Tác giả:

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học tại Học viện KC, còn trước kia, cô học ở trường PMT á. Cô diện trên người bộ đồng phục áo trắng, váy đỏ và cà vạt cũng màu đỏ để tượng trưng cho lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tóc dài ngang lưng được cô buộc gọn và đơn giản. Mang thêm một đôi giày bata trắng năng động, khoác lên vai cái ba lô tinh nghịch càng tăng lên vẻ đẹp kiều diễm nhưng tinh khôi của cô. Cô đứng trước gương, đọc lại một lần bài diễn văn cho lưu loát ( bả làm như đi dự hội nghị á) xong xuôi cô mới bước xuống nhà ăn cơm. Bàn ăn được bày sẵn, chén đũa sẵn sàng cho cô “mần thịt” mấy món ăn ưa thích. Bên trái cô, một cô gái khả ái nhu mì khẽ xới cơm cho cô một chén thật đầy rồi cúi đầu, 2 tay cung kính đưa chén cơm cho cô. Cô cầm lấy cái chén, mày hơi nhíu lại: -Đâu phải là chị không biết tính em? Em đã nói bao nhiêu lần rồi… Cô còn chưa nói xong, cô gái ấy mặt mày xám lại, vội vàng giải thích: -Tôi xin lỗi cô, đại tiểu thư! Nhưng mà cô là chủ, tôi là tớ, tôi thật sự không thể -Không…

Chương 35: Sự thật

Vợ Hờ Của Tổng TàiTác giả: kaibakingsTruyện Ngôn TìnhHôm nay là ngày đầu tiên cô đi học tại Học viện KC, còn trước kia, cô học ở trường PMT á. Cô diện trên người bộ đồng phục áo trắng, váy đỏ và cà vạt cũng màu đỏ để tượng trưng cho lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tóc dài ngang lưng được cô buộc gọn và đơn giản. Mang thêm một đôi giày bata trắng năng động, khoác lên vai cái ba lô tinh nghịch càng tăng lên vẻ đẹp kiều diễm nhưng tinh khôi của cô. Cô đứng trước gương, đọc lại một lần bài diễn văn cho lưu loát ( bả làm như đi dự hội nghị á) xong xuôi cô mới bước xuống nhà ăn cơm. Bàn ăn được bày sẵn, chén đũa sẵn sàng cho cô “mần thịt” mấy món ăn ưa thích. Bên trái cô, một cô gái khả ái nhu mì khẽ xới cơm cho cô một chén thật đầy rồi cúi đầu, 2 tay cung kính đưa chén cơm cho cô. Cô cầm lấy cái chén, mày hơi nhíu lại: -Đâu phải là chị không biết tính em? Em đã nói bao nhiêu lần rồi… Cô còn chưa nói xong, cô gái ấy mặt mày xám lại, vội vàng giải thích: -Tôi xin lỗi cô, đại tiểu thư! Nhưng mà cô là chủ, tôi là tớ, tôi thật sự không thể -Không… Cô ngồi thẫn thờ giữa bàn trà, đôi mắt trong veo liếc nhìn thân ảnh vừa xông vào-Hạ-Lam Vũ kêu lớn 1 tiếng, lập tức phóng đến ôm cô-Vũ, lâu nay anh đều gạt emLam Vũ nghe tim mình nhói lên một cái. Cô nhớ lại rồi sao? Vậy cô sớm sẽ quên cậu sao? -Hạ...-Vũ, em hỏi anh, trước khi em mất ký ức em và anh là quan hệ gì?-Hạ à...Lam Vũ đau đớn đến muốn xé nát tim. Không lẽ giờ anh phải thú nhận rằng 2 người chỉ là người dưng. Nhận ra được thái độ bất thường của Lam Vũ, cô khẽ thở dài, nghiêm trọng hỏi:-Hạo Nhiên là con của ai?Thời gian như ngưng trệLam Vũ không trả lời, đưa mắt nhìn đi hướng khác bỗng thấy Hạo Phong đứng đó từ lúc nào liền nắm tay chặt thành quyền, xông đến chỗ anh-Mày, mày đã nói gì với Hạ?-Nói những gì cần nói!-anh thản nhiên trả lời-Mày...Cô níu tay Lam Vũ-Anh trả lời em, Nhiên là con của hắn?*chỉ Hạo Phong*Lam Vũ khó khăn gật đầu-Vậy sao trước giờ anh không nói-Bởi vì anh không muốn em và Nhiên ở cạnh 1 con sói như vậy. Hắn sẽ hại em và con bất cứ lúc nàoTừng mảnh ký ức xẹt ngang qua, cô vội ôm đầu khụy xuốngHình ảnh đó rốt cuộc là sao? Cô thấy cô bị tra tấn rồi lại bị cắt cổ, cuối cùng là có 1 người đàn ông cầm súng bắn cô, người đó có vẻ rất quen nhưng cô không tài nào thấy được mặt người đó-Hạ, em có sao không?-Lam Vũ và Hạo Phong đồng thanhCô khoát tay, cơ thể khẽ run lên, ngữ điệu mất khống chế-Tôi không muốn ở cạnh các người, tránh xa tôi ra, tránh raRồi thừa cô mọi người còn đang ngớ ra cô chạy vội ra ngoài.4 người đàn ông sau vài giây cuối cùng mới lấy lại được bình tĩnh rồi đuổi theo cô. Nhưng lúc này cô đã đi một đoạn khá xa....

