“Giang công công, còn không mau tiếp chỉ” “Có nô tài” “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, phong Chánh tứ phẩm Giang công công Giang Chí Lâm làm Chánh tam phẩm Đại nội tổng quản thái giám. Khâm thử” Lão cha ta vừa nói dứt câu liền cúi đầu xuống, thấy ta vẫn đang há hốc mồm còn chưa ngậm lại được, trong mắt bùng lên lửa giận, khẽ gầm: “Ngươi còn không mau dập đầu cho ta!” “A,a..Nô tài tuân chỉ”-Cõi lòng ta âm thầm đón gió rơi lệ. Thật không ngờ tới, vậy mà lão già Giang Hành kia thật sự nói được làm được, thật sự hôm nay đem ta lên thay chức lão, để lão an nhàn ăn không ngồi rồi hưởng thụ cái gọi là tuổi già của lão, trong khi lão còn chưa được bốn mươi. Ôi thiên ơi thật thảm thương cho cái thân ta, ngày hôm qua đã thuyết phục con tắc kè họ Giang kia hao tốn mất bao nhiêu nước miếng, thế mà lão vẫn xin Thánh chỉ của hoàng thượng phong ta lên làm Đại nội tổng quản, trong khi ta còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì hết hức. Lão đầu heo chết tiệt! Giờ nhớ lại đoạn nói chuyện của ta…
Chương 2-2: Giang Hành (2)
Hoàng Cung Kí Sự: Chuyện Tình Yêu Của Đại Nội Tổng Quản Thái GiámTác giả: Gốc CâyTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Giang công công, còn không mau tiếp chỉ” “Có nô tài” “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, phong Chánh tứ phẩm Giang công công Giang Chí Lâm làm Chánh tam phẩm Đại nội tổng quản thái giám. Khâm thử” Lão cha ta vừa nói dứt câu liền cúi đầu xuống, thấy ta vẫn đang há hốc mồm còn chưa ngậm lại được, trong mắt bùng lên lửa giận, khẽ gầm: “Ngươi còn không mau dập đầu cho ta!” “A,a..Nô tài tuân chỉ”-Cõi lòng ta âm thầm đón gió rơi lệ. Thật không ngờ tới, vậy mà lão già Giang Hành kia thật sự nói được làm được, thật sự hôm nay đem ta lên thay chức lão, để lão an nhàn ăn không ngồi rồi hưởng thụ cái gọi là tuổi già của lão, trong khi lão còn chưa được bốn mươi. Ôi thiên ơi thật thảm thương cho cái thân ta, ngày hôm qua đã thuyết phục con tắc kè họ Giang kia hao tốn mất bao nhiêu nước miếng, thế mà lão vẫn xin Thánh chỉ của hoàng thượng phong ta lên làm Đại nội tổng quản, trong khi ta còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì hết hức. Lão đầu heo chết tiệt! Giờ nhớ lại đoạn nói chuyện của ta… Khoảng hơn nửa năm trước chính là quãng thời gian phiêu bạt nhiều ngày bên ngoài chu du khắp nơi của ta. Đây cũng là lần đầu tiên ta xa nhà lâu đến như vậy. Gọi là chu du thế thôi, chứ thật ra cũng chỉ là rời xa cái thôn be bé ta đang sinh sống, đi đến những vùng lân cận xung quanh khám phá, thuê tạm một phòng nhỏ trong tửu lâu để nghỉ chân cũng như nghe ngóng tin tức bát quái. Chuyến đi lần này phải nói là rất có ích cho ta, nó giúp ta hiểu được mặt trái mặt phải của xã hội, thấu được sự rét lạnh trong lòng mỗi con người đằng sau những khuôn mặt tươi cười giả lả, thực sự khiến ta trưởng thành hơn rất nhiều.