Tác giả:

Trong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"…

Chương 6: Giọng hát buồn

Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Hít một hơi dài, khẽ nhắm đôi mắt để che đi cảm xúc. Đông An dựa lưng vào thành tường, cảm nhận lấy nỗi xót xa, chua chát của cố chủ. Làm sao để có thể bảo mình ngừng đau chứ? Chết tiệt mà!Đông An kêu cô người hầu mang điện thoại vào, cầm điện thoại trên tay lên mạng xem chút tin tức. Trong đôi mắt cô xẹt qua chút tính toán." Cô về được rồi."Cô vốn thích yên tĩnh, huống hồ có kẻ cứ đứng đó giám sát chẳng tiện chút nào."Nhưng đại thiếu gia bảo tôi chăm sóc cho cô, nhỡ lỗi lầm xảy ra làm sao tôi có thể nhìn mặt đại thiếu gia đây." Cô người hầu cao giọng nói." Tôi không cần kẻ như cô quan tâm! Cô cũng yên tâm không thấy cô hắn vẫn sống tốt. Đừng có dát vàng lên mặt."Đông An rất bực mình nha, sống chung với kẻ tự cho là đúng thật rất chán ghét." Cô... Cô.... ". Cô người hầu tức giận nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt." Cút."Đây là giới hạn, nếu còn không biết điều cô không ngại giết người đâu.Không khí trầm hẵn đi, như sợ hãi ánh mắt của cô. Cô người hầu liền chạy chộp lấy túi xách, bỏ về.Đông An đưa tay che đi con mắt trái lại, đây như thói quen đã in sâu trong tiềm thức vậy. Nếu có người nhìn thấy, chắn chắn sẽ run lên sợ hãi. Nó hằn lên những tia máu, tròng mắt dần trở thành màu đục. Con ngưu dần biến thành màu đỏ ghê rợn, còn đâu đôi mắt hổ phách hút hồn nữa.Khoảng tằm 3s trôi qua, con mắt trái lại trở về bình thường như cũ, dường như chẳng có việc gì xảy ra vậy!Ngồi nghỉ một lúc, cô liền muốn ra ngoài một chút cho thư thả. Cô mò lên tận sân thượng, nơi đây có lẽ làm cô dễ chịu hơn. Sân thượng không có bóng người, đứng trên cao có thể thu hết mọi thứ vào tầm mắt. Cơn gió hoà mùi hương đất trời cứ thế dạo qua cô. Thả mình chìm đắm vào đó, cảm giác thật bay bỗng thật tự do.Cô tham lam hít thở, ánh mắt rũ xuống u buồn. Nhẹ nhàng cất lên từng lời ca." Muốn đi xa nơi yêu thương mình từng cóĐể không nghe thấy giọng nói của Anh bên cạnhChẳng mong cơ hội làm lại một lần nữaThờ ơ mặc cho nước mắt Anh tuôn vô bờĐừng mong cơ hội nếu cảm xúc của Anh luôn đổi thayĐừng dày vò thêm hãy buông tay cho tình yêu như chấp vá nàyVới em tình ta đã nhiều tan vã nên giờ sợ tim em lại yếu đuối lại đau đơn tột cùngBên ai có phải không còn ấm áp nên Anh trở về?Vì nơi này mãi mãi luôn có một người vẫn luôn chờ AnhMột người luôn giấu nước mắt đằng sauCố giả vờ quên rằng tổn thương không cònEm khôn muốn chúng ta phả trở về sống trong sự nghi ngờVì em còn nhớ ánh mắt vô tâm lúc Anh rời xaKhông một lời nói cứ thế rời emBiết phải làm sao để giữ Anh ở lại bên cạnh mình... "[Tình yêu chấp vá - Mr. Siro]

Hít một hơi dài, khẽ nhắm đôi mắt để che đi cảm xúc. Đông An dựa lưng vào thành tường, cảm nhận lấy nỗi xót xa, chua chát của cố chủ. Làm sao để có thể bảo mình ngừng đau chứ? Chết tiệt mà!

Đông An kêu cô người hầu mang điện thoại vào, cầm điện thoại trên tay lên mạng xem chút tin tức. Trong đôi mắt cô xẹt qua chút tính toán.

" Cô về được rồi."

Cô vốn thích yên tĩnh, huống hồ có kẻ cứ đứng đó giám sát chẳng tiện chút nào.

"Nhưng đại thiếu gia bảo tôi chăm sóc cho cô, nhỡ lỗi lầm xảy ra làm sao tôi có thể nhìn mặt đại thiếu gia đây." Cô người hầu cao giọng nói.

" Tôi không cần kẻ như cô quan tâm! Cô cũng yên tâm không thấy cô hắn vẫn sống tốt. Đừng có dát vàng lên mặt."

Đông An rất bực mình nha, sống chung với kẻ tự cho là đúng thật rất chán ghét.

" Cô... Cô.... ". Cô người hầu tức giận nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt.

" Cút."

Đây là giới hạn, nếu còn không biết điều cô không ngại giết người đâu.

Không khí trầm hẵn đi, như sợ hãi ánh mắt của cô. Cô người hầu liền chạy chộp lấy túi xách, bỏ về.

Đông An đưa tay che đi con mắt trái lại, đây như thói quen đã in sâu trong tiềm thức vậy. Nếu có người nhìn thấy, chắn chắn sẽ run lên sợ hãi. Nó hằn lên những tia máu, tròng mắt dần trở thành màu đục. Con ngưu dần biến thành màu đỏ ghê rợn, còn đâu đôi mắt hổ phách hút hồn nữa.

