Tác giả:

Trong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"…

Chương 33: Bình minh

Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Một lát vòng quanh Phức Lạc Tranh quay trở lại, cầm trên tay là một vòng hoa nhỏ. Trông thật tinh xảo, đẹp mắt, cứ thế cầm vòng hoa trên tay Phức Lạc Tranh đội lên đầu cho Đông An. Không quên kèm theo môt câu." An nhi nhà Anh thật đẹp, vòng hoa rất hợp với em đó."Đông An cũng cười khen lại." Anh cũng thật khéo tay."Hai người cứ thế Anh một câu tôi một câu, nói qua nói lại. Một tràng cảnh buồn nôn liền diễn ra, nếu có ong ở đây liền chết trong mật ngọt. Nếu có người ở đây chắc liền hiểu lầm thành tình nhân mất.Qua một hồi bình mình lên cao, ánh sáng chiếu xung quanh. Chim từ nhánh cây vụn trộm bay lên, hót um sùm. Sương mù cũng tan đi, mọi thứ như được chuốt thêm sắc màu bắt đầu phản chiếu. Nương theo ánh sáng nhẹ, những nụ hoa nhỏ khẽ mở ra. Những tản cây xanh nhẹ lay động, trên cao dần phác lên màu xanh nước thanh tao. Không khí thoảng chút mùi hương thật dễ chịu. Từ trên gò đá này đều nhìn hết thẩy xung quanh, không khỏi khiến người ta cảm thấy thật thoải mái." Đây là chỗ lúc nhỏ Anh hay khóc nhè em tin không?"Nghe đến Phức Lạc Tranh nói thế Đông An liền bĩu môi." Nói thật đi, Anh đừng lừa con nít nữa."Tuy Đông An mới tiếp xúc với Phức Lạc Tranh không quá lâu, nhưng lại rất hiểu Phức Lạc Tranh. Một người cười đùa, mở miệng là toàn mật nhưng chỉ với người Anh quan tâm thôi, Anh một người tinh tế khá quan tâm đến cảm xúc người đối diện. Nhưng mặt khác của Anh là ôn hoà nhưng luôn mang theo xa cách đến kì là, tuyệt là một người máu lạnh. Không mang theo chút thương cảm cho con mồi, cũng không phải loại người thích chính nghĩa quân tử. Nếu mà bạn có đối thủ như thế thì tuyệt là đối thủ nặng kí. Đông An cũng thầm cảm thán may thay đây là Anh mình." Được rồi, đây là nơi Anh cùng người đó từng hẹn ước. Cô ấy nói nêu đời này có người Anh quan tâm tới nhất định phải giới thiệu cho cô ấy."Phức Lạc Tranh nói đến ánh mắt mang theo nhu tình rõ rệt, còn có chút đau lòng.

Một lát vòng quanh Phức Lạc Tranh quay trở lại, cầm trên tay là một vòng hoa nhỏ. Trông thật tinh xảo, đẹp mắt, cứ thế cầm vòng hoa trên tay Phức Lạc Tranh đội lên đầu cho Đông An. Không quên kèm theo môt câu.

" An nhi nhà Anh thật đẹp, vòng hoa rất hợp với em đó."

Đông An cũng cười khen lại.

" Anh cũng thật khéo tay."

Hai người cứ thế Anh một câu tôi một câu, nói qua nói lại. Một tràng cảnh buồn nôn liền diễn ra, nếu có ong ở đây liền chết trong mật ngọt. Nếu có người ở đây chắc liền hiểu lầm thành tình nhân mất.

Qua một hồi bình mình lên cao, ánh sáng chiếu xung quanh. Chim từ nhánh cây vụn trộm bay lên, hót um sùm. Sương mù cũng tan đi, mọi thứ như được chuốt thêm sắc màu bắt đầu phản chiếu. Nương theo ánh sáng nhẹ, những nụ hoa nhỏ khẽ mở ra. Những tản cây xanh nhẹ lay động, trên cao dần phác lên màu xanh nước thanh tao. Không khí thoảng chút mùi hương thật dễ chịu. Từ trên gò đá này đều nhìn hết thẩy xung quanh, không khỏi khiến người ta cảm thấy thật thoải mái.

