Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học tại Học viện KC, còn trước kia, cô học ở trường PMT á. Cô diện trên người bộ đồng phục áo trắng, váy đỏ và cà vạt cũng màu đỏ để tượng trưng cho lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tóc dài ngang lưng được cô buộc gọn và đơn giản. Mang thêm một đôi giày bata trắng năng động, khoác lên vai cái ba lô tinh nghịch càng tăng lên vẻ đẹp kiều diễm nhưng tinh khôi của cô. Cô đứng trước gương, đọc lại một lần bài diễn văn cho lưu loát ( bả làm như đi dự hội nghị á) xong xuôi cô mới bước xuống nhà ăn cơm. Bàn ăn được bày sẵn, chén đũa sẵn sàng cho cô “mần thịt” mấy món ăn ưa thích. Bên trái cô, một cô gái khả ái nhu mì khẽ xới cơm cho cô một chén thật đầy rồi cúi đầu, 2 tay cung kính đưa chén cơm cho cô. Cô cầm lấy cái chén, mày hơi nhíu lại: -Đâu phải là chị không biết tính em? Em đã nói bao nhiêu lần rồi… Cô còn chưa nói xong, cô gái ấy mặt mày xám lại, vội vàng giải thích: -Tôi xin lỗi cô, đại tiểu thư! Nhưng mà cô là chủ, tôi là tớ, tôi thật sự không thể -Không…
Chương 16: Hiểu lầm mới (3)
Vợ Hờ Của Tổng TàiTác giả: kaibakingsTruyện Ngôn TìnhHôm nay là ngày đầu tiên cô đi học tại Học viện KC, còn trước kia, cô học ở trường PMT á. Cô diện trên người bộ đồng phục áo trắng, váy đỏ và cà vạt cũng màu đỏ để tượng trưng cho lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tóc dài ngang lưng được cô buộc gọn và đơn giản. Mang thêm một đôi giày bata trắng năng động, khoác lên vai cái ba lô tinh nghịch càng tăng lên vẻ đẹp kiều diễm nhưng tinh khôi của cô. Cô đứng trước gương, đọc lại một lần bài diễn văn cho lưu loát ( bả làm như đi dự hội nghị á) xong xuôi cô mới bước xuống nhà ăn cơm. Bàn ăn được bày sẵn, chén đũa sẵn sàng cho cô “mần thịt” mấy món ăn ưa thích. Bên trái cô, một cô gái khả ái nhu mì khẽ xới cơm cho cô một chén thật đầy rồi cúi đầu, 2 tay cung kính đưa chén cơm cho cô. Cô cầm lấy cái chén, mày hơi nhíu lại: -Đâu phải là chị không biết tính em? Em đã nói bao nhiêu lần rồi… Cô còn chưa nói xong, cô gái ấy mặt mày xám lại, vội vàng giải thích: -Tôi xin lỗi cô, đại tiểu thư! Nhưng mà cô là chủ, tôi là tớ, tôi thật sự không thể -Không… Bước xuống phòng khách, cô ngạc nhiên:-Sao chỉ có anh ở đây? Hạo Phong đâu?Hàn Vũ thờ ơ liếc nhìn cô.TG: Hàn Vũ phát biểu cảm nghĩ!Hàn Vũ: Cô ấy nhìn cũng xinh, cũng đẹp, cũng quyến rũ! Diện bộ váy dạ hội kín đáo nhưng vẫn hút hồn, mang đôi cao gót màu n*d* thanh lịch, tóc xõa tự nhiên thuần khiết, cũng không trét cả ký phấn son gì gì đó trên mặt. Tạm ổn!Tg: xin cảm ơn!...-Cậu ấy có việc nên đi trước! Giờ cô đi với tôi và Thiếu Hạo-Thiếu Hạo?Thiếu Hạo từ bên ngoài năng động chạy vào:-Mới gặp đã quên tôi sao, chị dâu?-Hả?