Trong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"…
Chương 31: Đôi mắt xám tĩnh lặng
Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Dưới sự cô đơn của con sói xám kiêu ngạo, nó lạc khỏi sự yêu thương tầm thường xa xỉ. Nó có thể đứng trên đỉnh cao nhìn xuống, ban bố sự độc tôn. Nhưng để làm gì chứ? Mãi luôn một mình, dù vui, buồn, giận hờn hay đau thương... Lục Đông An cười nhạo chính mình bao lần, như vậy đáng sao. Nhưng cố gắng bao nhiêu lần thì vẫn thế, cô vẫn không biết đến cái gọi là ấm áp thực thụ. Đau đớn hết lần này đến lần khác, cô chỉ còn cách bọc mình vào lời nói dối bi thương." Cô bị thương rồi."Giọng nói lạnh nhạt như u đàm, hờ hững nhưng cố ý. Một người xa lạ không nhìn rõ được dung mạo, duy chỉ có đôi mắt xám tĩnh lặng khiến tâm hồn run rẫy hiện lên thực rõ ràng. Đôi mắt ấy rất sạch, chẳng nhuốm được tia sắc gì. Dưới ánh mắt đó, cứ như bản thân bị đem ra l*t s*ch, không gì có thể giấu nhẹm.Xung quanh cứ như tắt đèn, màu đen dần cắn nuốt mọi thứ. Duy nhất chỉ có đôi mắt xám ấy, không thể né tránh, chỉ có thể đối diện."A... "Đông An bật người dậy, hơi thở vẫn còn dồn dập. Mồ hôi tuông ra khiến cho mái tóc dính vào trán. Đưa tay đặt vào trái tim đang đập thật nhanh, xoa nhẹ cho nó bình tĩnh lại. Thật đáng sợ! Đôi mắt ấy cứ như phân trần hết tâm tư xấu xa của mỗi người. Cầm lấy điện thoại, Đông An lướt nhìn đã 4h sáng, cô mím môi bước vào nhà tắm.Nước lạnh làm cô tỉnh táo hơn hẳn, tẩy đi mồ hôi nhớp nháp của chính mình. Đông An khoác lên mình bộ đồ thể thao, bước ra ban công hít thở.Sương sớm vẫn chưa tan, hình thành những làn khói trắng lượn lờ mờ nhạt. Cây cối như ẩn ẩn hiện hiện lên, ánh mặt trời vẫn chưa ló. Làm mọi thứ trở nên tối tăm huyền bí không ít. Từng đợt gió nhẹ xe lạnh, len lõi vào mái tóc còn ước của Đông An.Cảnh tuy đẹp nhưng thực sự tâm tình của Đông An không có mà thưởng thức, cô cứ nhớ mãi ánh mắt màu xám ấy mà ngơ người." Rốt cuộc là ai?"Đông An nhẹ giọng hỏi, dường như trước khi cô đến đây, cố chủ có lẽ đã từng mất đi kí ức. Mọi chuyện của cố chủ cô đều biết, duy chỉ có đoạn kí ức đấy là mờ nhạt, không thể nhớ rõ. Nhưng vì lí do gì và mục đích để làm gì? Có một vài thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, tuy cô không thích điều này nhưng mặc kệ là gì cô nhất định sẽ tìm ra nó.----------------Lời Của Tác Giả-------------Chap mị hơi ngắn nhưng mị sẽ ra đều lịch cho mí bạn nên hãy tiếp tục ủng hộ mị. Cảm ơn!
Dưới sự cô đơn của con sói xám kiêu ngạo, nó lạc khỏi sự yêu thương tầm thường xa xỉ. Nó có thể đứng trên đỉnh cao nhìn xuống, ban bố sự độc tôn. Nhưng để làm gì chứ? Mãi luôn một mình, dù vui, buồn, giận hờn hay đau thương... Lục Đông An cười nhạo chính mình bao lần, như vậy đáng sao. Nhưng cố gắng bao nhiêu lần thì vẫn thế, cô vẫn không biết đến cái gọi là ấm áp thực thụ. Đau đớn hết lần này đến lần khác, cô chỉ còn cách bọc mình vào lời nói dối bi thương.
" Cô bị thương rồi."
Giọng nói lạnh nhạt như u đàm, hờ hững nhưng cố ý. Một người xa lạ không nhìn rõ được dung mạo, duy chỉ có đôi mắt xám tĩnh lặng khiến tâm hồn run rẫy hiện lên thực rõ ràng. Đôi mắt ấy rất sạch, chẳng nhuốm được tia sắc gì. Dưới ánh mắt đó, cứ như bản thân bị đem ra l*t s*ch, không gì có thể giấu nhẹm.
Xung quanh cứ như tắt đèn, màu đen dần cắn nuốt mọi thứ. Duy nhất chỉ có đôi mắt xám ấy, không thể né tránh, chỉ có thể đối diện.
"A... "
Đông An bật người dậy, hơi thở vẫn còn dồn dập. Mồ hôi tuông ra khiến cho mái tóc dính vào trán. Đưa tay đặt vào trái tim đang đập thật nhanh, xoa nhẹ cho nó bình tĩnh lại. Thật đáng sợ! Đôi mắt ấy cứ như phân trần hết tâm tư xấu xa của mỗi người. Cầm lấy điện thoại, Đông An lướt nhìn đã 4h sáng, cô mím môi bước vào nhà tắm.