" Đây là chỗ lúc nhỏ Anh hay khóc nhè em tin không?"

Nghe đến Phức Lạc Tranh nói thế Đông An liền bĩu môi.

" Nói thật đi, Anh đừng lừa con nít nữa."

Tuy Đông An mới tiếp xúc với Phức Lạc Tranh không quá lâu, nhưng lại rất hiểu Phức Lạc Tranh. Một người cười đùa, mở miệng là toàn mật nhưng chỉ với người Anh quan tâm thôi, Anh một người tinh tế khá quan tâm đến cảm xúc người đối diện. Nhưng mặt khác của Anh là ôn hoà nhưng luôn mang theo xa cách đến kì là, tuyệt là một người máu lạnh. Không mang theo chút thương cảm cho con mồi, cũng không phải loại người thích chính nghĩa quân tử. Nếu mà bạn có đối thủ như thế thì tuyệt là đối thủ nặng kí. Đông An cũng thầm cảm thán may thay đây là Anh mình.

" Được rồi, đây là nơi Anh cùng người đó từng hẹn ước. Cô ấy nói nêu đời này có người Anh quan tâm tới nhất định phải giới thiệu cho cô ấy."

Phức Lạc Tranh nói đến ánh mắt mang theo nhu tình rõ rệt, còn có chút đau lòng.

Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Một lát vòng quanh Phức Lạc Tranh quay trở lại, cầm trên tay là một vòng hoa nhỏ. Trông thật tinh xảo, đẹp mắt, cứ thế cầm vòng hoa trên tay Phức Lạc Tranh đội lên đầu cho Đông An. Không quên kèm theo môt câu." An nhi nhà Anh thật đẹp, vòng hoa rất hợp với em đó."Đông An cũng cười khen lại." Anh cũng thật khéo tay."Hai người cứ thế Anh một câu tôi một câu, nói qua nói lại. Một tràng cảnh buồn nôn liền diễn ra, nếu có ong ở đây liền chết trong mật ngọt. Nếu có người ở đây chắc liền hiểu lầm thành tình nhân mất.Qua một hồi bình mình lên cao, ánh sáng chiếu xung quanh. Chim từ nhánh cây vụn trộm bay lên, hót um sùm. Sương mù cũng tan đi, mọi thứ như được chuốt thêm sắc màu bắt đầu phản chiếu. Nương theo ánh sáng nhẹ, những nụ hoa nhỏ khẽ mở ra. Những tản cây xanh nhẹ lay động, trên cao dần phác lên màu xanh nước thanh tao. Không khí thoảng chút mùi hương thật dễ chịu. Từ trên gò đá này đều nhìn hết thẩy xung quanh, không khỏi khiến người ta cảm thấy thật thoải mái." Đây là chỗ lúc nhỏ Anh hay khóc nhè em tin không?"Nghe đến Phức Lạc Tranh nói thế Đông An liền bĩu môi." Nói thật đi, Anh đừng lừa con nít nữa."Tuy Đông An mới tiếp xúc với Phức Lạc Tranh không quá lâu, nhưng lại rất hiểu Phức Lạc Tranh. Một người cười đùa, mở miệng là toàn mật nhưng chỉ với người Anh quan tâm thôi, Anh một người tinh tế khá quan tâm đến cảm xúc người đối diện. Nhưng mặt khác của Anh là ôn hoà nhưng luôn mang theo xa cách đến kì là, tuyệt là một người máu lạnh. Không mang theo chút thương cảm cho con mồi, cũng không phải loại người thích chính nghĩa quân tử. Nếu mà bạn có đối thủ như thế thì tuyệt là đối thủ nặng kí. Đông An cũng thầm cảm thán may thay đây là Anh mình." Được rồi, đây là nơi Anh cùng người đó từng hẹn ước. Cô ấy nói nêu đời này có người Anh quan tâm tới nhất định phải giới thiệu cho cô ấy."Phức Lạc Tranh nói đến ánh mắt mang theo nhu tình rõ rệt, còn có chút đau lòng.

Chương 33: Bình minh