Đi đủ rồi thì nên quay trở về, dù sao ta cũng chỉ là một nữ tử, ở bên ngoài quá lâu có vẻ không ổn cho lắm. Ta ôm một bụng đầy những chuyện hay ho trên đường, mong muốn về nhà thật nhanh để kể với cha nương. Đáng nhẽ ngày hôm ấy sẽ là một ngày vô cùng vui vẻ nếu như.., mà trần đời này, làm gì có hai chữ “nếu như”…Hình như mọi chuyện xui xẻo trên cõi đời này đều xảy ra trên đầu ta mỗi khi ta đang ăn màn thầu thì phải. Hiện giờ đang là lúc mặt trời lên cao nhất, cước bộ của ta cũng có chút từ tốn hơn. Miếng màn thầu bé nhỏ còn sót lại trong miệng ta đã suýt chút nữa trôi tuột vào cổ họng khi một giọng nói có phần the thé vang lên:“Công tử, xin hãy dừng bước!”Ta quay đầu lại, hơi nhướng mày nhìn. Người này thân không cao lắm, trên người vận một bộ đồ sai dịch, khi thấy ta đang nhìn mình thì y liền cúi đầu ôm quyền hướng ta đáp lễ. Sau lưng y là một chiếc kiệu khá phô trương, kiểu dáng màu sắc trang trí thực sự làm người ta có chút chướng mắt. Y thấy chính mình không nói gì ta cũng liền không có ý thắc mắc, liền trực tiếp mở miệng luôn:“Công tử, lão gia nhà ta có chuyện muốn nói với ngươi”Ta còn chưa kịp phản ứng, người trong kiệu đã vén màn che bước xuống. Trong lòng ta thầm kêu không ổn. Kẻ này khuôn mặt gian trá, thân hình phì nhiêu, ăn vận sặc sỡ, đuôi mắt dài nhỏ hẹp kết hợp với chiếc cằm ba ngấn của lão, khiến cho người đối diện là ta đây sởn gai ốc mãi không thôi. Ta đang muốn hỏi, lão đã cướp lời trước:“Giang công tử a, Giang Hành lão nhân gia ta đến tầm tuổi này rồi còn chưa có được một mụn con đầu lòng, mấy ngày nay ra ngoài du ngoạn thấy được công tử đây ăn nói lưu loát, thông minh, hành xử khôn khéo, điềm đạm, lại có chung tổ tiên trên trời đều là người nhà họ Giang, liền yêu thích không thôi, mong muốn nhận ngươi làm con thừa tự(*)”Ta phát hoảng, buột miệng kêu lớn:“Chuyện này không được, không thể được! Cha nương ta còn đang ở nhà đợi ta trở về, sao ta có thể đi làm con kẻ khác! Chắc chắn không được!”Lão đầu heo này ngoài tên ta ra, rốt cuộc còn biết những gì?!?(*) Con thừa tự: Người con trai chăm lo việc thờ cúng tổ tiên trong nhà
Khoảng hơn nửa năm trước chính là quãng thời gian phiêu bạt nhiều ngày bên ngoài chu du khắp nơi của ta. Đây cũng là lần đầu tiên ta xa nhà lâu đến như vậy. Gọi là chu du thế thôi, chứ thật ra cũng chỉ là rời xa cái thôn be bé ta đang sinh sống, đi đến những vùng lân cận xung quanh khám phá, thuê tạm một phòng nhỏ trong tửu lâu để nghỉ chân cũng như nghe ngóng tin tức bát quái. Chuyến đi lần này phải nói là rất có ích cho ta, nó giúp ta hiểu được mặt trái mặt phải của xã hội, thấu được sự rét lạnh trong lòng mỗi con người đằng sau những khuôn mặt tươi cười giả lả, thực sự khiến ta trưởng thành hơn rất nhiều.
