Trong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"…
Chương 39: Huấn luyện gia tộc
Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Sau khi dùng xong bữa tối, hai chị em La Mi cùng Tề Đông liền nháo nhào cả lên. Đông An cũng ngồi xuống xem náo nhiệt một hồi, thỉnh thoảng lại nói chuyện với Lạc Tranh hay xỉa xới Diệp Lam vài câu. Mọi thứ cũng thật bình yên và vui vẻ, nhưng chỉ là sự bình yên trước cơn bão thôi. Nếu cô không chủ động cô sẽ bị diệt, người con gái đó thật ghê tởm. Luôn muốn mình là duy nhất, cho nên nếu muốn sống yên lành mà không va chạm cô ta là điều không thể.Đông An để mọi người tiếp tục trò truyện, riêng cô thì đi tới phòng của gia gia. Có một vài sự tình nhất định phải làm mới được, chả hạn cải tạo lại thể chất của thân thể này. Cô mở cửa phòng bước vào, liền thấy một căn phòng chứa thật nhiều sách, trang trí thật trang nhã. Hương thơm của gỗ lim thoang thoảng, nghe thật dễ chịu." Con có tâm sự sao, ta tưởng con ở dưới với bọn nhóc om sòm đó chứ."Phức Lăng Tô khoát tay bảo Đông An ngồi xuống rồi ôn tồn nói, giọng nói thật hiền lành. Không khỏi khiến Đông An thân cận hơn, cô mỉm cười với ông nhưng giây sau ngập toàn nghiêm túc." Gia gia con có chuyện muốn nói."Phức Lăng Tô thấy nét mặt của Đông An cũng trở nên hơi nghiêm lại nói." Con cứ nói đi."Đông An liền vào thẳng chủ đề." Con muốn tham gia huấn luyện của gia tộc."Phức Lăng Tô nghiêm mặt nhìn cô, chăm chú vào vẻ mặt nghiêm túc khiên định. Ông muốn cô sống vui vẻ là một tiểu thư gia tộc, nhưng điều đó không có thể bảo vệ cô mãi. Đứa cháu này mới trở về không được bao lâu bây giờ lại muốn đi huấn luyện gia tộc thật làm ông cảm thấy phức tạp." Con thật sự muốn vậy sao?"Phức Lăng Tô nhe giọng hỏi một câu." Vâng."Nghe đáp án của Đông An xong, Phức Lăng Tô cầm lấy tách trà hớp một ngụm. Ông biết mỗi người đều có lựa chọn của mình và gánh vác cái gọi là trách nhiệm. Cho dù sơm hay muộn cũng không thể chối bỏ, thế nên ông cũng để cô tự quyết định con đường của mình. Có sai thì mới biết sửa, thôi thì cứ để cô thử sức, xong liền gật đầu đồng ý với cô." Được."
Sau khi dùng xong bữa tối, hai chị em La Mi cùng Tề Đông liền nháo nhào cả lên. Đông An cũng ngồi xuống xem náo nhiệt một hồi, thỉnh thoảng lại nói chuyện với Lạc Tranh hay xỉa xới Diệp Lam vài câu. Mọi thứ cũng thật bình yên và vui vẻ, nhưng chỉ là sự bình yên trước cơn bão thôi. Nếu cô không chủ động cô sẽ bị diệt, người con gái đó thật ghê tởm. Luôn muốn mình là duy nhất, cho nên nếu muốn sống yên lành mà không va chạm cô ta là điều không thể.
Đông An để mọi người tiếp tục trò truyện, riêng cô thì đi tới phòng của gia gia. Có một vài sự tình nhất định phải làm mới được, chả hạn cải tạo lại thể chất của thân thể này. Cô mở cửa phòng bước vào, liền thấy một căn phòng chứa thật nhiều sách, trang trí thật trang nhã. Hương thơm của gỗ lim thoang thoảng, nghe thật dễ chịu.
" Con có tâm sự sao, ta tưởng con ở dưới với bọn nhóc om sòm đó chứ."
Phức Lăng Tô khoát tay bảo Đông An ngồi xuống rồi ôn tồn nói, giọng nói thật hiền lành. Không khỏi khiến Đông An thân cận hơn, cô mỉm cười với ông nhưng giây sau ngập toàn nghiêm túc.
