Trong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"…
Chương 28: Lục Đông An
Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Năm ấy, tại một phòng Vip của bệnh viện một bé gái được sinh ra. Người mẹ âu yếm ôm đứa trẻ vào lòng, ánh mắt yêu chiều như muốn hoà tan cả băng tuyết. Bé gái lớn lên được mệnh danh là công chúa Lục gia. Đúng vậy, cô là Lục Đông An, dưới cái nhìn của mọi người cô là một cô công chúa sinh ra trong một gia tộc lớn. Muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn tiền tài có tiền tài, muốn quyền lực có quyền lực. Ngưỡng mộ có ganh ghét có, vì điều gì cô được sinh ra trong gia tộc lớn có tiền tài quyền thế, được bảo bọc kín kẽ, còn có người Anh ruột quyền lực không kém chỉ mới 16 tuổi liền có thể uy quyền một phương. Xong dần lớn chẳng ai hiểu nổi cô công chúa này, tính cách thất thường lúc lạnh lúc ấm. Cho đến khi danh tiếng ăn chơi lẳng lơ vang dội, thì tất thảy không còn ai cố kị mà kinh thường.Thật ra, dưới cái nhìn lẫn quẫn một chiều mang tên "lợi ích", ai sẽ đem đi xét các góc cạnh khác nhau? Lục Đông An sao? Cô ghét cái họ mình cũng như ghê tởm chính mình được sinh ra. Nhung lụa quyền quý thật nó cất giấu nhiều điều ghê tởm hơn chính bản thân lấp lánh của chúng.Lúc còn nhỏ mẹ cô luôn yêu thương, chăm bẵm cô từng tí. Dạy cho cô thật nhiều điều, cô cũng vốn thông minh nên tiếp thu thật tốt. Nhưng điều làm cô thắt mắt là từ khi sinh ra tới giờ không thấy ba của mình tới thăm. Cô đơn thuần biết qua miệng người hầu ba cô là Lục Tổng, hay cái người mang tên Lục Tân qua sách báo. Cô luôn hỏi mẹ "Ba con đâu?", "Khi nào con được gặp ba?", "Tại sao ba không đến hả mẹ? Có phải ba ghét con không?". Mỗi lần cô hỏi mẹ cô chỉ mỉm cười gượng gạo, tuy tỏ ra đau thương nhưng vẫn vỗ đầu cô lãng tránh bảo." Ngoan."Mãi cho đến sinh nhật năm cô sáu tuổi, mẹ hứa gia đình sẽ tụ họp tổ chức. Cô đợi mãi hi vọng có thể cùng Anh và ba mẹ ngồi vào ăn bữa tiệc như một gia đình mà sách vẫn hay nói.Hôm đó, người hầu chuẩn bị bánh sinh nhật trên bàn, cùng một vài món điểm tâm. Cô mong đợi dường nào, khi tiếng mở cửa vang lên cô liền vội ra nghênh đón. Chỉ thấy mẹ cô quần Áo xộc xệch, đôi mắt đỏ hoe. Nhìn cô vô cùng lạnh lùng, cô sợ hãi bàng hoàng, cô không gì hơn là một đứa trẻ lúng túng nhìn mẹ một hồi liền bảo."Anh cùng ba đâu hả mẹ?".Nhưng vẫn không thấy lời đáp, cô không khỏi buồn bã và uất ức liền hét lên." Tại sao? Đã hứa cùng con sao lại thất tín?"
Năm ấy, tại một phòng Vip của bệnh viện một bé gái được sinh ra. Người mẹ âu yếm ôm đứa trẻ vào lòng, ánh mắt yêu chiều như muốn hoà tan cả băng tuyết. Bé gái lớn lên được mệnh danh là công chúa Lục gia. Đúng vậy, cô là Lục Đông An, dưới cái nhìn của mọi người cô là một cô công chúa sinh ra trong một gia tộc lớn. Muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn tiền tài có tiền tài, muốn quyền lực có quyền lực. Ngưỡng mộ có ganh ghét có, vì điều gì cô được sinh ra trong gia tộc lớn có tiền tài quyền thế, được bảo bọc kín kẽ, còn có người Anh ruột quyền lực không kém chỉ mới 16 tuổi liền có thể uy quyền một phương. Xong dần lớn chẳng ai hiểu nổi cô công chúa này, tính cách thất thường lúc lạnh lúc ấm. Cho đến khi danh tiếng ăn chơi lẳng lơ vang dội, thì tất thảy không còn ai cố kị mà kinh thường.
Thật ra, dưới cái nhìn lẫn quẫn một chiều mang tên "lợi ích", ai sẽ đem đi xét các góc cạnh khác nhau? Lục Đông An sao? Cô ghét cái họ mình cũng như ghê tởm chính mình được sinh ra. Nhung lụa quyền quý thật nó cất giấu nhiều điều ghê tởm hơn chính bản thân lấp lánh của chúng.
