Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó… Tuấn móc điện thoại nó ra, mười mấy cuộc gọi nhỡ của ba, nó bèn điện thoại lại hỏi:– Có chuyện gì mà ba điện cho con dữ vậy?Giọng ông Tấn gầm lên:– Chuyện gì hả? Mày gây ra chuyện lớn rồi thằng ôn kia, mày về đây ngay tức khắc, không là tao giết mày!Tuấn ngạc nhiên:– Nhưng mà chuyện lớn là chuyện gì hả ba, ba phải nói cho con biết trước?- Mày đừng có hỏi vòng vo nữa, về nhà ngay tức khắc, không là tao chết!Tuấn làu bàu:– Vậy chắc là không có gì quan trọng lắm nên ba không thèm nói thẳng ra chứ gì? Chiều con về!Sau đó Tuấn cúp máy cái cụp le lưỡi cười kể với thằng Quân:– Tui ghét nhất là ai nói chuyện úp úp mở mở, có gì nói đại đi, hối thúc mà mập mờ kiểu ba tui là chết với tay tui ngay! Ha ha ha!Tất nhiên năm giây sau ba nó điện thoại lại cho nó, câu đầu tiên là chửi nó thậm tệ, nó tỉnh bơ:– Thì có gì ba nói con mới biết mức độ quan trọng của nó mà xử lý chứ!- Vậy thằng cha mày chết mày có chịu về ngay không? Hả thằng mất dạy kia, mày đang muốn g**t ch*t tao có phải không?Một lần nữa thằng Tuấn chọc điên ba thêm:– Ba ơi, ba đang nóng rồi, bình tỉnh đi rồi ba con mình nói chuyện. Thôi con cúp máy! Khi nào tâm trạng ba thoải mái thì mình tâm sự nhiều hơn ba há!Nó tắt máy điện thoại, Quân lắc đầu:– Chưa thấy tên nào bất hiếu như thằng nhóc này!- Kệ tui! Chắc con quỷ Quyên báo cáo đêm qua tui không đi chung với nó nên ổng la chứ gì, kệ đi!Phen này tới điện thoại của thằng Quân reo:– Ủa số lạ hoắc của ai vậy nhóc?Tuấn liếc qua:– Chết cha, ông già tui! Sao ổng có số ông nhỉ? Đưa tui đây!Quân giựt mạnh:– Mơ đi kưng, ba kưng gọi cho anh thì để anh bắt máy.Quân tằng hắng giọng một cái rồi nói tỉnh bơ:– Da, Quân nghe đây ạh!Giọng ông Tấn không còn chút bình tỉnh nào cả:– Thằng khốn kia mày kêu thằng Tuấn…Quân nói thật nhẹ, nhưng giọng thật nghiêm:– Dạ, thưa bác đây là điện thoại của con! Nếu bác có ý định nhờ vả thì có thể con sẽ giúp, còn nếu bác muốn chửi thì con xin nghe! Con nghĩ mình có toàn quyền quyết định trong cuộc gọi tới số máy của mình.Ông Tấn đập tan cái điện thoại của mình xuống đất. Hở hồng hộc. Bà Tấn nóng ruột cũng nói:– Ông chỉ được cái nóng tính, giờ thấy rõ tác hại của nó chưa?- Bà im đi, còn chọc điên tôi lên nữa hả?Quân chìa cái điện thoại đưa nhóc:– Lần này tới mẹ gọi kìa, nghe đi:- Dạ mẹ con nghe nè!- Tuấn hả, con Quyên nó vừa uống thuốc ngủ tự tử trước nhà thằng Quân. Con về gấp!Tuấn há hốc:– Hả? Thiệt hả mẹ? Nhưng tại sao?- Về đi không nói nhiều!Tuấn cúp máy, nó quay qua ông Quân:– Ông Quân, con Quyên mới xuống nhà ông tự dzận kìa! Chán thật, số tui đi đâu cũng gặp mấy con quỷ thích chết chóc không vậy nè trời!Quân nheo mắt cười nhìn nhóc Tuấn:– Chán quá ha! Chắc lần này nhóc gặp rắc rối to rồi đấy! Mình quen nhau sao thấy mọi chuyện cứ phức tạp lên thế này, hay là… chia tay sớm cho bớt đau khổ nha nhóc?Tuấn nghi ngờ liếc Quân:– Ông nói chơi hay nói giỡn vậy?Quân thở ra:– Thì cứ thử xa nhau một thời gian đi, để nhóc còn về làm tròn bổn phận của một người con nữa chứ!Tuấn không biết Quân đang nói thật hay nói đùa nữa, nó quay mặt qua kênh kiệu:– Đâu, ông nhắc lại câu đó cho tui nghe một lần nữa coi!