-cô bày ra bộ mặt ngốc nghếch-Xin lỗi, nãy giờ tôi quên giới thiệu. Tôi tên là Hàn Vũ-Hàn Vũ tự giới thiệu sơ-Còn em là Thiếu Hạo. Đều là "bằng hữu tốt" của Hạo Phong-Thiếu Hạo-Tôi là Nhật Hạ-cô tươi cười-Đi mau, không sẽ trễ giờ mất!-Um...Chiếc porsche 911 chạy như bay trên con đường to bự.Hàn Vũ là người lái xe, Thiếu Hạo ngồi cạnh, còn cô 1 mình ngồi ở hàng ghế sau ngắm cảnh đêm.-Nhật Hạ-Hàn Vũ kêuCô thoáng giật mình:-Có chuyện gì sao?-Tôi nhìn cô rất quen, có phải chúng ta đã gặp nhau?Thiếu Hạo cũng tiếp lời:-Đúng là từng gặp ở đâu rồi!Bỗng 1 loạt hình ảnh chạy ngang trước mắt cô. Cô đã nhớ ra, quả thực, cả 3 à không, 4 người chúng ta đã từng gặp nhauCô nở nụ cười khinh bỉ:-Trí nhớ của 2 người không kém đến vậy chứ? Chưa đầy 1 tháng đã vội quên tôi!-Quả thực tôi không nhớ!-Hàn Vũ lãnh đạm trả lờiCô cắn môi, gằn từng tiếng:-Còn dám nói? Không phải tại 2 người, tôi cũng không phải ở cạnh tên Dương Hạo Phong máu lạnh đó!Máu lạnh sao? Đúng, Hạo Phong nổi tiếng rất máu lạnh, nhưng chỉ là đối với đối thủ. Huống chỉ, hôm trước Hạo Phong còn hỏi 2 người cách lấy lòng 1 cô gái, nhất định là nói cô, vậy sao cô lại nói anh máu lạnh? Câu hỏi luôn xoay quanh trong óc 2 người.Đến nơi.Xe dừng trước 1 biệt viện to lớn. Đèn bật sáng trưng! Ánh lên nét xa hoa thường thấy.Hàn Vũ mở cửa xe cho cô, sẵn tiện hỏi:-Chúng ta cuối cùng đã gặp nhau trong hoàn cảnh nào mà cô lại tỏ vẻ ghét 3 chúng tôi đến vậy?-Ngày 1 tháng 10 tại học viện KC. Tôi nói đến đây, các anh nhớ rồi chứ?Trong khi Thiếu Hạo đăm chiêu suy nghĩ thì Hàn Vũ hoảng hốt:-Cô là cô gái hôm đó?-Đúng!-Tôi, không biết cô bị c**ng b**-Không biết? Tôi đã van cầu anh cứu tôi, tại sao anh không cứu?-Bởi vì tôi chỉ nghĩ là cô ngại, không nghĩ đến Hạo Phong sẽ có ngày đi c**ng b**...-Hôm đó rõ ràng anh không muốn cứu!-Tôi cũng không có thời gian làm "anh hùng cứu mỹ nhân đâu"-1 câu "không có thời gian" của anh đã phá hoại cả cuộc đời tôi rồi đóNói 1 hồi, cả 3 cùng nhau bước vào đại sảnh...
Bước xuống phòng khách, cô ngạc nhiên:
-Sao chỉ có anh ở đây? Hạo Phong đâu?
Hàn Vũ thờ ơ liếc nhìn cô.
TG: Hàn Vũ phát biểu cảm nghĩ!
Hàn Vũ: Cô ấy nhìn cũng xinh, cũng đẹp, cũng quyến rũ! Diện bộ váy dạ hội kín đáo nhưng vẫn hút hồn, mang đôi cao gót màu n*d* thanh lịch, tóc xõa tự nhiên thuần khiết, cũng không trét cả ký phấn son gì gì đó trên mặt. Tạm ổn!
Tg: xin cảm ơn!
...
-Cậu ấy có việc nên đi trước! Giờ cô đi với tôi và Thiếu Hạo
-Thiếu Hạo?
Thiếu Hạo từ bên ngoài năng động chạy vào:
-Mới gặp đã quên tôi sao, chị dâu?
-Hả?-cô bày ra bộ mặt ngốc nghếch
-Xin lỗi, nãy giờ tôi quên giới thiệu. Tôi tên là Hàn Vũ-Hàn Vũ tự giới thiệu sơ
-Còn em là Thiếu Hạo. Đều là "bằng hữu tốt" của Hạo Phong-Thiếu Hạo
-Tôi là Nhật Hạ-cô tươi cười
-Đi mau, không sẽ trễ giờ mất!
-Um
...
