Tác giả:

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học tại Học viện KC, còn trước kia, cô học ở trường PMT á. Cô diện trên người bộ đồng phục áo trắng, váy đỏ và cà vạt cũng màu đỏ để tượng trưng cho lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tóc dài ngang lưng được cô buộc gọn và đơn giản. Mang thêm một đôi giày bata trắng năng động, khoác lên vai cái ba lô tinh nghịch càng tăng lên vẻ đẹp kiều diễm nhưng tinh khôi của cô. Cô đứng trước gương, đọc lại một lần bài diễn văn cho lưu loát ( bả làm như đi dự hội nghị á) xong xuôi cô mới bước xuống nhà ăn cơm. Bàn ăn được bày sẵn, chén đũa sẵn sàng cho cô “mần thịt” mấy món ăn ưa thích. Bên trái cô, một cô gái khả ái nhu mì khẽ xới cơm cho cô một chén thật đầy rồi cúi đầu, 2 tay cung kính đưa chén cơm cho cô. Cô cầm lấy cái chén, mày hơi nhíu lại: -Đâu phải là chị không biết tính em? Em đã nói bao nhiêu lần rồi… Cô còn chưa nói xong, cô gái ấy mặt mày xám lại, vội vàng giải thích: -Tôi xin lỗi cô, đại tiểu thư! Nhưng mà cô là chủ, tôi là tớ, tôi thật sự không thể -Không…

Chương 28: Giải thoát

Vợ Hờ Của Tổng TàiTác giả: kaibakingsTruyện Ngôn TìnhHôm nay là ngày đầu tiên cô đi học tại Học viện KC, còn trước kia, cô học ở trường PMT á. Cô diện trên người bộ đồng phục áo trắng, váy đỏ và cà vạt cũng màu đỏ để tượng trưng cho lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tóc dài ngang lưng được cô buộc gọn và đơn giản. Mang thêm một đôi giày bata trắng năng động, khoác lên vai cái ba lô tinh nghịch càng tăng lên vẻ đẹp kiều diễm nhưng tinh khôi của cô. Cô đứng trước gương, đọc lại một lần bài diễn văn cho lưu loát ( bả làm như đi dự hội nghị á) xong xuôi cô mới bước xuống nhà ăn cơm. Bàn ăn được bày sẵn, chén đũa sẵn sàng cho cô “mần thịt” mấy món ăn ưa thích. Bên trái cô, một cô gái khả ái nhu mì khẽ xới cơm cho cô một chén thật đầy rồi cúi đầu, 2 tay cung kính đưa chén cơm cho cô. Cô cầm lấy cái chén, mày hơi nhíu lại: -Đâu phải là chị không biết tính em? Em đã nói bao nhiêu lần rồi… Cô còn chưa nói xong, cô gái ấy mặt mày xám lại, vội vàng giải thích: -Tôi xin lỗi cô, đại tiểu thư! Nhưng mà cô là chủ, tôi là tớ, tôi thật sự không thể -Không… Mọi chuyện rốt cuộc cũng được lôi ra ánh sáng.Biết được độc xà đang nấp ở đâu, thì cớ sao lại còn sợ nó? Anh nhặt lấy cây súng trước vẻ mặt thỏa mãn của Khuynh Thất Lục, nhưng thứ anh nhắm không phải là chân mình, không phải là Thất Lục... mà là cô!Cô mỉm cười, nhắm chặt đôi mi cong chờ đợi 1 kết thúc cho mìnhAnh nhếch môi, bóp còiĐùng 1 tiếng, chân cô lập tức chảy máu, rất nhiều máu...-Hạ!-Hàn Vũ và Thất Lục chỉ kịp la lên 1 tiếngKhuynh Thất Lục cùng đồng bọn bất ngờ hoang mang. Trong phút chốc lơ là liền để anh khống chế Khuynh Thất Lục. Hắn lại cười:-Cậu dám bắn người mà mình yêu nhất để khiến tôi lơ là phòng bị, tôi đánh giá thấp cậu rồi-Trong trường hợp bất khả kháng, bắn vào chân con tin để kẻ bắt cóc bị vướng víu rồi hoang mang mà thả con tin ra, đây là kỹ năng cơ bản, Lục à!-anh giễu cợt bên tai hắn-Cậu nghĩ, cậu ra khỏi đây được sao? Tất cả người ở đây toàn bộ đều là người của tôi, cậu giết tôi, thì họ sẽ bắn bỏ hết đám bạn của cậu và cả con nhóc kia nữaAnh nhìn Hàn vũ với vẻ mặt lo lắng, nhưng Hàn vũ lại ra hiệu bảo anh an tâm rồi lớn tiếng-Đúng, không ai được rời khỏi đây cả! Vì tôi đã rải 1 ít bom ở vòng vòng đây rồi, nếu như bạn tôi có xảy ra chuyện gì thì không ai được phép rời khỏi đây cả!Rồi Vũ mỉm cười, tay bấm 1 cái điều khiểnBên ngoài vang lên 1 tiếng nổ chói tai, khu rừng gần đó lập tức bốc cháy-Các người được trả bao nhiêu lương? Tôi trả gấp đôi, rời khỏi đây ngay! Bằng không, bắn bỏ từng đứaHọ lập tức buông súng, nhận vội tấm chi phiếu của Vũ rồi rời khỏi đó ngayKhuynh Thất Lục khụy người. Hắn mất tất cả rồi. Em gái hắn, hắn không thể bảo vệ. Ngay cả đàn em trung thành của hắn cũng vì tính mạng mà nhận tiền rồi bỏ mặc hắn sống chết. Hắn tự trách Lão Thiên đối với hắn có phải quá bất công rồi không?Anh bỏ mặc hắn, nâng cơ thể mềm nhũn của Nhật Hạ lênThiếu Hạo nhẹ giọng-Máu chảy nhiều quá-Còn không mau gọi xe cấp cứu..."Hạ, em nhất định phải bình an sống sót cho tôi. Nếu không mẹ em, em gái em, tôi sẽ g**t ch*t từng người một. Em nghe không? Nhật Hạ! Giang Nhật Hạ!"