- Cha! Dám thách thức anh sao? Anh nhắc lại thì nhóc sẽ làm gì anh chứ?Tuấn cười:– Tất nhiên là tui thì không dám làm gì ông rồi ngoại trừ cái chuyện tui lột đồ ông ra rồi kêu đám nhóc hồi nãy bu lại coi thôi hà!Thấy Quân im re thằng Tuấn cười:– Tui không cần biết, làm gì miễn có ông là được! Muốn tui lên thành phố ông phải đi theo tui!- Giống ông nội tui quá ha!Tuấn nhe răng cười:– Nếu cháu Quân cho phép!- Giờ này còn tỉnh bơ được nữa, hay thật! Thôi về nhà anh trước đi rồi tính sau!
Tuấn móc điện thoại nó ra, mười mấy cuộc gọi nhỡ của ba, nó bèn điện thoại lại hỏi:
– Có chuyện gì mà ba điện cho con dữ vậy?
Giọng ông Tấn gầm lên:
– Chuyện gì hả? Mày gây ra chuyện lớn rồi thằng ôn kia, mày về đây ngay tức khắc, không là tao giết mày!
Tuấn ngạc nhiên:
– Nhưng mà chuyện lớn là chuyện gì hả ba, ba phải nói cho con biết trước?- Mày đừng có hỏi vòng vo nữa, về nhà ngay tức khắc, không là tao chết!
Tuấn làu bàu:
– Vậy chắc là không có gì quan trọng lắm nên ba không thèm nói thẳng ra chứ gì? Chiều con về!
Sau đó Tuấn cúp máy cái cụp le lưỡi cười kể với thằng Quân:
– Tui ghét nhất là ai nói chuyện úp úp mở mở, có gì nói đại đi, hối thúc mà mập mờ kiểu ba tui là chết với tay tui ngay! Ha ha ha!
Tất nhiên năm giây sau ba nó điện thoại lại cho nó, câu đầu tiên là chửi nó thậm tệ, nó tỉnh bơ:
– Thì có gì ba nói con mới biết mức độ quan trọng của nó mà xử lý chứ!- Vậy thằng cha mày chết mày có chịu về ngay không? Hả thằng mất dạy kia, mày đang muốn g**t ch*t tao có phải không?
Một lần nữa thằng Tuấn chọc điên ba thêm:
– Ba ơi, ba đang nóng rồi, bình tỉnh đi rồi ba con mình nói chuyện. Thôi con cúp máy! Khi nào tâm trạng ba thoải mái thì mình tâm sự nhiều hơn ba há!
Nó tắt máy điện thoại, Quân lắc đầu:
– Chưa thấy tên nào bất hiếu như thằng nhóc này!- Kệ tui! Chắc con quỷ Quyên báo cáo đêm qua tui không đi chung với nó nên ổng la chứ gì, kệ đi!
Phen này tới điện thoại của thằng Quân reo:
– Ủa số lạ hoắc của ai vậy nhóc?
Tuấn liếc qua:
– Chết cha, ông già tui! Sao ổng có số ông nhỉ? Đưa tui đây!
Quân giựt mạnh:
– Mơ đi kưng, ba kưng gọi cho anh thì để anh bắt máy.
Quân tằng hắng giọng một cái rồi nói tỉnh bơ:
– Da, Quân nghe đây ạh!
Giọng ông Tấn không còn chút bình tỉnh nào cả:
– Thằng khốn kia mày kêu thằng Tuấn…
Quân nói thật nhẹ, nhưng giọng thật nghiêm:
– Dạ, thưa bác đây là điện thoại của con! Nếu bác có ý định nhờ vả thì có thể con sẽ giúp, còn nếu bác muốn chửi thì con xin nghe! Con nghĩ mình có toàn quyền quyết định trong cuộc gọi tới số máy của mình.