Cô ngồi thẫn thờ giữa bàn trà, đôi mắt trong veo liếc nhìn thân ảnh vừa xông vào

-Hạ-Lam Vũ kêu lớn 1 tiếng, lập tức phóng đến ôm cô

-Vũ, lâu nay anh đều gạt em

Lam Vũ nghe tim mình nhói lên một cái. Cô nhớ lại rồi sao? Vậy cô sớm sẽ quên cậu sao? 

-Hạ...

-Vũ, em hỏi anh, trước khi em mất ký ức em và anh là quan hệ gì?

-Hạ à...

Lam Vũ đau đớn đến muốn xé nát tim. Không lẽ giờ anh phải thú nhận rằng 2 người chỉ là người dưng. 

Nhận ra được thái độ bất thường của Lam Vũ, cô khẽ thở dài, nghiêm trọng hỏi:

-Hạo Nhiên là con của ai?

Thời gian như ngưng trệ

Lam Vũ không trả lời, đưa mắt nhìn đi hướng khác bỗng thấy Hạo Phong đứng đó từ lúc nào liền nắm tay chặt thành quyền, xông đến chỗ anh

-Mày, mày đã nói gì với Hạ?

-Nói những gì cần nói!-anh thản nhiên trả lời

-Mày...

Cô níu tay Lam Vũ

-Anh trả lời em, Nhiên là con của hắn?*chỉ Hạo Phong*

Lam Vũ khó khăn gật đầu

-Vậy sao trước giờ anh không nói

-Bởi vì anh không muốn em và Nhiên ở cạnh 1 con sói như vậy. Hắn sẽ hại em và con bất cứ lúc nào

Từng mảnh ký ức xẹt ngang qua, cô vội ôm đầu khụy xuống

Hình ảnh đó rốt cuộc là sao? Cô thấy cô bị tra tấn rồi lại bị cắt cổ, cuối cùng là có 1 người đàn ông cầm súng bắn cô, người đó có vẻ rất quen nhưng cô không tài nào thấy được mặt người đó

-Hạ, em có sao không?-Lam Vũ và Hạo Phong đồng thanh

Cô khoát tay, cơ thể khẽ run lên, ngữ điệu mất khống chế

-Tôi không muốn ở cạnh các người, tránh xa tôi ra, tránh ra

Rồi thừa cô mọi người còn đang ngớ ra cô chạy vội ra ngoài.

4 người đàn ông sau vài giây cuối cùng mới lấy lại được bình tĩnh rồi đuổi theo cô. Nhưng lúc này cô đã đi một đoạn khá xa

....