Mọi chuyện rốt cuộc cũng được lôi ra ánh sáng.

Biết được độc xà đang nấp ở đâu, thì cớ sao lại còn sợ nó? 

Anh nhặt lấy cây súng trước vẻ mặt thỏa mãn của Khuynh Thất Lục, nhưng thứ anh nhắm không phải là chân mình, không phải là Thất Lục... mà là cô!

Cô mỉm cười, nhắm chặt đôi mi cong chờ đợi 1 kết thúc cho mình

Anh nhếch môi, bóp còi

Đùng 1 tiếng, chân cô lập tức chảy máu, rất nhiều máu...

-Hạ!-Hàn Vũ và Thất Lục chỉ kịp la lên 1 tiếng

Khuynh Thất Lục cùng đồng bọn bất ngờ hoang mang. Trong phút chốc lơ là liền để anh khống chế Khuynh Thất Lục. Hắn lại cười:

-Cậu dám bắn người mà mình yêu nhất để khiến tôi lơ là phòng bị, tôi đánh giá thấp cậu rồi

-Trong trường hợp bất khả kháng, bắn vào chân con tin để kẻ bắt cóc bị vướng víu rồi hoang mang mà thả con tin ra, đây là kỹ năng cơ bản, Lục à!-anh giễu cợt bên tai hắn

-Cậu nghĩ, cậu ra khỏi đây được sao? Tất cả người ở đây toàn bộ đều là người của tôi, cậu giết tôi, thì họ sẽ bắn bỏ hết đám bạn của cậu và cả con nhóc kia nữa

Anh nhìn Hàn vũ với vẻ mặt lo lắng, nhưng Hàn vũ lại ra hiệu bảo anh an tâm rồi lớn tiếng

-Đúng, không ai được rời khỏi đây cả! Vì tôi đã rải 1 ít bom ở vòng vòng đây rồi, nếu như bạn tôi có xảy ra chuyện gì thì không ai được phép rời khỏi đây cả!

Rồi Vũ mỉm cười, tay bấm 1 cái điều khiển

Bên ngoài vang lên 1 tiếng nổ chói tai, khu rừng gần đó lập tức bốc cháy

-Các người được trả bao nhiêu lương? Tôi trả gấp đôi, rời khỏi đây ngay! Bằng không, bắn bỏ từng đứa

Họ lập tức buông súng, nhận vội tấm chi phiếu của Vũ rồi rời khỏi đó ngay

Khuynh Thất Lục khụy người. Hắn mất tất cả rồi. Em gái hắn, hắn không thể bảo vệ. Ngay cả đàn em trung thành của hắn cũng vì tính mạng mà nhận tiền rồi bỏ mặc hắn sống chết. Hắn tự trách Lão Thiên đối với hắn có phải quá bất công rồi không?

Anh bỏ mặc hắn, nâng cơ thể mềm nhũn của Nhật Hạ lên

Thiếu Hạo nhẹ giọng

-Máu chảy nhiều quá

-Còn không mau gọi xe cấp cứu

...

"Hạ, em nhất định phải bình an sống sót cho tôi. Nếu không mẹ em, em gái em, tôi sẽ g**t ch*t từng người một. Em nghe không? Nhật Hạ! Giang Nhật Hạ!"