Nước lạnh làm cô tỉnh táo hơn hẳn, tẩy đi mồ hôi nhớp nháp của chính mình. Đông An khoác lên mình bộ đồ thể thao, bước ra ban công hít thở.
Sương sớm vẫn chưa tan, hình thành những làn khói trắng lượn lờ mờ nhạt. Cây cối như ẩn ẩn hiện hiện lên, ánh mặt trời vẫn chưa ló. Làm mọi thứ trở nên tối tăm huyền bí không ít. Từng đợt gió nhẹ xe lạnh, len lõi vào mái tóc còn ước của Đông An.
Cảnh tuy đẹp nhưng thực sự tâm tình của Đông An không có mà thưởng thức, cô cứ nhớ mãi ánh mắt màu xám ấy mà ngơ người.
" Rốt cuộc là ai?"
Đông An nhẹ giọng hỏi, dường như trước khi cô đến đây, cố chủ có lẽ đã từng mất đi kí ức. Mọi chuyện của cố chủ cô đều biết, duy chỉ có đoạn kí ức đấy là mờ nhạt, không thể nhớ rõ. Nhưng vì lí do gì và mục đích để làm gì? Có một vài thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, tuy cô không thích điều này nhưng mặc kệ là gì cô nhất định sẽ tìm ra nó.
----------------Lời Của Tác Giả-------------
Chap mị hơi ngắn nhưng mị sẽ ra đều lịch cho mí bạn nên hãy tiếp tục ủng hộ mị. Cảm ơn!
Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Dưới sự cô đơn của con sói xám kiêu ngạo, nó lạc khỏi sự yêu thương tầm thường xa xỉ. Nó có thể đứng trên đỉnh cao nhìn xuống, ban bố sự độc tôn. Nhưng để làm gì chứ? Mãi luôn một mình, dù vui, buồn, giận hờn hay đau thương... Lục Đông An cười nhạo chính mình bao lần, như vậy đáng sao. Nhưng cố gắng bao nhiêu lần thì vẫn thế, cô vẫn không biết đến cái gọi là ấm áp thực thụ. Đau đớn hết lần này đến lần khác, cô chỉ còn cách bọc mình vào lời nói dối bi thương." Cô bị thương rồi."Giọng nói lạnh nhạt như u đàm, hờ hững nhưng cố ý. Một người xa lạ không nhìn rõ được dung mạo, duy chỉ có đôi mắt xám tĩnh lặng khiến tâm hồn run rẫy hiện lên thực rõ ràng. Đôi mắt ấy rất sạch, chẳng nhuốm được tia sắc gì. Dưới ánh mắt đó, cứ như bản thân bị đem ra l*t s*ch, không gì có thể giấu nhẹm.Xung quanh cứ như tắt đèn, màu đen dần cắn nuốt mọi thứ. Duy nhất chỉ có đôi mắt xám ấy, không thể né tránh, chỉ có thể đối diện."A... "Đông An bật người dậy, hơi thở vẫn còn dồn dập. Mồ hôi tuông ra khiến cho mái tóc dính vào trán. Đưa tay đặt vào trái tim đang đập thật nhanh, xoa nhẹ cho nó bình tĩnh lại. Thật đáng sợ! Đôi mắt ấy cứ như phân trần hết tâm tư xấu xa của mỗi người. Cầm lấy điện thoại, Đông An lướt nhìn đã 4h sáng, cô mím môi bước vào nhà tắm.Nước lạnh làm cô tỉnh táo hơn hẳn, tẩy đi mồ hôi nhớp nháp của chính mình. Đông An khoác lên mình bộ đồ thể thao, bước ra ban công hít thở.Sương sớm vẫn chưa tan, hình thành những làn khói trắng lượn lờ mờ nhạt. Cây cối như ẩn ẩn hiện hiện lên, ánh mặt trời vẫn chưa ló. Làm mọi thứ trở nên tối tăm huyền bí không ít. Từng đợt gió nhẹ xe lạnh, len lõi vào mái tóc còn ước của Đông An.Cảnh tuy đẹp nhưng thực sự tâm tình của Đông An không có mà thưởng thức, cô cứ nhớ mãi ánh mắt màu xám ấy mà ngơ người." Rốt cuộc là ai?"Đông An nhẹ giọng hỏi, dường như trước khi cô đến đây, cố chủ có lẽ đã từng mất đi kí ức. Mọi chuyện của cố chủ cô đều biết, duy chỉ có đoạn kí ức đấy là mờ nhạt, không thể nhớ rõ. Nhưng vì lí do gì và mục đích để làm gì? Có một vài thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, tuy cô không thích điều này nhưng mặc kệ là gì cô nhất định sẽ tìm ra nó.----------------Lời Của Tác Giả-------------Chap mị hơi ngắn nhưng mị sẽ ra đều lịch cho mí bạn nên hãy tiếp tục ủng hộ mị. Cảm ơn!