Đi đủ rồi thì nên quay trở về, dù sao ta cũng chỉ là một nữ tử, ở bên ngoài quá lâu có vẻ không ổn cho lắm. Ta ôm một bụng đầy những chuyện hay ho trên đường, mong muốn về nhà thật nhanh để kể với cha nương. Đáng nhẽ ngày hôm ấy sẽ là một ngày vô cùng vui vẻ nếu như.., mà trần đời này, làm gì có hai chữ “nếu như”…
Hình như mọi chuyện xui xẻo trên cõi đời này đều xảy ra trên đầu ta mỗi khi ta đang ăn màn thầu thì phải. Hiện giờ đang là lúc mặt trời lên cao nhất, cước bộ của ta cũng có chút từ tốn hơn. Miếng màn thầu bé nhỏ còn sót lại trong miệng ta đã suýt chút nữa trôi tuột vào cổ họng khi một giọng nói có phần the thé vang lên:
“Công tử, xin hãy dừng bước!”
Ta quay đầu lại, hơi nhướng mày nhìn. Người này thân không cao lắm, trên người vận một bộ đồ sai dịch, khi thấy ta đang nhìn mình thì y liền cúi đầu ôm quyền hướng ta đáp lễ. Sau lưng y là một chiếc kiệu khá phô trương, kiểu dáng màu sắc trang trí thực sự làm người ta có chút chướng mắt. Y thấy chính mình không nói gì ta cũng liền không có ý thắc mắc, liền trực tiếp mở miệng luôn:
“Công tử, lão gia nhà ta có chuyện muốn nói với ngươi”
Ta còn chưa kịp phản ứng, người trong kiệu đã vén màn che bước xuống. Trong lòng ta thầm kêu không ổn. Kẻ này khuôn mặt gian trá, thân hình phì nhiêu, ăn vận sặc sỡ, đuôi mắt dài nhỏ hẹp kết hợp với chiếc cằm ba ngấn của lão, khiến cho người đối diện là ta đây sởn gai ốc mãi không thôi. Ta đang muốn hỏi, lão đã cướp lời trước:
“Giang công tử a, Giang Hành lão nhân gia ta đến tầm tuổi này rồi còn chưa có được một mụn con đầu lòng, mấy ngày nay ra ngoài du ngoạn thấy được công tử đây ăn nói lưu loát, thông minh, hành xử khôn khéo, điềm đạm, lại có chung tổ tiên trên trời đều là người nhà họ Giang, liền yêu thích không thôi, mong muốn nhận ngươi làm con thừa tự(*)”
Ta phát hoảng, buột miệng kêu lớn:
“Chuyện này không được, không thể được! Cha nương ta còn đang ở nhà đợi ta trở về, sao ta có thể đi làm con kẻ khác! Chắc chắn không được!”
Lão đầu heo này ngoài tên ta ra, rốt cuộc còn biết những gì?!?
(*) Con thừa tự: Người con trai chăm lo việc thờ cúng tổ tiên trong nhà
Hoàng Cung Kí Sự: Chuyện Tình Yêu Của Đại Nội Tổng Quản Thái GiámTác giả: Gốc CâyTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Giang công công, còn không mau tiếp chỉ” “Có nô tài” “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, phong Chánh tứ phẩm Giang công công Giang Chí Lâm làm Chánh tam phẩm Đại nội tổng quản thái giám. Khâm thử” Lão cha ta vừa nói dứt câu liền cúi đầu xuống, thấy ta vẫn đang há hốc mồm còn chưa ngậm lại được, trong mắt bùng lên lửa giận, khẽ gầm: “Ngươi còn không mau dập đầu cho ta!” “A,a..Nô tài tuân chỉ”-Cõi lòng ta âm thầm đón gió rơi lệ. Thật không ngờ tới, vậy mà lão già Giang Hành kia thật sự nói được làm được, thật sự hôm nay đem ta lên thay chức lão, để lão an nhàn ăn không ngồi rồi hưởng thụ cái gọi là tuổi già của lão, trong khi lão còn chưa được bốn mươi. Ôi thiên ơi thật thảm thương cho cái thân ta, ngày hôm qua đã thuyết