Tác giả:

Quán karaoke Z. -Zôeôôôôô... -Uống đi uống đi! -Đúng đúng! Cô cầm ly rượu, chạy tới cầm micro. -CHÚC MỪNG NGÀY CHÚNG TA TỐT NGHIỆP ĐẠI HỌC! Bao nhiêu người ở dưới hò hét chúc mừng chúc mừng. Có vẻ tất cả đã say, nhưng vẫn kiên trì uống. Cô buông ly rượu xuống bàn, lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh. Aizzz... người ta say thì thần trí đảo lộn, nói năng linh tinh. Nhưng cô, nhân danh người duy nhất say trong tỉnh táo, cô chỉ đi đứng không vững thôi! Đứng trước gương trong nhà vệ sinh, cô liên tục hắt nước lên mặt, cảm giác thật thoải mái. Bây giờ cô mới để ý người đàn ông đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình. À... -Anh đi lộn nhà vệ sinh rồi!-Cô tốt bụng nhắc nhở. -Vậy sao?-Người đàn ông bình thản phun ra hai chữ. -Ừ hứ!-Cô làm vẻ mặt tất nhiên rồi! Dừng lại một chút, cô nói tiếp. -May cho anh trong này chỉ có mình tôi đấy! Lạ nha! -Không sao, nếu gấp quá thì anh cứ xử lí ở đây cũng được! Tôi đi trước! Cô bước ra ngoài cửa, đột nhiên quay lại, vuốt mặt anh một cái. -Ừm, cũng được đấy!-Rồi…

Chương 16

Cuộc Gặp Gỡ Định MệnhTác giả: Dương NguyễnTruyện Ngôn TìnhQuán karaoke Z. -Zôeôôôôô... -Uống đi uống đi! -Đúng đúng! Cô cầm ly rượu, chạy tới cầm micro. -CHÚC MỪNG NGÀY CHÚNG TA TỐT NGHIỆP ĐẠI HỌC! Bao nhiêu người ở dưới hò hét chúc mừng chúc mừng. Có vẻ tất cả đã say, nhưng vẫn kiên trì uống. Cô buông ly rượu xuống bàn, lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh. Aizzz... người ta say thì thần trí đảo lộn, nói năng linh tinh. Nhưng cô, nhân danh người duy nhất say trong tỉnh táo, cô chỉ đi đứng không vững thôi! Đứng trước gương trong nhà vệ sinh, cô liên tục hắt nước lên mặt, cảm giác thật thoải mái. Bây giờ cô mới để ý người đàn ông đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình. À... -Anh đi lộn nhà vệ sinh rồi!-Cô tốt bụng nhắc nhở. -Vậy sao?-Người đàn ông bình thản phun ra hai chữ. -Ừ hứ!-Cô làm vẻ mặt tất nhiên rồi! Dừng lại một chút, cô nói tiếp. -May cho anh trong này chỉ có mình tôi đấy! Lạ nha! -Không sao, nếu gấp quá thì anh cứ xử lí ở đây cũng được! Tôi đi trước! Cô bước ra ngoài cửa, đột nhiên quay lại, vuốt mặt anh một cái. -Ừm, cũng được đấy!-Rồi… "Anh biết cô Phương Anh đó đang ở đâu không?" Sang nhà John không thấy đâu, chỉ có thể gọi điện."Cô ta đang ở Nga, không biết có chuyện gì đột xuất. Có lẽ ở bên đó hai tháng.""Tuyệt. Cám ơn." Vậy là cô có thể làm gián điệp rồi haha.Cúp máy. John thở dài. Sao John phải lặn lội đi giúp cô chứ? Hiện John đang ở Thái Bình, nhà một người bạn thân của Phương Anh."Cám ơn cô nhiều.""Không có gì." Cô bạn cười.Cô Phương Anh này cũng khá nổi tiếng ấy chứ, cô tra trên mạng, ra một đống thứ. Cơ mà cô chỉ chú ý vào mục hình ảnh. Hầu hết tất cả các ảnh đều là thiếu nữ trong trắng mặc váy này, đi giày cao gót này, đeo túi xách này,... Cái này cô gọi chung là bánh bèo vô dụng.Không muốn lãng phí quá nhiều tiền bạc vào việc này, cô chạy ù ra nhà Băng mượn cho tiện."Mày á?" Băng không nghe nhầm chứ? Cô đòi mượn váy kìa.Lập tức lôi điện thoại."Khẩn cấp khẩn cấp. Chim sẻ gọi đại bàng. Tắc kè tắc kè. Đến nhà tao ngay, con Mai nó muốn mặc váy." Tắt cái rụp.Cô:"....." Cô mặc váy bất ngờ lắm sao?Băng ném điện thoại lên sofa, nhìn cô từ trên xuống dưới, xoay quanh cô như trái đất xoay quanh mặt trời."Người bình thường, trán không sốt, không có dấu hiệu đập đầu vào tường. Hớ? Không lẽ mày bị ma nhập? Ù bà là sồ bà là con ma kia mau biến đi..." Băng chạy vào bếp cầm mấy củ tỏi khua khoắng quanh cô.Cô:"....." Có phải con bạn cô vừa trốn viện không? Đề nghị đội ngũ bác sĩ mau chóng dắt về."Đâu? Nó đâu?" Trung chạy như bay vào, ngã sấp mặt xuống sofa, trán đập ngay vào cái điện thoại Băng vứt đó."Aaaa... Sao mày vứt điện thoại ở đây?" Trung mếu máo nhìn Băng."Đó không phải vấn đề. Nhìn nó đi." Băng chỉ vào cô đang mặc một chiếc váy trắng xoè, tay bèo. Cô chịu thôi, đây là cái váy duy nhất cô tìm thấy trong tủ."Aaa... Mùa mắt tao rồi." Trung dụi dụi mắt.Một lúc mới trấn tĩnh lại."Tưởng mày biết phối đồ lắm mà. Ai dè..." Trung liếc cô từ trên xuống dưới. Váy đó, mà tóc thì buộc đuôi ngựa, đi đôi giày màu đen, khoác cái balo đàn ông mới hãm chứ."Mày chắc đây là nó chứ?" Băng vẫn không tin nhé."Chắc. Nhìn cái cách nó ăn bim bim kìa.""Hả, bim bim nào cơ?... Aaaa... Gói bim bim mới bóc của tao..."-Hết chương 16-

