– Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao! Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác. Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó…
Chương 133
Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!Tác giả: PchyMewTruyện Đam Mỹ– Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao! Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác. Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó… Ngoài sân có tiếng của thằng Kỳ Trương, quái quỷ thật, đuổi nó về rồi còn vác mặt xuống đây làm gì nữa. Quân sợ nhóc biết nên chạy biến ra đằng trước chặn đường:– Chờ xí nha nhóc, anh đi lấy đồ vô. Mưa!Xui làm sao cho thằng Quân, lúc ấy mẹ Quân đi ngang, thấy mặt thằng Tuấn đang cười toe toét trong máy bà đi lại và hỏi thăm:– Tuấn hả? Khỏe không con!Tuấn hí hửng kể chuyện cho mẹ Quân nghe sau đó c* cậu kết luận:– Con chả biết mua gì về biếu bác hết nè… Con tính mua cái xâu chìa khóa có hình con sư tử biển được không bác?- Ừh, mua gì cũng được!- Con mua cho ông Quân cái đồ cắt móng tay bằng inox cũng có hình con sư tử biển nữa… người ta nói đó biểu tượng nước này!- Đừng có mua nhiều quá, tốn tiền nha con!Tuấn cười:– Dạ đâu có! Hì hì.. con lựa mấy thứ rẽ nhất mua không đó! Với lại con có đổi mấy tờ Đô Sing nữa, mốt về con lì xì bác lấy hên!- Tổ cha mày!- Ủa mà bác ở Việt Nam mưa hả?Mẹ Quân ngạc nhiên, nhìn vào cái màn hình tròn xoe còn mắt:– Đang nắng chang chang chứ mưa đâu mà mưa? Bộ bên đó đang mưa àh?Tuấn chau mày:– Dạ đâu có! Ủa sao ông Quân nói với con là mưa ổng đi lấy đồ vô?Mẹ Quân à lên một cái:– Thằng Kỳ Trương tới chơi!Tuấn gầm gừ:– Vậy hả bác?- Ừ! Cái thằng cũng dễ thương, từ ngày con đi qua bển ngày nào nó cũng ghé đây chơi, thấy thằng Quân cũng đở buồn. Chứ mày đi qua bển thằng Quân ở nhà buồn thiu hà…Tuấn thở gấp gáp:– Bộ… bộ thằng đó tới chơi hoài luôn hả bác?- Ừh… Ngày nào mà không tới, tới mấy bận luôn…Và dường như linh cảm của bà về cái thời tuổi trẻ đã đi qua của làm bà biết được nhóc Tuấn đang nghĩ gì, bà cười:– Con ghen àh?… Đừng có lo, tụi nó chỉ là bạn thôi hà, nhìn là bác biết. Thằng Quân nhà bác có làm gì không đúng với con bác cũng sẽ la nó, con đừng lo!Dù rằng nói ra chuyện đó giữa hai thằng con trai đúng là hơi ngượng miệng thật, nhưng tụi nó yêu nhau thì phải chấp nhận thôi. Cũng cần phải có sự chung thủy chứ!– Dạ đâu có.. con cảm ơn bác. Con chỉ hỏi vậy thôi àh…- Chết bà… nồi cá tao đang kho! Thằng quỷ, mãi lo nói chuyện với mày….Mẹ ông Quân ba hồi kêu nó là “con”, ba hồi kêu là “thằng” là “mày” loạn cào cào cả lên thật tức cười. Thằng cha Quân dám gạt mình. Được rồi ông khá lắm ông Quân….
Ngoài sân có tiếng của thằng Kỳ Trương, quái quỷ thật, đuổi nó về rồi còn vác mặt xuống đây làm gì nữa. Quân sợ nhóc biết nên chạy biến ra đằng trước chặn đường:
– Chờ xí nha nhóc, anh đi lấy đồ vô. Mưa!
Xui làm sao cho thằng Quân, lúc ấy mẹ Quân đi ngang, thấy mặt thằng Tuấn đang cười toe toét trong máy bà đi lại và hỏi thăm:
– Tuấn hả? Khỏe không con!
Tuấn hí hửng kể chuyện cho mẹ Quân nghe sau đó c* cậu kết luận:
– Con chả biết mua gì về biếu bác hết nè… Con tính mua cái xâu chìa khóa có hình con sư tử biển được không bác?- Ừh, mua gì cũng được!- Con mua cho ông Quân cái đồ cắt móng tay bằng inox cũng có hình con sư tử biển nữa… người ta nói đó biểu tượng nước này!- Đừng có mua nhiều quá, tốn tiền nha con!
Tuấn cười:
– Dạ đâu có! Hì hì.. con lựa mấy thứ rẽ nhất mua không đó! Với lại con có đổi mấy tờ Đô Sing nữa, mốt về con lì xì bác lấy hên!- Tổ cha mày!- Ủa mà bác ở Việt Nam mưa hả?
Mẹ Quân ngạc nhiên, nhìn vào cái màn hình tròn xoe còn mắt:
– Đang nắng chang chang chứ mưa đâu mà mưa? Bộ bên đó đang mưa àh?
Tuấn chau mày:
– Dạ đâu có! Ủa sao ông Quân nói với con là mưa ổng đi lấy đồ vô?