Ông Tấn đập tan cái điện thoại của mình xuống đất. Hở hồng hộc. Bà Tấn nóng ruột cũng nói:
– Ông chỉ được cái nóng tính, giờ thấy rõ tác hại của nó chưa?- Bà im đi, còn chọc điên tôi lên nữa hả?
Quân chìa cái điện thoại đưa nhóc:
– Lần này tới mẹ gọi kìa, nghe đi:- Dạ mẹ con nghe nè!- Tuấn hả, con Quyên nó vừa uống thuốc ngủ tự tử trước nhà thằng Quân. Con về gấp!
Tuấn há hốc:
– Hả? Thiệt hả mẹ? Nhưng tại sao?- Về đi không nói nhiều!
Tuấn cúp máy, nó quay qua ông Quân:
– Ông Quân, con Quyên mới xuống nhà ông tự dzận kìa! Chán thật, số tui đi đâu cũng gặp mấy con quỷ thích chết chóc không vậy nè trời!
Quân nheo mắt cười nhìn nhóc Tuấn:
– Chán quá ha! Chắc lần này nhóc gặp rắc rối to rồi đấy! Mình quen nhau sao thấy mọi chuyện cứ phức tạp lên thế này, hay là… chia tay sớm cho bớt đau khổ nha nhóc?
Tuấn nghi ngờ liếc Quân:
– Ông nói chơi hay nói giỡn vậy?
Quân thở ra:
– Thì cứ thử xa nhau một thời gian đi, để nhóc còn về làm tròn bổn phận của một người con nữa chứ!
Tuấn không biết Quân đang nói thật hay nói đùa nữa, nó quay mặt qua kênh kiệu:
– Đâu, ông nhắc lại câu đó cho tui nghe một lần nữa coi!- Cha! Dám thách thức anh sao? Anh nhắc lại thì nhóc sẽ làm gì anh chứ?
Tuấn cười:
– Tất nhiên là tui thì không dám làm gì ông rồi ngoại trừ cái chuyện tui lột đồ ông ra rồi kêu đám nhóc hồi nãy bu lại coi thôi hà!
Thấy Quân im re thằng Tuấn cười:
– Tui không cần biết, làm gì miễn có ông là được! Muốn tui lên thành phố ông phải đi theo tui!- Giống ông nội tui quá ha!
Tuấn nhe răng cười:
– Nếu cháu Quân cho phép!- Giờ này còn tỉnh bơ được nữa, hay thật! Thôi về nhà anh trước đi rồi tính sau!
Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!Tác giả: PchyMewTruyện Đam Mỹ– Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao! Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác. Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó… Tuấn móc điện thoại nó ra, mười mấy cuộc gọi nhỡ của ba, nó bèn điện thoại lại hỏi:– Có chuyện gì mà ba điện cho con dữ vậy?Giọng ông Tấn gầm lên:– Chuyện gì hả? Mày gây ra chuyện lớn rồi thằng ôn kia, mày về đây ngay tức khắc, không là tao giết mày!Tuấn ngạc nhiên:– Nhưng mà chuyện lớn là chuyện gì hả ba, ba phải nói cho con biết trước?- Mày đừng có hỏi vòng vo nữa, về nhà ngay tức khắc, không là tao chết!Tuấn làu bàu:– Vậy chắc là không có gì quan trọng lắm nên ba không thèm nói thẳng ra chứ gì? Chiều con về!Sau đó Tuấn cúp máy cái cụp le lưỡi cười kể với thằng Quân:– Tui ghét nhất là ai nói chuyện úp úp mở mở, có gì nói đại đi, hối thúc mà mập mờ kiểu ba tui là chết với tay tui ngay! Ha ha ha!Tất nhiên năm giây sau ba nó điện thoại lại cho nó, câu đầu tiên là chửi nó thậm tệ, nó tỉnh bơ:– Thì có gì ba nói con mới biết mức độ quan trọng của nó mà xử lý chứ!