Tác giả:

Ngày hội Bách hoa, ngũ giới tụ hợp.... Vừa đến cửa Cửu Trọng Thiên, đập vào mắt ta đã là một mảng náo nhiệt ngập trời. Tương truyền, từ khi thiên địa ra đời thì đã phân ra ngũ giới, mỗi giới do các bộ tộc thời thượng cổ đứng đầu gồm Thần tộc, Thiên tộc, tộc Cửu Vĩ Lam Hồ, Ma tộc, cuối cùng là Bạch Lân tộc. Ngũ tộc viễn cổ chia nhau lần lược cai quản thiên địa năm phần là Thần giới, Thiên giới, Yêu giới, Ma giới và Tiên giới. Nhưng vì địa thế thiên địa khác nhau mà khó lòng hòa nhập, nên đã lập hội Bách hoa vào trăm năm để tụ họp. Bên ngoài lấy lí do thưởng hoa du ngoạn nhưng trên thực tế chính là giải quyết mâu thuẫn, kết đồng minh. Đó là truyền thuyết mà ngũ giới đồn đại, nói là đồn, chính là vì không ai có thể nắm chắc sự thật. Ngẫm lại cũng đúng. Đấy là chuyện từ thuở khai hoang, cách đây đã ngàn vạn năm, ngay cả chính ta cũng không biết rõ huống chi là những hậu nhân này. Nhớ có một lần, khi đang ngồi câu cá bên hồ, Ly Vân trong lúc nói về chủ đề hội Bách Hoa đã từng bình phẩm một…

Chương 6: Gian tình

Mộng Du Thiên HạTác giả: Lãng Nhược YTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhNgày hội Bách hoa, ngũ giới tụ hợp.... Vừa đến cửa Cửu Trọng Thiên, đập vào mắt ta đã là một mảng náo nhiệt ngập trời. Tương truyền, từ khi thiên địa ra đời thì đã phân ra ngũ giới, mỗi giới do các bộ tộc thời thượng cổ đứng đầu gồm Thần tộc, Thiên tộc, tộc Cửu Vĩ Lam Hồ, Ma tộc, cuối cùng là Bạch Lân tộc. Ngũ tộc viễn cổ chia nhau lần lược cai quản thiên địa năm phần là Thần giới, Thiên giới, Yêu giới, Ma giới và Tiên giới. Nhưng vì địa thế thiên địa khác nhau mà khó lòng hòa nhập, nên đã lập hội Bách hoa vào trăm năm để tụ họp. Bên ngoài lấy lí do thưởng hoa du ngoạn nhưng trên thực tế chính là giải quyết mâu thuẫn, kết đồng minh. Đó là truyền thuyết mà ngũ giới đồn đại, nói là đồn, chính là vì không ai có thể nắm chắc sự thật. Ngẫm lại cũng đúng. Đấy là chuyện từ thuở khai hoang, cách đây đã ngàn vạn năm, ngay cả chính ta cũng không biết rõ huống chi là những hậu nhân này. Nhớ có một lần, khi đang ngồi câu cá bên hồ, Ly Vân trong lúc nói về chủ đề hội Bách Hoa đã từng bình phẩm một… Không khí trở nên trầm mặc lạ thường. Mọi người không ai lên tiếng, Thiên điện yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ.Khí tức trên người Trà Âm phát ra nhàn nhạt, làm tung bay góc áo thô sơ nơi gót chân nàng. Ta không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thong thả phất tay ra một chén trà, vừa uống vừa xem tiếp cuộc vui.Thiên đế có thể ngồi vững trên chủ vị bao nhiêu năm, tất cũng không phải kẻ ngốc. Liếc mắt thấy càn khôn xoay chuyển, hắn nhanh chóng nhìn ra ẩn tình bên trong. Trừng mắt nhìn nhị công chúa Tây Hải một cái, Thiên đế liền vô cùng uyển chuyển điều chỉnh tinh thần, hòa giải nói: " Thượng thần nói đùa. Chuyện hôm nay vốn dĩ có nhiều ẩn tình, nay được Thượng thần ra mặt đính chính, xem như đã tra được nguồn cơn. Nhị công chúa Tây Hải nổi tiếng bướng bỉnh ngang ngược, hiện tại gây nên họa lớn, đắc tội Thượng thần Thần giới, luận tội không thể tha. Bản quân nhất định trừng phạt thích đáng."Trà Âm nhướn mi không nói. Sắc mặt Nhị công chúa trắng bệch như tờ giấy, muốn khóc lại khóc không ra nước mắt, ngây ngẩng không thể nói. Thiên hậu run người muốn tiến lên cầu xin, nhưng nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của Thiên đế thì không dám bước tiếp, đành cắn răng xoắn tay áo.Ta khó hiểu nhìn Thiên hậu. Nàng yêu thương cháu gái đến nỗi bất chấp cả mặt mũi Thiên đế lẫn Thiên giới. Việc này rốt cục có ẩn tình gì?Vị Túc ngồi xuống bên cạnh, bâng quơ nghịch tay áo: " Nghe nói trước khi về với Thiên đế, Thiên hậu từng có một đoạn tình cảm với biểu ca mình."Ta nhướn mày, Vị Túc ý vị thâm trường híp mắt: " Trùng hợp, Nhị công chúa này chính là ái nữ của vị biểu ca đó. Cũng trùng hợp, mẫu thân của nàng là một cung tì không danh không phận, đã mất sau khi sinh."Ta à một tiếng xem như hiểu rõ. Thì ra là có gian tình, chẳng trách Thiên hậu lại cuốn quýt như vậy. Mẫu thân là một cung tì không danh không phận? Lí do này chẳng có được mấy phần thuyết phục." Tình thâm." Ta cười nói. Sự việc bọn ta có thể dựa vào hai ba lời mà thông suốt, ta không tin Thiên đế suốt mấy trăm năm vẫn không nhìn thấu. Nhưng hắn vẫn im lặng, vậy chỉ có thể có hai nguyên nhân, một là tình thâm, hai là...." Nghe phong thanh, Thiên hậu đã nắm được điểm yếu của Thiên đế." Vị Túc nhàn nhạt nói.Ta không có hứng thú với điểm yếu của bọn hậu bối, phất tay uống thêm một ngụm trà, khen ngợi Vị Túc: " Tai thật dài. Tiếng gió nào ngươi cũng nghe thấy."Hắn co giật khóe miệng, hồi lâu mới đáp: " Trùng hợp."" Ừ." Ta không có ý định dây dưa với hắn, chú ý việc trước mắt.Trà Âm vẫn không nói gì, trong mắt nàng đã lan đầy khinh thường và không kiên nhẫn. Ngón tay thon dài dưới áo đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển động, chuẩn bị phát quyền.Thiên đế vội vàng suy nghĩ, ngay sau đó dõng dạt phán: " Nhị công chúa Tây Hải ương bướng ngang ngược, nay phạm tội lớn, phạt đày xuống hạ giới ở linh sơn tĩnh tu 3 vạn năm, tước bỏ chức vị Nhị công chúa, gạt tên trên gia phả Thiên tộc."" Không!" Nhị công chúa cùng Thiên hậu đồng loạt la lên, nhận thấy ánh mắt sáng quắc của Thiên đế cũng không yên phận, bắt đàu cầu tình." Cô phụ, con không muốn, con không muốn! Con không thể xuống phàm trần, con sẽ chết mất!" Nhị công chúa khóc lóc.Thiên hậu cũng nói rất có lí: " Thiên đế, tuy Ngọc nhi tính tình có chút bốc đồng. Nhưng sự việc vẫn chưa sáng tỏ, chỉ nghe lời nói một phía từ Trà Âm Thượng thần mà trách phạt nàng, ta e không thỏa đáng."