"Anh biết cô Phương Anh đó đang ở đâu không?" Sang nhà John không thấy đâu, chỉ có thể gọi điện.

"Cô ta đang ở Nga, không biết có chuyện gì đột xuất. Có lẽ ở bên đó hai tháng."

"Tuyệt. Cám ơn." Vậy là cô có thể làm gián điệp rồi haha.

Cúp máy. John thở dài. Sao John phải lặn lội đi giúp cô chứ? Hiện John đang ở Thái Bình, nhà một người bạn thân của Phương Anh.

"Cám ơn cô nhiều."

"Không có gì." Cô bạn cười.

Cô Phương Anh này cũng khá nổi tiếng ấy chứ, cô tra trên mạng, ra một đống thứ. Cơ mà cô chỉ chú ý vào mục hình ảnh. Hầu hết tất cả các ảnh đều là thiếu nữ trong trắng mặc váy này, đi giày cao gót này, đeo túi xách này,... Cái này cô gọi chung là bánh bèo vô dụng.

Không muốn lãng phí quá nhiều tiền bạc vào việc này, cô chạy ù ra nhà Băng mượn cho tiện.

"Mày á?" Băng không nghe nhầm chứ? Cô đòi mượn váy kìa.

Lập tức lôi điện thoại.

"Khẩn cấp khẩn cấp. Chim sẻ gọi đại bàng. Tắc kè tắc kè. Đến nhà tao ngay, con Mai nó muốn mặc váy." Tắt cái rụp.

Cô:"....." Cô mặc váy bất ngờ lắm sao?

Băng ném điện thoại lên sofa, nhìn cô từ trên xuống dưới, xoay quanh cô như trái đất xoay quanh mặt trời.

"Người bình thường, trán không sốt, không có dấu hiệu đập đầu vào tường. Hớ? Không lẽ mày bị ma nhập? Ù bà là sồ bà là con ma kia mau biến đi..." Băng chạy vào bếp cầm mấy củ tỏi khua khoắng quanh cô.

Cô:"....." Có phải con bạn cô vừa trốn viện không? Đề nghị đội ngũ bác sĩ mau chóng dắt về.

"Đâu? Nó đâu?" Trung chạy như bay vào, ngã sấp mặt xuống sofa, trán đập ngay vào cái điện thoại Băng vứt đó.

"Aaaa... Sao mày vứt điện thoại ở đây?" Trung mếu máo nhìn Băng.

"Đó không phải vấn đề. Nhìn nó đi." Băng chỉ vào cô đang mặc một chiếc váy trắng xoè, tay bèo. Cô chịu thôi, đây là cái váy duy nhất cô tìm thấy trong tủ.

"Aaa... Mùa mắt tao rồi." Trung dụi dụi mắt.

Một lúc mới trấn tĩnh lại.

"Tưởng mày biết phối đồ lắm mà. Ai dè..." Trung liếc cô từ trên xuống dưới. Váy đó, mà tóc thì buộc đuôi ngựa, đi đôi giày màu đen, khoác cái balo đàn ông mới hãm chứ.

"Mày chắc đây là nó chứ?" Băng vẫn không tin nhé.

"Chắc. Nhìn cái cách nó ăn bim bim kìa."

"Hả, bim bim nào cơ?... Aaaa... Gói bim bim mới bóc của tao..."