Vợ Hờ Của Tổng TàiTác giả: kaibakingsTruyện Ngôn TìnhHôm nay là ngày đầu tiên cô đi học tại Học viện KC, còn trước kia, cô học ở trường PMT á. Cô diện trên người bộ đồng phục áo trắng, váy đỏ và cà vạt cũng màu đỏ để tượng trưng cho lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tóc dài ngang lưng được cô buộc gọn và đơn giản. Mang thêm một đôi giày bata trắng năng động, khoác lên vai cái ba lô tinh nghịch càng tăng lên vẻ đẹp kiều diễm nhưng tinh khôi của cô. Cô đứng trước gương, đọc lại một lần bài diễn văn cho lưu loát ( bả làm như đi dự hội nghị á) xong xuôi cô mới bước xuống nhà ăn cơm. Bàn ăn được bày sẵn, chén đũa sẵn sàng cho cô “mần thịt” mấy món ăn ưa thích. Bên trái cô, một cô gái khả ái nhu mì khẽ xới cơm cho cô một chén thật đầy rồi cúi đầu, 2 tay cung kính đưa chén cơm cho cô. Cô cầm lấy cái chén, mày hơi nhíu lại: -Đâu phải là chị không biết tính em? Em đã nói bao nhiêu lần rồi… Cô còn chưa nói xong, cô gái ấy mặt mày xám lại, vội vàng giải thích: -Tôi xin lỗi cô, đại tiểu thư! Nhưng mà cô là chủ, tôi là tớ, tôi thật sự không thể -Không… Cô ngồi thẫn thờ giữa bàn trà, đôi mắt trong veo liếc nhìn thân ảnh vừa xông vào-Hạ-Lam Vũ kêu lớn 1 tiếng, lập tức phóng đến ôm cô-Vũ, lâu nay anh đều gạt emLam Vũ nghe tim mình nhói lên một cái. Cô nhớ lại rồi sao? Vậy cô sớm sẽ quên cậu sao? -Hạ...-Vũ, em hỏi anh, trước khi em mất ký ức em và anh là quan hệ gì?-Hạ à...Lam Vũ đau đớn đến muốn xé nát tim. Không lẽ giờ anh phải thú nhận rằng 2 người chỉ là người dưng. Nhận ra được thái độ bất thường của Lam Vũ, cô khẽ thở dài, nghiêm trọng hỏi:-Hạo Nhiên là con của ai?Thời gian như ngưng trệLam Vũ không trả lời, đưa mắt nhìn đi hướng khác bỗng thấy Hạo Phong đứng đó từ lúc nào liền nắm tay chặt thành quyền, xông đến chỗ anh-Mày, mày đã nói gì với Hạ?-Nói những gì cần nói!-anh thản nhiên trả lời-Mày...Cô níu tay Lam Vũ-Anh trả lời em, Nhiên là con của hắn?*chỉ Hạo Phong*Lam Vũ khó khăn gật đầu-Vậy sao trước giờ anh không nói-Bởi vì anh không muốn em và Nhiên ở cạnh 1 con sói như vậy. Hắn sẽ hại em và con bất cứ lúc nàoTừng mảnh ký ức xẹt ngang qua, cô vội ôm đầu khụy xuốngHình ảnh đó rốt cuộc là sao? Cô thấy cô bị tra tấn rồi lại bị cắt cổ, cuối cùng là có 1 người đàn ông cầm súng bắn cô, người đó có vẻ rất quen nhưng cô không tài nào thấy được mặt người đó-Hạ, em có sao không?-Lam Vũ và Hạo Phong đồng thanhCô khoát tay, cơ thể khẽ run lên, ngữ điệu mất khống chế-Tôi không muốn ở cạnh các người, tránh xa tôi ra, tránh raRồi thừa cô mọi người còn đang ngớ ra cô chạy vội ra ngoài.4 người đàn ông sau vài giây cuối cùng mới lấy lại được bình tĩnh rồi đuổi theo cô. Nhưng lúc này cô đã đi một đoạn khá xa....

Chương 35: Sự thật