- Vậy thằng cha mày chết mày có chịu về ngay không? Hả thằng mất dạy kia, mày đang muốn g**t ch*t tao có phải không?Một lần nữa thằng Tuấn chọc điên ba thêm:– Ba ơi, ba đang nóng rồi, bình tỉnh đi rồi ba con mình nói chuyện. Thôi con cúp máy! Khi nào tâm trạng ba thoải mái thì mình tâm sự nhiều hơn ba há!Nó tắt máy điện thoại, Quân lắc đầu:– Chưa thấy tên nào bất hiếu như thằng nhóc này!- Kệ tui! Chắc con quỷ Quyên báo cáo đêm qua tui không đi chung với nó nên ổng la chứ gì, kệ đi!Phen này tới điện thoại của thằng Quân reo:– Ủa số lạ hoắc của ai vậy nhóc?Tuấn liếc qua:– Chết cha, ông già tui! Sao ổng có số ông nhỉ? Đưa tui đây!Quân giựt mạnh:– Mơ đi kưng, ba kưng gọi cho anh thì để anh bắt máy.Quân tằng hắng giọng một cái rồi nói tỉnh bơ:– Da, Quân nghe đây ạh!Giọng ông Tấn không còn chút bình tỉnh nào cả:– Thằng khốn kia mày kêu thằng Tuấn…Quân nói thật nhẹ, nhưng giọng thật nghiêm:– Dạ, thưa bác đây là điện thoại của con! Nếu bác có ý định nhờ vả thì có thể con sẽ giúp, còn nếu bác muốn chửi thì con xin nghe! Con nghĩ mình có toàn quyền quyết định trong cuộc gọi tới số máy của mình.Ông Tấn đập tan cái điện thoại của mình xuống đất. Hở hồng hộc. Bà Tấn nóng ruột cũng nói:– Ông chỉ được cái nóng tính, giờ thấy rõ tác hại của nó chưa?- Bà im đi, còn chọc điên tôi lên nữa hả?Quân chìa cái điện thoại đưa nhóc:– Lần này tới mẹ gọi kìa, nghe đi:- Dạ mẹ con nghe nè!- Tuấn hả, con Quyên nó vừa uống thuốc ngủ tự tử trước nhà thằng Quân. Con về gấp!Tuấn há hốc:– Hả? Thiệt hả mẹ? Nhưng tại sao?- Về đi không nói nhiều!Tuấn cúp máy, nó quay qua ông Quân:– Ông Quân, con Quyên mới xuống nhà ông tự dzận kìa! Chán thật, số tui đi đâu cũng gặp mấy con quỷ thích chết chóc không vậy nè trời!Quân nheo mắt cười nhìn nhóc Tuấn:– Chán quá ha! Chắc lần này nhóc gặp rắc rối to rồi đấy! Mình quen nhau sao thấy mọi chuyện cứ phức tạp lên thế này, hay là… chia tay sớm cho bớt đau khổ nha nhóc?Tuấn nghi ngờ liếc Quân:– Ông nói chơi hay nói giỡn vậy?Quân thở ra:– Thì cứ thử xa nhau một thời gian đi, để nhóc còn về làm tròn bổn phận của một người con nữa chứ!Tuấn không biết Quân đang nói thật hay nói đùa nữa, nó quay mặt qua kênh kiệu:– Đâu, ông nhắc lại câu đó cho tui nghe một lần nữa coi!- Cha! Dám thách thức anh sao? Anh nhắc lại thì nhóc sẽ làm gì anh chứ?Tuấn cười:– Tất nhiên là tui thì không dám làm gì ông rồi ngoại trừ cái chuyện tui lột đồ ông ra rồi kêu đám nhóc hồi nãy bu lại coi thôi hà!Thấy Quân im re thằng Tuấn cười:– Tui không cần biết, làm gì miễn có ông là được! Muốn tui lên thành phố ông phải đi theo tui!- Giống ông nội tui quá ha!Tuấn nhe răng cười:– Nếu cháu Quân cho phép!- Giờ này còn tỉnh bơ được nữa, hay thật! Thôi về nhà anh trước đi rồi tính sau!