Lúc còn nhỏ mẹ cô luôn yêu thương, chăm bẵm cô từng tí. Dạy cho cô thật nhiều điều, cô cũng vốn thông minh nên tiếp thu thật tốt. Nhưng điều làm cô thắt mắt là từ khi sinh ra tới giờ không thấy ba của mình tới thăm. Cô đơn thuần biết qua miệng người hầu ba cô là Lục Tổng, hay cái người mang tên Lục Tân qua sách báo. Cô luôn hỏi mẹ "Ba con đâu?", "Khi nào con được gặp ba?", "Tại sao ba không đến hả mẹ? Có phải ba ghét con không?". Mỗi lần cô hỏi mẹ cô chỉ mỉm cười gượng gạo, tuy tỏ ra đau thương nhưng vẫn vỗ đầu cô lãng tránh bảo.
" Ngoan."
Mãi cho đến sinh nhật năm cô sáu tuổi, mẹ hứa gia đình sẽ tụ họp tổ chức. Cô đợi mãi hi vọng có thể cùng Anh và ba mẹ ngồi vào ăn bữa tiệc như một gia đình mà sách vẫn hay nói.
Hôm đó, người hầu chuẩn bị bánh sinh nhật trên bàn, cùng một vài món điểm tâm. Cô mong đợi dường nào, khi tiếng mở cửa vang lên cô liền vội ra nghênh đón. Chỉ thấy mẹ cô quần Áo xộc xệch, đôi mắt đỏ hoe. Nhìn cô vô cùng lạnh lùng, cô sợ hãi bàng hoàng, cô không gì hơn là một đứa trẻ lúng túng nhìn mẹ một hồi liền bảo.
"Anh cùng ba đâu hả mẹ?".
Nhưng vẫn không thấy lời đáp, cô không khỏi buồn bã và uất ức liền hét lên.
" Tại sao? Đã hứa cùng con sao lại thất tín?"
Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Năm ấy, tại một phòng Vip của bệnh viện một bé gái được sinh ra. Người mẹ âu yếm ôm đứa trẻ vào lòng, ánh mắt yêu chiều như muốn hoà tan cả băng tuyết. Bé gái lớn lên được mệnh danh là công chúa Lục gia. Đúng vậy, cô là Lục Đông An, dưới cái nhìn của mọi người cô là một cô công chúa sinh ra trong một gia tộc lớn. Muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn tiền tài có tiền tài, muốn quyền lực có quyền lực. Ngưỡng mộ có ganh ghét có, vì điều gì cô được sinh ra trong gia tộc lớn có tiền tài quyền thế, được bảo bọc kín kẽ, còn có người Anh ruột quyền lực không kém chỉ mới 16 tuổi liền có thể uy quyền một phương. Xong dần lớn chẳng ai hiểu nổi cô công chúa này, tính cách thất thường lúc lạnh lúc ấm. Cho đến khi danh tiếng ăn chơi lẳng lơ vang dội, thì tất thảy không còn ai cố kị mà kinh thường.Thật ra, dưới cái nhìn lẫn quẫn một chiều mang tên "lợi ích", ai sẽ đem đi xét các góc cạnh khác nhau? Lục Đông An sao? Cô ghét cái họ mình cũng như ghê tởm chính mình được sinh ra. Nhung lụa quyền quý thật nó cất giấu nhiều điều ghê tởm hơn chính bản thân lấp lánh của chúng.Lúc còn nhỏ mẹ cô luôn yêu thương, chăm bẵm cô từng tí. Dạy cho cô thật nhiều điều, cô cũng vốn thông minh nên tiếp thu thật tốt. Nhưng điều làm cô thắt mắt là từ khi sinh ra tới giờ không thấy ba của mình tới thăm. Cô đơn thuần biết qua miệng người hầu ba cô là Lục Tổng, hay cái người mang tên Lục Tân qua sách báo. Cô luôn hỏi mẹ "Ba con đâu?", "Khi nào con được gặp ba?", "Tại sao ba không đến hả mẹ? Có phải ba ghét con không?". Mỗi lần cô hỏi mẹ cô chỉ mỉm cười gượng gạo, tuy tỏ ra đau thương nhưng vẫn vỗ đầu cô lãng tránh bảo." Ngoan."Mãi cho đến sinh nhật năm cô sáu tuổi, mẹ hứa gia đình sẽ tụ họp tổ chức. Cô đợi mãi hi vọng có thể cùng Anh và ba mẹ ngồi vào ăn bữa tiệc như một gia đình mà sách vẫn hay nói.Hôm đó, người hầu chuẩn bị bánh sinh nhật trên bàn, cùng một vài món điểm tâm. Cô mong đợi dường nào, khi tiếng mở cửa vang lên cô liền vội ra nghênh đón. Chỉ thấy mẹ cô quần Áo xộc xệch, đôi mắt đỏ hoe. Nhìn cô vô cùng lạnh lùng, cô sợ hãi bàng hoàng, cô không gì hơn là một đứa trẻ lúng túng nhìn mẹ một hồi liền bảo."Anh cùng ba đâu hả mẹ?".Nhưng vẫn không thấy lời đáp, cô không khỏi buồn bã và uất ức liền hét lên." Tại sao? Đã hứa cùng con sao lại thất tín?"