Mẹ Quân à lên một cái:
– Thằng Kỳ Trương tới chơi!
Tuấn gầm gừ:
– Vậy hả bác?- Ừ! Cái thằng cũng dễ thương, từ ngày con đi qua bển ngày nào nó cũng ghé đây chơi, thấy thằng Quân cũng đở buồn. Chứ mày đi qua bển thằng Quân ở nhà buồn thiu hà…
Tuấn thở gấp gáp:
– Bộ… bộ thằng đó tới chơi hoài luôn hả bác?- Ừh… Ngày nào mà không tới, tới mấy bận luôn…
Và dường như linh cảm của bà về cái thời tuổi trẻ đã đi qua của làm bà biết được nhóc Tuấn đang nghĩ gì, bà cười:
– Con ghen àh?… Đừng có lo, tụi nó chỉ là bạn thôi hà, nhìn là bác biết. Thằng Quân nhà bác có làm gì không đúng với con bác cũng sẽ la nó, con đừng lo!
Dù rằng nói ra chuyện đó giữa hai thằng con trai đúng là hơi ngượng miệng thật, nhưng tụi nó yêu nhau thì phải chấp nhận thôi. Cũng cần phải có sự chung thủy chứ!
– Dạ đâu có.. con cảm ơn bác. Con chỉ hỏi vậy thôi àh…- Chết bà… nồi cá tao đang kho! Thằng quỷ, mãi lo nói chuyện với mày….
Mẹ ông Quân ba hồi kêu nó là “con”, ba hồi kêu là “thằng” là “mày” loạn cào cào cả lên thật tức cười. Thằng cha Quân dám gạt mình. Được rồi ông khá lắm ông Quân….
Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!Tác giả: PchyMewTruyện Đam Mỹ– Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao! Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác. Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó… Ngoài sân có tiếng của thằng Kỳ Trương, quái quỷ thật, đuổi nó về rồi còn vác mặt xuống đây làm gì nữa. Quân sợ nhóc biết nên chạy biến ra đằng trước chặn đường:– Chờ xí nha nhóc, anh đi lấy đồ vô. Mưa!Xui làm sao cho thằng Quân, lúc ấy mẹ Quân đi ngang, thấy mặt thằng Tuấn đang cười toe toét trong máy bà đi lại và hỏi thăm:– Tuấn hả? Khỏe không con!Tuấn hí hửng kể chuyện cho mẹ Quân nghe sau đó c* cậu kết luận:– Con chả biết mua gì về biếu bác hết nè… Con tính mua cái xâu chìa khóa có hình con sư tử biển được không bác?- Ừh, mua gì cũng được!- Con mua cho ông Quân cái đồ cắt móng tay bằng inox cũng có hình con sư tử biển nữa… người ta nói đó biểu tượng nước này!- Đừng có mua nhiều quá, tốn tiền nha con!Tuấn cười:– Dạ đâu có! Hì hì.. con lựa mấy thứ rẽ nhất mua không đó! Với lại con có đổi mấy tờ Đô Sing nữa, mốt về con lì xì bác lấy hên!- Tổ cha mày!- Ủa mà bác ở Việt Nam mưa hả?Mẹ Quân ngạc nhiên, nhìn vào cái màn hình tròn xoe còn mắt:– Đang nắng chang chang chứ mưa đâu mà mưa? Bộ bên đó đang mưa àh?Tuấn chau mày:– Dạ đâu có! Ủa sao ông Quân nói với con là mưa ổng đi lấy đồ vô?Mẹ Quân à lên một cái:– Thằng Kỳ Trương tới chơi!Tuấn gầm gừ:– Vậy hả bác?- Ừ! Cái thằng cũng dễ thương, từ ngày con đi qua bển ngày nào nó cũng ghé đây chơi, thấy thằng Quân cũng đở buồn. Chứ mày đi qua bển thằng Quân ở nhà buồn thiu hà…Tuấn thở gấp gáp:– Bộ… bộ thằng đó tới chơi hoài luôn hả bác?- Ừh… Ngày nào mà không tới, tới mấy bận luôn…Và dường như linh cảm của bà về cái thời tuổi trẻ đã đi qua của làm bà biết được nhóc Tuấn đang nghĩ gì, bà cười:– Con ghen àh?… Đừng có lo, tụi nó chỉ là bạn thôi hà, nhìn là bác biết. Thằng Quân nhà bác có làm gì không đúng với con bác cũng sẽ la nó, con đừng lo!Dù rằng nói ra chuyện đó giữa hai thằng con trai đúng là hơi ngượng miệng thật, nhưng tụi nó yêu nhau thì phải chấp nhận thôi. Cũng cần phải có sự chung thủy chứ!– Dạ đâu có.. con cảm ơn bác. Con chỉ hỏi vậy thôi àh…- Chết bà… nồi cá tao đang kho! Thằng quỷ, mãi lo nói chuyện với mày….Mẹ ông Quân ba hồi kêu nó là “con”, ba hồi kêu là “thằng” là “mày” loạn cào cào cả lên thật tức cười. Thằng cha Quân dám gạt mình. Được rồi ông khá lắm ông Quân….