Vợ Hờ Của Tổng TàiTác giả: kaibakingsTruyện Ngôn TìnhHôm nay là ngày đầu tiên cô đi học tại Học viện KC, còn trước kia, cô học ở trường PMT á. Cô diện trên người bộ đồng phục áo trắng, váy đỏ và cà vạt cũng màu đỏ để tượng trưng cho lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tóc dài ngang lưng được cô buộc gọn và đơn giản. Mang thêm một đôi giày bata trắng năng động, khoác lên vai cái ba lô tinh nghịch càng tăng lên vẻ đẹp kiều diễm nhưng tinh khôi của cô. Cô đứng trước gương, đọc lại một lần bài diễn văn cho lưu loát ( bả làm như đi dự hội nghị á) xong xuôi cô mới bước xuống nhà ăn cơm. Bàn ăn được bày sẵn, chén đũa sẵn sàng cho cô “mần thịt” mấy món ăn ưa thích. Bên trái cô, một cô gái khả ái nhu mì khẽ xới cơm cho cô một chén thật đầy rồi cúi đầu, 2 tay cung kính đưa chén cơm cho cô. Cô cầm lấy cái chén, mày hơi nhíu lại: -Đâu phải là chị không biết tính em? Em đã nói bao nhiêu lần rồi… Cô còn chưa nói xong, cô gái ấy mặt mày xám lại, vội vàng giải thích: -Tôi xin lỗi cô, đại tiểu thư! Nhưng mà cô là chủ, tôi là tớ, tôi thật sự không thể -Không… Mọi chuyện rốt cuộc cũng được lôi ra ánh sáng.Biết được độc xà đang nấp ở đâu, thì cớ sao lại còn sợ nó? Anh nhặt lấy cây súng trước vẻ mặt thỏa mãn của Khuynh Thất Lục, nhưng thứ anh nhắm không phải là chân mình, không phải là Thất Lục... mà là cô!Cô mỉm cười, nhắm chặt đôi mi cong chờ đợi 1 kết thúc cho mìnhAnh nhếch môi, bóp còiĐùng 1 tiếng, chân cô lập tức chảy máu, rất nhiều máu...-Hạ!-Hàn Vũ và Thất Lục chỉ kịp la lên 1 tiếngKhuynh Thất Lục cùng đồng bọn bất ngờ hoang mang. Trong phút chốc lơ là liền để anh khống chế Khuynh Thất Lục. Hắn lại cười:-Cậu dám bắn người mà mình yêu nhất để khiến tôi lơ là phòng bị, tôi đánh giá thấp cậu rồi-Trong trường hợp bất khả kháng, bắn vào chân con tin để kẻ bắt cóc bị vướng víu rồi hoang mang mà thả con tin ra, đây là kỹ năng cơ bản, Lục à!-anh giễu cợt bên tai hắn-Cậu nghĩ, cậu ra khỏi đây được sao? Tất cả người ở đây toàn bộ đều là người của tôi, cậu giết tôi, thì họ sẽ bắn bỏ hết đám bạn của cậu và cả con nhóc kia nữaAnh nhìn Hàn vũ với vẻ mặt lo lắng, nhưng Hàn vũ lại ra hiệu bảo anh an tâm rồi lớn tiếng-Đúng, không ai được rời khỏi đây cả! Vì tôi đã rải 1 ít bom ở vòng vòng đây rồi, nếu như bạn tôi có xảy ra chuyện gì thì không ai được phép rời khỏi đây cả!Rồi Vũ mỉm cười, tay bấm 1 cái điều khiểnBên ngoài vang lên 1 tiếng nổ chói tai, khu rừng gần đó lập tức bốc cháy-Các người được trả bao nhiêu lương? Tôi trả gấp đôi, rời khỏi đây ngay! Bằng không, bắn bỏ từng đứaHọ lập tức buông súng, nhận vội tấm chi phiếu của Vũ rồi rời khỏi đó ngayKhuynh Thất Lục khụy người. Hắn mất tất cả rồi. Em gái hắn, hắn không thể bảo vệ. Ngay cả đàn em trung thành của hắn cũng vì tính mạng mà nhận tiền rồi bỏ mặc hắn sống chết. Hắn tự trách Lão Thiên đối với hắn có phải quá bất công rồi không?Anh bỏ mặc hắn, nâng cơ thể mềm nhũn của Nhật Hạ lênThiếu Hạo nhẹ giọng-Máu chảy nhiều quá-Còn không mau gọi xe cấp cứu..."Hạ, em nhất định phải bình an sống sót cho tôi. Nếu không mẹ em, em gái em, tôi sẽ g**t ch*t từng người một. Em nghe không? Nhật Hạ! Giang Nhật Hạ!"

Chương 28: Giải thoát