Chiếc porsche 911 chạy như bay trên con đường to bự.
Hàn Vũ là người lái xe, Thiếu Hạo ngồi cạnh, còn cô 1 mình ngồi ở hàng ghế sau ngắm cảnh đêm.
-Nhật Hạ-Hàn Vũ kêu
Cô thoáng giật mình:
-Có chuyện gì sao?
-Tôi nhìn cô rất quen, có phải chúng ta đã gặp nhau?
Thiếu Hạo cũng tiếp lời:
-Đúng là từng gặp ở đâu rồi!
Bỗng 1 loạt hình ảnh chạy ngang trước mắt cô. Cô đã nhớ ra, quả thực, cả 3 à không, 4 người chúng ta đã từng gặp nhau
Cô nở nụ cười khinh bỉ:
-Trí nhớ của 2 người không kém đến vậy chứ? Chưa đầy 1 tháng đã vội quên tôi!
-Quả thực tôi không nhớ!-Hàn Vũ lãnh đạm trả lời
Cô cắn môi, gằn từng tiếng:
-Còn dám nói? Không phải tại 2 người, tôi cũng không phải ở cạnh tên Dương Hạo Phong máu lạnh đó!
Máu lạnh sao? Đúng, Hạo Phong nổi tiếng rất máu lạnh, nhưng chỉ là đối với đối thủ. Huống chỉ, hôm trước Hạo Phong còn hỏi 2 người cách lấy lòng 1 cô gái, nhất định là nói cô, vậy sao cô lại nói anh máu lạnh? Câu hỏi luôn xoay quanh trong óc 2 người.
Đến nơi.
Xe dừng trước 1 biệt viện to lớn. Đèn bật sáng trưng! Ánh lên nét xa hoa thường thấy.
Hàn Vũ mở cửa xe cho cô, sẵn tiện hỏi:
-Chúng ta cuối cùng đã gặp nhau trong hoàn cảnh nào mà cô lại tỏ vẻ ghét 3 chúng tôi đến vậy?
-Ngày 1 tháng 10 tại học viện KC. Tôi nói đến đây, các anh nhớ rồi chứ?
Trong khi Thiếu Hạo đăm chiêu suy nghĩ thì Hàn Vũ hoảng hốt:
-Cô là cô gái hôm đó?
-Đúng!
-Tôi, không biết cô bị c**ng b**
-Không biết? Tôi đã van cầu anh cứu tôi, tại sao anh không cứu?
-Bởi vì tôi chỉ nghĩ là cô ngại, không nghĩ đến Hạo Phong sẽ có ngày đi c**ng b**...
-Hôm đó rõ ràng anh không muốn cứu!
-Tôi cũng không có thời gian làm "anh hùng cứu mỹ nhân đâu"
-1 câu "không có thời gian" của anh đã phá hoại cả cuộc đời tôi rồi đó
Nói 1 hồi, cả 3 cùng nhau bước vào đại sảnh...
Vợ Hờ Của Tổng TàiTác giả: kaibakingsTruyện Ngôn TìnhHôm nay là ngày đầu tiên cô đi học tại Học viện KC, còn trước kia, cô học ở trường PMT á. Cô diện trên người bộ đồng phục áo trắng, váy đỏ và cà vạt cũng màu đỏ để tượng trưng cho lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tóc dài ngang lưng được cô buộc gọn và đơn giản. Mang thêm một đôi giày bata trắng năng động, khoác lên vai cái ba lô tinh nghịch càng tăng lên vẻ đẹp kiều diễm nhưng tinh khôi của cô. Cô đứng trước gương, đọc lại một lần bài diễn văn cho lưu loát ( bả làm như đi dự hội nghị á) xong xuôi cô mới bước xuống nhà ăn cơm. Bàn ăn được bày sẵn, chén đũa sẵn sàng cho cô “mần thịt” mấy món ăn ưa thích. Bên trái cô, một cô gái khả ái nhu mì khẽ xới cơm cho cô một chén thật đầy rồi cúi đầu, 2 tay cung kính đưa chén cơm cho cô. Cô cầm lấy cái chén, mày hơi nhíu lại: -Đâu phải là chị không biết tính em? Em đã nói bao nhiêu