phục con tắc kè họ Giang kia hao tốn mất bao nhiêu nước miếng, thế mà lão vẫn xin Thánh chỉ của hoàng thượng phong ta lên làm Đại nội tổng quản, trong khi ta còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì hết hức. Lão đầu heo chết tiệt! Giờ nhớ lại đoạn nói chuyện của ta… Khoảng hơn nửa năm trước chính là quãng thời gian phiêu bạt nhiều ngày bên ngoài chu du khắp nơi của ta. Đây cũng là lần đầu tiên ta xa nhà lâu đến như vậy. Gọi là chu du thế thôi, chứ thật ra cũng chỉ là rời xa cái thôn be bé ta đang sinh sống, đi đến những vùng lân cận xung quanh khám phá, thuê tạm một phòng nhỏ trong tửu lâu để nghỉ chân cũng như nghe ngóng tin tức bát quái. Chuyến đi lần này phải nói là rất có ích cho ta, nó giúp ta hiểu được mặt trái mặt phải của xã hội, thấu được sự rét lạnh trong lòng mỗi con người đằng sau những khuôn mặt tươi cười giả lả, thực sự khiến ta trưởng thành hơn rất nhiều.Đi đủ rồi thì nên quay trở về, dù sao ta cũng chỉ là một nữ tử, ở bên ngoài quá lâu có vẻ không ổn cho lắm. Ta ôm một bụng đầy những chuyện hay ho trên đường, mong muốn về nhà thật nhanh để kể với cha nương. Đáng nhẽ ngày hôm ấy sẽ là một ngày vô cùng vui vẻ nếu như.., mà trần đời này, làm gì có hai chữ “nếu như”…Hình như mọi chuyện xui xẻo trên cõi đời này đều xảy ra trên đầu ta mỗi khi ta đang ăn màn thầu thì phải. Hiện giờ đang là lúc mặt trời lên cao nhất, cước bộ của ta cũng có chút từ tốn hơn. Miếng màn thầu bé nhỏ còn sót lại trong miệng ta đã suýt chút nữa trôi tuột vào cổ họng khi một giọng nói có phần the thé vang lên:“Công tử, xin hãy dừng bước!”Ta quay đầu lại, hơi nhướng mày nhìn. Người này thân không cao lắm, trên người vận một bộ đồ sai dịch, khi thấy ta đang nhìn mình thì y liền cúi đầu ôm quyền hướng ta đáp lễ. Sau lưng y là một chiếc kiệu khá phô trương, kiểu dáng màu sắc trang trí thực sự làm người ta có chút chướng mắt. Y thấy chính mình không nói gì ta cũng liền không có ý thắc mắc, liền trực tiếp mở miệng luôn:“Công tử, lão gia nhà ta có chuyện muốn nói với ngươi”Ta còn chưa kịp phản ứng, người trong kiệu đã vén màn che bước xuống. Trong lòng ta thầm kêu không ổn. Kẻ này khuôn mặt gian trá, thân hình phì nhiêu, ăn vận sặc sỡ, đuôi mắt dài nhỏ hẹp kết hợp với chiếc cằm ba ngấn của lão, khiến cho người đối diện là ta đây sởn gai ốc mãi không thôi. Ta đang muốn hỏi, lão đã cướp lời trước:“Giang công tử a, Giang Hành lão nhân gia ta đến tầm tuổi này rồi còn chưa có được một mụn con đầu lòng, mấy ngày nay ra ngoài du ngoạn thấy được công tử đây ăn nói lưu loát, thông minh, hành xử khôn khéo, điềm đạm, lại có chung tổ tiên trên trời đều là người nhà họ Giang, liền yêu thích không thôi, mong muốn nhận ngươi làm con thừa tự(*)”Ta phát hoảng, buột miệng kêu lớn:“Chuyện này không được, không thể được! Cha nương ta còn đang ở nhà đợi ta trở về, sao ta có thể đi làm con kẻ khác! Chắc chắn không được!”Lão đầu heo này ngoài tên ta ra, rốt cuộc còn biết những gì?!?(*) Con thừa tự: Người con trai chăm lo việc thờ cúng tổ tiên trong nhà