Tác giả:

Trong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"…

Chương 10: Không phải muốn là được

Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Sau một hồi lay hoay, từ cửa phòng thay đồ một cô gái nhẹ nhàng bước ra. Không loè loẹt, không hoa mĩ nhưng lại đánh sâu vào ấn tượng của người xung quanh. Mái tóc bạc kim dài buông thả, Áo sơ mi kín đáo, chiếc quần jean rách vá gối kèm theo đôi giày hiệu Nike. Khuôn mặt mang theo biểu tình thờ ơ, đôi mắt hổ phách mang phần lười biếng, môi nhỏ khẽ nhếch lên như có như không thập phần khiêu khích.Đưa hai tay đút vào túi quần, bước chân tùy ý, tao nhã. Mang đậm phong cách của một bức tranh thủy mặc, nhẹ nhàng, đạm bạc, không quá nổi trội nhưng tràn đầy năng lượng.Sau khi thanh toán xong bộ đồ, Đông An cười tà mị nói với cô tiếp viên gây sự lúc nãy." Thế nào? Diễn xong một vai diễn "cao thượng", nhưng vẫn phải đứng phục vụ tôi đấy thôi! Thật tội!"Đông An thừa biết suy nghĩ của ả tất nhiên là không cam tâm rồi, nhưng cô là người cũng còn chút lương thiện nha! Phải chỉ ra cho ả cái gì không phải muốn là được đâu, ả ta muốn thanh cao, đẹp đẽ để mong có một kim chủ ngó ngàng tới. Nhưng chẳng phải có hàng ngàng người giống ả sao, chưa chắc đợi tới lượt đã ngủm củ tỏi rồi.Nói xong một bộ dáng cười ngả ngớn bỏ đi, chọc tức người khác như vậy rất vui nha! À cái đó người ta gọi là " cười trên nỗi đau của người khác". Đông An tâm trạng cũng vui vẻ phần nào, liền vào tiệm cắt tóc. Khác với lúc nãy cửa tiệm này tác phong rất được, không có thành kiến với khách hàng, Đông An thầm đánh giá.Qua một hồi, Đông An lúc này đây là một đầu tóc bạc kim được cắt ngắn, làm tăng nét tinh xảo trên khuôn mặt cô. Đông An cũng khá là mệt mõi vì lời than vãn tiếc nuối của chủ tiệm, biết sao được câu đầu tiên cô nói là " cắt ngắn đi". Khi nghe Đông An nói chủ tiệm còn tưởng mình nghe lầm, vì mái tóc của cô vừa dài vừa xuông mượt mà. Chủ tiệm dụ dỗ cô hết lần này tới lần khác là đừng cắt, còn có bày ra những kiểu tóc dài đẹp đẽ xoăn uốn lượn. Làm cô suýt nữa muốn đốt luôn cái tiệm rồi.Ài! Nói ra cũng bi thảm vì cô để tóc dài phiền lắm. Cô rất lười làm tóc là thứ nhất, thứ hai vì khi ra đường gió thổi dễ che tầm nhìn, cái thứ ba vì kiếp trước cô quen để như vậy rồi nên không sửa được.

Sau một hồi lay hoay, từ cửa phòng thay đồ một cô gái nhẹ nhàng bước ra. Không loè loẹt, không hoa mĩ nhưng lại đánh sâu vào ấn tượng của người xung quanh. Mái tóc bạc kim dài buông thả, Áo sơ mi kín đáo, chiếc quần jean rách vá gối kèm theo đôi giày hiệu Nike. Khuôn mặt mang theo biểu tình thờ ơ, đôi mắt hổ phách mang phần lười biếng, môi nhỏ khẽ nhếch lên như có như không thập phần khiêu khích.

Đưa hai tay đút vào túi quần, bước chân tùy ý, tao nhã. Mang đậm phong cách của một bức tranh thủy mặc, nhẹ nhàng, đạm bạc, không quá nổi trội nhưng tràn đầy năng lượng.

Sau khi thanh toán xong bộ đồ, Đông An cười tà mị nói với cô tiếp viên gây sự lúc nãy.

" Thế nào? Diễn xong một vai diễn "cao thượng", nhưng vẫn phải đứng phục vụ tôi đấy thôi! Thật tội!"

Đông An thừa biết suy nghĩ của ả tất nhiên là không cam tâm rồi, nhưng cô là người cũng còn chút lương thiện nha! Phải chỉ ra cho ả cái gì không phải muốn là được đâu, ả ta muốn thanh cao, đẹp đẽ để mong có một kim chủ ngó ngàng tới. Nhưng chẳng phải có hàng ngàng người giống ả sao, chưa chắc đợi tới lượt đã ngủm củ tỏi rồi.