lần rồi… Cô còn chưa nói xong, cô gái ấy mặt mày xám lại, vội vàng giải thích: -Tôi xin lỗi cô, đại tiểu thư! Nhưng mà cô là chủ, tôi là tớ, tôi thật sự không thể -Không… Bước xuống phòng khách, cô ngạc nhiên:-Sao chỉ có anh ở đây? Hạo Phong đâu?Hàn Vũ thờ ơ liếc nhìn cô.TG: Hàn Vũ phát biểu cảm nghĩ!Hàn Vũ: Cô ấy nhìn cũng xinh, cũng đẹp, cũng quyến rũ! Diện bộ váy dạ hội kín đáo nhưng vẫn hút hồn, mang đôi cao gót màu n*d* thanh lịch, tóc xõa tự nhiên thuần khiết, cũng không trét cả ký phấn son gì gì đó trên mặt. Tạm ổn!Tg: xin cảm ơn!...-Cậu ấy có việc nên đi trước! Giờ cô đi với tôi và Thiếu Hạo-Thiếu Hạo?Thiếu Hạo từ bên ngoài năng động chạy vào:-Mới gặp đã quên tôi sao, chị dâu?-Hả?-cô bày ra bộ mặt ngốc nghếch-Xin lỗi, nãy giờ tôi quên giới thiệu. Tôi tên là Hàn Vũ-Hàn Vũ tự giới thiệu sơ-Còn em là Thiếu Hạo. Đều là "bằng hữu tốt" của Hạo Phong-Thiếu Hạo-Tôi là Nhật Hạ-cô tươi cười-Đi mau, không sẽ trễ giờ mất!-Um...Chiếc porsche 911 chạy như bay trên con đường to bự.Hàn Vũ là người lái xe, Thiếu Hạo ngồi cạnh, còn cô 1 mình ngồi ở hàng ghế sau ngắm cảnh đêm.-Nhật Hạ-Hàn Vũ kêuCô thoáng giật mình:-Có chuyện gì sao?-Tôi nhìn cô rất quen, có phải chúng ta đã gặp nhau?Thiếu Hạo cũng tiếp lời:-Đúng là từng gặp ở đâu rồi!Bỗng 1 loạt hình ảnh chạy ngang trước mắt cô. Cô đã nhớ ra, quả thực, cả 3 à không, 4 người chúng ta đã từng gặp nhauCô nở nụ cười khinh bỉ:-Trí nhớ của 2 người không kém đến vậy chứ? Chưa đầy 1 tháng đã vội quên tôi!-Quả thực tôi không nhớ!-Hàn Vũ lãnh đạm trả lờiCô cắn môi, gằn từng tiếng:-Còn dám nói? Không phải tại 2 người, tôi cũng không phải ở cạnh tên Dương Hạo Phong máu lạnh đó!Máu lạnh sao? Đúng, Hạo Phong nổi tiếng rất máu lạnh, nhưng chỉ là đối với đối thủ. Huống chỉ, hôm trước Hạo Phong còn hỏi 2 người cách lấy lòng 1 cô gái, nhất định là nói cô, vậy sao cô lại nói anh máu lạnh? Câu hỏi luôn xoay quanh trong óc 2 người.Đến nơi.Xe dừng trước 1 biệt viện to lớn. Đèn bật sáng trưng! Ánh lên nét xa hoa thường thấy.Hàn Vũ mở cửa xe cho cô, sẵn tiện hỏi:-Chúng ta cuối cùng đã gặp nhau trong hoàn cảnh nào mà cô lại tỏ vẻ ghét 3 chúng tôi đến vậy?-Ngày 1 tháng 10 tại học viện KC. Tôi nói đến đây, các anh nhớ rồi chứ?Trong khi Thiếu Hạo đăm chiêu suy nghĩ thì Hàn Vũ hoảng hốt:-Cô là cô gái hôm đó?-Đúng!-Tôi, không biết cô bị c**ng b**-Không biết? Tôi đã van cầu anh cứu tôi, tại sao anh không cứu?-Bởi vì tôi chỉ nghĩ là cô ngại, không nghĩ đến Hạo Phong sẽ có ngày đi c**ng b**...-Hôm đó rõ ràng anh không muốn cứu!-Tôi cũng không có thời gian làm "anh hùng cứu mỹ nhân đâu"-1 câu "không có thời gian" của anh đã phá hoại cả cuộc đời tôi rồi đóNói 1 hồi, cả 3 cùng nhau bước vào đại sảnh...