-Hết chương 16-

Cuộc Gặp Gỡ Định MệnhTác giả: Dương NguyễnTruyện Ngôn TìnhQuán karaoke Z. -Zôeôôôôô... -Uống đi uống đi! -Đúng đúng! Cô cầm ly rượu, chạy tới cầm micro. -CHÚC MỪNG NGÀY CHÚNG TA TỐT NGHIỆP ĐẠI HỌC! Bao nhiêu người ở dưới hò hét chúc mừng chúc mừng. Có vẻ tất cả đã say, nhưng vẫn kiên trì uống. Cô buông ly rượu xuống bàn, lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh. Aizzz... người ta say thì thần trí đảo lộn, nói năng linh tinh. Nhưng cô, nhân danh người duy nhất say trong tỉnh táo, cô chỉ đi đứng không vững thôi! Đứng trước gương trong nhà vệ sinh, cô liên tục hắt nước lên mặt, cảm giác thật thoải mái. Bây giờ cô mới để ý người đàn ông đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình. À... -Anh đi lộn nhà vệ sinh rồi!-Cô tốt bụng nhắc nhở. -Vậy sao?-Người đàn ông bình thản phun ra hai chữ. -Ừ hứ!-Cô làm vẻ mặt tất nhiên rồi! Dừng lại một chút, cô nói tiếp. -May cho anh trong này chỉ có mình tôi đấy! Lạ nha! -Không sao, nếu gấp quá thì anh cứ xử lí ở đây cũng được! Tôi đi trước! Cô bước ra ngoài cửa, đột nhiên quay lại, vuốt mặt anh một cái. -Ừm, cũng được đấy!-Rồi… "Anh biết cô Phương Anh đó đang ở đâu không?" Sang nhà John không thấy đâu, chỉ có thể gọi điện."Cô ta đang ở Nga, không biết có chuyện gì đột xuất. Có lẽ ở bên đó hai tháng.""Tuyệt. Cám ơn." Vậy là cô có thể làm gián điệp rồi haha.Cúp máy. John thở dài. Sao John phải lặn lội đi giúp cô chứ? Hiện John đang ở Thái Bình, nhà một người bạn thân của Phương Anh."Cám ơn cô nhiều.""Không có gì." Cô bạn cười.Cô Phương Anh này cũng khá nổi tiếng ấy chứ, cô tra trên mạng, ra một đống thứ. Cơ mà cô chỉ chú ý vào mục hình ảnh. Hầu hết tất cả các ảnh đều là thiếu nữ trong trắng mặc váy này, đi giày cao gót này, đeo túi xách này,... Cái này cô gọi chung là bánh bèo vô dụng.Không muốn lãng phí quá nhiều tiền bạc vào việc này, cô chạy ù ra nhà Băng mượn cho tiện."Mày á?" Băng không nghe nhầm chứ? Cô đòi mượn váy kìa.Lập tức lôi điện thoại."Khẩn cấp khẩn cấp. Chim sẻ gọi đại bàng. Tắc kè tắc kè. Đến nhà tao ngay, con Mai nó muốn mặc váy." Tắt cái rụp.Cô:"....." Cô mặc váy bất ngờ lắm sao?Băng ném điện thoại lên sofa, nhìn cô từ trên xuống dưới, xoay quanh cô như trái đất xoay quanh mặt trời."Người bình thường, trán không sốt, không có dấu hiệu đập đầu vào tường. Hớ? Không lẽ mày bị ma nhập? Ù bà là sồ bà là con ma kia mau biến đi..." Băng chạy vào bếp cầm mấy củ tỏi khua khoắng quanh cô.Cô:"....." Có phải con bạn cô vừa trốn viện không? Đề nghị đội ngũ bác sĩ mau chóng dắt về."Đâu? Nó đâu?" Trung chạy như bay vào, ngã sấp mặt xuống sofa, trán đập ngay vào cái điện thoại Băng vứt đó."Aaaa... Sao mày vứt điện thoại ở đây?" Trung mếu máo nhìn Băng."Đó không phải vấn đề. Nhìn nó đi." Băng chỉ vào cô đang mặc một chiếc váy trắng xoè, tay bèo. Cô chịu thôi, đây là cái váy duy nhất cô tìm thấy trong tủ."Aaa... Mùa mắt tao rồi." Trung dụi dụi mắt.Một lúc mới trấn tĩnh lại."Tưởng mày biết phối đồ lắm mà. Ai dè..." Trung liếc cô từ trên xuống dưới. Váy đó, mà tóc thì buộc đuôi ngựa, đi đôi giày màu đen, khoác cái balo đàn ông mới hãm chứ."Mày chắc đây là nó chứ?" Băng vẫn không tin nhé."Chắc. Nhìn cái cách nó ăn bim bim kìa.""Hả, bim bim nào cơ?... Aaaa... Gói bim bim mới bóc của tao..."-Hết chương 16-

Chương 16