" Gia gia con có chuyện muốn nói."
Phức Lăng Tô thấy nét mặt của Đông An cũng trở nên hơi nghiêm lại nói.
" Con cứ nói đi."
Đông An liền vào thẳng chủ đề.
" Con muốn tham gia huấn luyện của gia tộc."
Phức Lăng Tô nghiêm mặt nhìn cô, chăm chú vào vẻ mặt nghiêm túc khiên định. Ông muốn cô sống vui vẻ là một tiểu thư gia tộc, nhưng điều đó không có thể bảo vệ cô mãi. Đứa cháu này mới trở về không được bao lâu bây giờ lại muốn đi huấn luyện gia tộc thật làm ông cảm thấy phức tạp.
" Con thật sự muốn vậy sao?"
Phức Lăng Tô nhe giọng hỏi một câu.
" Vâng."
Nghe đáp án của Đông An xong, Phức Lăng Tô cầm lấy tách trà hớp một ngụm. Ông biết mỗi người đều có lựa chọn của mình và gánh vác cái gọi là trách nhiệm. Cho dù sơm hay muộn cũng không thể chối bỏ, thế nên ông cũng để cô tự quyết định con đường của mình. Có sai thì mới biết sửa, thôi thì cứ để cô thử sức, xong liền gật đầu đồng ý với cô.
" Được."
Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Sau khi dùng xong bữa tối, hai chị em La Mi cùng Tề Đông liền nháo nhào cả lên. Đông An cũng ngồi xuống xem náo nhiệt một hồi, thỉnh thoảng lại nói chuyện với Lạc Tranh hay xỉa xới Diệp Lam vài câu. Mọi thứ cũng thật bình yên và vui vẻ, nhưng chỉ là sự bình yên trước cơn bão thôi. Nếu cô không chủ động cô sẽ bị diệt, người con gái đó thật ghê tởm. Luôn muốn mình là duy nhất, cho nên nếu muốn sống yên lành mà không va chạm cô ta là điều không thể.Đông An để mọi người tiếp tục trò truyện, riêng cô thì đi tới phòng của gia gia. Có một vài sự tình nhất định phải làm mới được, chả hạn cải tạo lại thể chất của thân thể này. Cô mở cửa phòng bước vào, liền thấy một căn phòng chứa thật nhiều sách, trang trí thật trang nhã. Hương thơm của gỗ lim thoang thoảng, nghe thật dễ chịu." Con có tâm sự sao, ta tưởng con ở dưới với bọn nhóc om sòm đó chứ."Phức Lăng Tô khoát tay bảo Đông An ngồi xuống rồi ôn tồn nói, giọng nói thật hiền lành. Không khỏi khiến Đông An thân cận hơn, cô mỉm cười với ông nhưng giây sau ngập toàn nghiêm túc." Gia gia con có chuyện muốn nói."Phức Lăng Tô thấy nét mặt của Đông An cũng trở nên hơi nghiêm lại nói." Con cứ nói đi."Đông An liền vào thẳng chủ đề." Con muốn tham gia huấn luyện của gia tộc."Phức Lăng Tô nghiêm mặt nhìn cô, chăm chú vào vẻ mặt nghiêm túc khiên định. Ông muốn cô sống vui vẻ là một tiểu thư gia tộc, nhưng điều đó không có thể bảo vệ cô mãi. Đứa cháu này mới trở về không được bao lâu bây giờ lại muốn đi huấn luyện gia tộc thật làm ông cảm thấy phức tạp." Con thật sự muốn vậy sao?"Phức Lăng Tô nhe giọng hỏi một câu." Vâng."Nghe đáp án của Đông An xong, Phức Lăng Tô cầm lấy tách trà hớp một ngụm. Ông biết mỗi người đều có lựa chọn của mình và gánh vác cái gọi là trách nhiệm. Cho dù sơm hay muộn cũng không thể chối bỏ, thế nên ông cũng để cô tự quyết định con đường của mình. Có sai thì mới biết sửa, thôi thì cứ để cô thử sức, xong liền gật đầu đồng ý với cô." Được."