Khoảng tằm 3s trôi qua, con mắt trái lại trở về bình thường như cũ, dường như chẳng có việc gì xảy ra vậy!

Ngồi nghỉ một lúc, cô liền muốn ra ngoài một chút cho thư thả. Cô mò lên tận sân thượng, nơi đây có lẽ làm cô dễ chịu hơn. Sân thượng không có bóng người, đứng trên cao có thể thu hết mọi thứ vào tầm mắt. Cơn gió hoà mùi hương đất trời cứ thế dạo qua cô. Thả mình chìm đắm vào đó, cảm giác thật bay bỗng thật tự do.

Cô tham lam hít thở, ánh mắt rũ xuống u buồn. Nhẹ nhàng cất lên từng lời ca.

" Muốn đi xa nơi yêu thương mình từng có

Để không nghe thấy giọng nói của Anh bên cạnh

Chẳng mong cơ hội làm lại một lần nữa

Thờ ơ mặc cho nước mắt Anh tuôn vô bờ

Đừng mong cơ hội nếu cảm xúc của Anh luôn đổi thay

Đừng dày vò thêm hãy buông tay cho tình yêu như chấp vá này

Với em tình ta đã nhiều tan vã nên giờ sợ tim em lại yếu đuối lại đau đơn tột cùng

Bên ai có phải không còn ấm áp nên Anh trở về?

Vì nơi này mãi mãi luôn có một người vẫn luôn chờ Anh

Một người luôn giấu nước mắt đằng sau

Cố giả vờ quên rằng tổn thương không còn

Em khôn muốn chúng ta phả trở về sống trong sự nghi ngờ

Vì em còn nhớ ánh mắt vô tâm lúc Anh rời xa

Không một lời nói cứ thế rời em

Biết phải làm sao để giữ Anh ở lại bên cạnh mình... "

[

Tình yêu chấp vá - Mr. Siro]

Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Hít một hơi dài, khẽ nhắm đôi mắt để che đi cảm xúc. Đông An dựa lưng vào thành tường, cảm nhận lấy nỗi xót xa, chua chát của cố chủ. Làm sao để có thể bảo mình ngừng đau chứ? Chết tiệt mà!Đông An kêu cô người hầu mang điện thoại vào, cầm điện thoại trên tay lên mạng xem chút tin tức. Trong đôi mắt cô xẹt qua chút tính toán." Cô về được rồi."Cô vốn thích yên tĩnh, huống hồ có kẻ cứ đứng đó giám sát chẳng tiện chút nào."Nhưng đại thiếu gia bảo tôi chăm sóc cho cô, nhỡ lỗi lầm xảy ra làm sao tôi có thể nhìn mặt đại thiếu gia đây." Cô người hầu cao giọng nói." Tôi không cần kẻ như cô quan tâm! Cô cũng yên tâm không thấy cô hắn vẫn sống tốt. Đừng có dát vàng lên mặt."Đông An rất bực mình nha, sống chung với kẻ tự cho là đúng thật rất chán ghét." Cô... Cô.... ". Cô người hầu tức giận nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt." Cút."Đây là giới hạn, nếu còn không biết điều cô không ngại giết người đâu.Không khí trầm hẵn đi, như sợ hãi ánh mắt của cô. Cô người hầu liền chạy chộp lấy túi xách, bỏ về.Đông An đưa tay che đi con mắt trái lại, đây như thói quen đã in sâu trong tiềm thức vậy. Nếu có người nhìn thấy, chắn chắn sẽ run lên sợ hãi. Nó hằn lên những tia máu, tròng mắt dần trở thành màu đục. Con ngưu dần biến thành màu đỏ ghê rợn, còn đâu đôi mắt hổ phách hút hồn nữa.Khoảng tằm 3s trôi qua, con mắt trái lại trở về bình thường như cũ, dường như chẳng có việc gì xảy ra vậy!Ngồi nghỉ một lúc, cô liền muốn ra ngoài một chút cho thư thả. Cô mò lên tận sân thượng, nơi đây có lẽ làm cô dễ chịu hơn. Sân thượng không có bóng người, đứng trên cao có thể thu hết mọi thứ vào tầm mắt. Cơn gió hoà mùi hương đất trời cứ thế dạo qua cô. Thả mình chìm đắm vào đó, cảm giác thật bay bỗng thật tự do.Cô tham lam hít thở, ánh mắt rũ xuống u buồn. Nhẹ nhàng cất lên từng lời ca." Muốn đi xa nơi yêu thương mình từng cóĐể không nghe thấy giọng nói của Anh bên cạnhChẳng mong cơ hội làm lại một lần nữaThờ ơ mặc cho nước mắt Anh tuôn vô bờĐừng mong cơ hội nếu cảm xúc của Anh luôn đổi thayĐừng dày vò thêm hãy buông tay cho tình yêu như chấp vá nàyVới em tình ta đã nhiều tan vã nên giờ sợ tim em lại yếu đuối lại đau đơn tột cùngBên ai có phải không còn ấm áp nên Anh trở về?Vì nơi này mãi mãi luôn có một người vẫn luôn chờ AnhMột người luôn giấu nước mắt đằng sauCố giả vờ quên rằng tổn thương không cònEm khôn muốn chúng ta phả trở về sống trong sự nghi ngờVì em còn nhớ ánh mắt vô tâm lúc Anh rời xaKhông một lời nói cứ thế rời emBiết phải làm sao để giữ Anh ở lại bên cạnh mình... "[Tình yêu chấp vá - Mr. Siro]

Chương 6: Giọng hát buồn