Nói xong một bộ dáng cười ngả ngớn bỏ đi, chọc tức người khác như vậy rất vui nha! À cái đó người ta gọi là " cười trên nỗi đau của người khác". Đông An tâm trạng cũng vui vẻ phần nào, liền vào tiệm cắt tóc. Khác với lúc nãy cửa tiệm này tác phong rất được, không có thành kiến với khách hàng, Đông An thầm đánh giá.

Qua một hồi, Đông An lúc này đây là một đầu tóc bạc kim được cắt ngắn, làm tăng nét tinh xảo trên khuôn mặt cô. Đông An cũng khá là mệt mõi vì lời than vãn tiếc nuối của chủ tiệm, biết sao được câu đầu tiên cô nói là " cắt ngắn đi". Khi nghe Đông An nói chủ tiệm còn tưởng mình nghe lầm, vì mái tóc của cô vừa dài vừa xuông mượt mà. Chủ tiệm dụ dỗ cô hết lần này tới lần khác là đừng cắt, còn có bày ra những kiểu tóc dài đẹp đẽ xoăn uốn lượn. Làm cô suýt nữa muốn đốt luôn cái tiệm rồi.

Ài! Nói ra cũng bi thảm vì cô để tóc dài phiền lắm. Cô rất lười làm tóc là thứ nhất, thứ hai vì khi ra đường gió thổi dễ che tầm nhìn, cái thứ ba vì kiếp trước cô quen để như vậy rồi nên không sửa được.

Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Sau một hồi lay hoay, từ cửa phòng thay đồ một cô gái nhẹ nhàng bước ra. Không loè loẹt, không hoa mĩ nhưng lại đánh sâu vào ấn tượng của người xung quanh. Mái tóc bạc kim dài buông thả, Áo sơ mi kín đáo, chiếc quần jean rách vá gối kèm theo đôi giày hiệu Nike. Khuôn mặt mang theo biểu tình thờ ơ, đôi mắt hổ phách mang phần lười biếng, môi nhỏ khẽ nhếch lên như có như không thập phần khiêu khích.Đưa hai tay đút vào túi quần, bước chân tùy ý, tao nhã. Mang đậm phong cách của một bức tranh thủy mặc, nhẹ nhàng, đạm bạc, không quá nổi trội nhưng tràn đầy năng lượng.Sau khi thanh toán xong bộ đồ, Đông An cười tà mị nói với cô tiếp viên gây sự lúc nãy." Thế nào? Diễn xong một vai diễn "cao thượng", nhưng vẫn phải đứng phục vụ tôi đấy thôi! Thật tội!"Đông An thừa biết suy nghĩ của ả tất nhiên là không cam tâm rồi, nhưng cô là người cũng còn chút lương thiện nha! Phải chỉ ra cho ả cái gì không phải muốn là được đâu, ả ta muốn thanh cao, đẹp đẽ để mong có một kim chủ ngó ngàng tới. Nhưng chẳng phải có hàng ngàng người giống ả sao, chưa chắc đợi tới lượt đã ngủm củ tỏi rồi.Nói xong một bộ dáng cười ngả ngớn bỏ đi, chọc tức người khác như vậy rất vui nha! À cái đó người ta gọi là " cười trên nỗi đau của người khác". Đông An tâm trạng cũng vui vẻ phần nào, liền vào tiệm cắt tóc. Khác với lúc nãy cửa tiệm này tác phong rất được, không có thành kiến với khách hàng, Đông An thầm đánh giá.Qua một hồi, Đông An lúc này đây là một đầu tóc bạc kim được cắt ngắn, làm tăng nét tinh xảo trên khuôn mặt cô. Đông An cũng khá là mệt mõi vì lời than vãn tiếc nuối của chủ tiệm, biết sao được câu đầu tiên cô nói là " cắt ngắn đi". Khi nghe Đông An nói chủ tiệm còn tưởng mình nghe lầm, vì mái tóc của cô vừa dài vừa xuông mượt mà. Chủ tiệm dụ dỗ cô hết lần này tới lần khác là đừng cắt, còn có bày ra những kiểu tóc dài đẹp đẽ xoăn uốn lượn. Làm cô suýt nữa muốn đốt luôn cái tiệm rồi.Ài! Nói ra cũng bi thảm vì cô để tóc dài phiền lắm. Cô rất lười làm tóc là thứ nhất, thứ hai vì khi ra đường gió thổi dễ che tầm nhìn, cái thứ ba vì kiếp trước cô quen để như vậy rồi nên không sửa được.

Chương 10: Không phải muốn là được