Tác giả:

Trong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"…

Chương 37: Không gặp còn tốt hơn

Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Lạc Tranh thấy thế liền đưa tay xoa đầu Đông An bảo." Anh không biết hai đứa xảy ra gì trước nhưng giờ đều là người một nhà."Diệp Lam ngồi xuống ghế cười nhìn Đông An giới thiệu." Anh là Diệp Lam, từ nay mong em giúp đỡ nhiều hơn."Đông An nhe răng cười, đọc ra dãy số. Ừ thì đó cũng không có gì to tát, đó là dãy số mà lúc trước Đông An bảo Diệp Lam gửi tiền vào trong đấy. Hiện giờ, Đông An chỉ muốn nhắc tên đó tiền vẫn chưa gửi cho cô, còn nữa nếu muốn giúp thì cứ việc gửi tiền vào. Giúp đỡ hả, muốn làm công không lương hả. Thử xem bà đây có âm chết ngươi không.Diệp Lam vừa nghe xong cũng dở khóc dở cười, móc điện thoại ra với tốc độ cực nhanh. Gửi đi một mẫu tin nhắn, sau điện thoại cô vừa run lên. Đông An ở ra xem, ân, rất tốt. Tên này thật giàu, gửi thật nhiều tiền. Đông An cất điện thoại vào ung dung ăn táo.Thấy thái độ cô như thế Diệp Lam cũng không thấy khó chịu, tùy tiện nói." Sắc mặt em thật tốt."Đông An vươn tay sờ sờ chỗ vai, tùy tiện đáp lại." Thật ra nếu không gặp anh trước có lẽ còn tốt hơn."Cô mới là không quên đứa nào làm cho cô phải chạy gần chết, khi không còn bị dính đạn. Cái này không biết có phải "trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết hay không". Muốn về nhà cũng phải khổ tâm lắm, ăn vài viên đạn. Tuy vết thương không gọi gì là kh*ng b*, nhưng khi tắm cũng thật mất mĩ cảm. Cô không nhận mình là người rộng lượng, cô là lòng dạ hẹp hòi, thù rất dai.Diệp Lam nghe xong lại khổ sở, thật tình, cũng không phải anh cố ý mà. Tại sao cứ nói một câu bị xỉa lại một câu thế, người thì xinh mà toàn gai nhọn. Tùy tiện là bị đâm chết a.

Lạc Tranh thấy thế liền đưa tay xoa đầu Đông An bảo.

" Anh không biết hai đứa xảy ra gì trước nhưng giờ đều là người một nhà."

Diệp Lam ngồi xuống ghế cười nhìn Đông An giới thiệu.

" Anh là Diệp Lam, từ nay mong em giúp đỡ nhiều hơn."

Đông An nhe răng cười, đọc ra dãy số. Ừ thì đó cũng không có gì to tát, đó là dãy số mà lúc trước Đông An bảo Diệp Lam gửi tiền vào trong đấy. Hiện giờ, Đông An chỉ muốn nhắc tên đó tiền vẫn chưa gửi cho cô, còn nữa nếu muốn giúp thì cứ việc gửi tiền vào. Giúp đỡ hả, muốn làm công không lương hả. Thử xem bà đây có âm chết ngươi không.

Diệp Lam vừa nghe xong cũng dở khóc dở cười, móc điện thoại ra với tốc độ cực nhanh. Gửi đi một mẫu tin nhắn, sau điện thoại cô vừa run lên. Đông An ở ra xem, ân, rất tốt. Tên này thật giàu, gửi thật nhiều tiền. Đông An cất điện thoại vào ung dung ăn táo.

Thấy thái độ cô như thế Diệp Lam cũng không thấy khó chịu, tùy tiện nói.

" Sắc mặt em thật tốt."

Đông An vươn tay sờ sờ chỗ vai, tùy tiện đáp lại.

" Thật ra nếu không gặp anh trước có lẽ còn tốt hơn."

Cô mới là không quên đứa nào làm cho cô phải chạy gần chết, khi không còn bị dính đạn. Cái này không biết có phải "trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết hay không". Muốn về nhà cũng phải khổ tâm lắm, ăn vài viên đạn. Tuy vết thương không gọi gì là kh*ng b*, nhưng khi tắm cũng thật mất mĩ cảm. Cô không nhận mình là người rộng lượng, cô là lòng dạ hẹp hòi, thù rất dai.

Diệp Lam nghe xong lại khổ sở, thật tình, cũng không phải anh cố ý mà. Tại sao cứ nói một câu bị xỉa lại một câu thế, người thì xinh mà toàn gai nhọn. Tùy tiện là bị đâm chết a.

Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Lạc Tranh thấy thế liền đưa tay xoa đầu Đông An bảo." Anh không biết hai đứa xảy ra gì trước nhưng giờ đều là người một nhà."Diệp Lam ngồi xuống ghế cười nhìn Đông An giới thiệu." Anh là Diệp Lam, từ nay mong em giúp đỡ nhiều hơn."Đông An nhe răng cười, đọc ra dãy số. Ừ thì đó cũng không có gì to tát, đó là dãy số mà lúc trước Đông An bảo Diệp Lam gửi tiền vào trong đấy. Hiện giờ, Đông An chỉ muốn nhắc tên đó tiền vẫn chưa gửi cho cô, còn nữa nếu muốn giúp thì cứ việc gửi tiền vào. Giúp đỡ hả, muốn làm công không lương hả. Thử xem bà đây có âm chết ngươi không.Diệp Lam vừa nghe xong cũng dở khóc dở cười, móc điện thoại ra với tốc độ cực nhanh. Gửi đi một mẫu tin nhắn, sau điện thoại cô vừa run lên. Đông An ở ra xem, ân, rất tốt. Tên này thật giàu, gửi thật nhiều tiền. Đông An cất điện thoại vào ung dung ăn táo.Thấy thái độ cô như thế Diệp Lam cũng không thấy khó chịu, tùy tiện nói." Sắc mặt em thật tốt."Đông An vươn tay sờ sờ chỗ vai, tùy tiện đáp lại." Thật ra nếu không gặp anh trước có lẽ còn tốt hơn."Cô mới là không quên đứa nào làm cho cô phải chạy gần chết, khi không còn bị dính đạn. Cái này không biết có phải "trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết hay không". Muốn về nhà cũng phải khổ tâm lắm, ăn vài viên đạn. Tuy vết thương không gọi gì là kh*ng b*, nhưng khi tắm cũng thật mất mĩ cảm. Cô không nhận mình là người rộng lượng, cô là lòng dạ hẹp hòi, thù rất dai.Diệp Lam nghe xong lại khổ sở, thật tình, cũng không phải anh cố ý mà. Tại sao cứ nói một câu bị xỉa lại một câu thế, người thì xinh mà toàn gai nhọn. Tùy tiện là bị đâm chết a.

Chương 37: Không gặp còn tốt hơn