Không khí trở nên trầm mặc lạ thường. Mọi người không ai lên tiếng, Thiên điện yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ.

Khí tức trên người Trà Âm phát ra nhàn nhạt, làm tung bay góc áo thô sơ nơi gót chân nàng. Ta không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thong thả phất tay ra một chén trà, vừa uống vừa xem tiếp cuộc vui.

Thiên đế có thể ngồi vững trên chủ vị bao nhiêu năm, tất cũng không phải kẻ ngốc. Liếc mắt thấy càn khôn xoay chuyển, hắn nhanh chóng nhìn ra ẩn tình bên trong. Trừng mắt nhìn nhị công chúa Tây Hải một cái, Thiên đế liền vô cùng uyển chuyển điều chỉnh tinh thần, hòa giải nói: " Thượng thần nói đùa. Chuyện hôm nay vốn dĩ có nhiều ẩn tình, nay được Thượng thần ra mặt đính chính, xem như đã tra được nguồn cơn. Nhị công chúa Tây Hải nổi tiếng bướng bỉnh ngang ngược, hiện tại gây nên họa lớn, đắc tội Thượng thần Thần giới, luận tội không thể tha. Bản quân nhất định trừng phạt thích đáng."

Trà Âm nhướn mi không nói. Sắc mặt Nhị công chúa trắng bệch như tờ giấy, muốn khóc lại khóc không ra nước mắt, ngây ngẩng không thể nói. Thiên hậu run người muốn tiến lên cầu xin, nhưng nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của Thiên đế thì không dám bước tiếp, đành cắn răng xoắn tay áo.

Ta khó hiểu nhìn Thiên hậu. Nàng yêu thương cháu gái đến nỗi bất chấp cả mặt mũi Thiên đế lẫn Thiên giới. Việc này rốt cục có ẩn tình gì?

Vị Túc ngồi xuống bên cạnh, bâng quơ nghịch tay áo: " Nghe nói trước khi về với Thiên đế, Thiên hậu từng có một đoạn tình cảm với biểu ca mình."

Ta nhướn mày, Vị Túc ý vị thâm trường híp mắt: " Trùng hợp, Nhị công chúa này chính là ái nữ của vị biểu ca đó. Cũng trùng hợp, mẫu thân của nàng là một cung tì không danh không phận, đã mất sau khi sinh."

Ta à một tiếng xem như hiểu rõ. Thì ra là có gian tình, chẳng trách Thiên hậu lại cuốn quýt như vậy. Mẫu thân là một cung tì không danh không phận? Lí do này chẳng có được mấy phần thuyết phục.

" Tình thâm." Ta cười nói. Sự việc bọn ta có thể dựa vào hai ba lời mà thông suốt, ta không tin Thiên đế suốt mấy trăm năm vẫn không nhìn thấu. Nhưng hắn vẫn im lặng, vậy chỉ có thể có hai nguyên nhân, một là tình thâm, hai là....

" Nghe phong thanh, Thiên hậu đã nắm được điểm yếu của Thiên đế." Vị Túc nhàn nhạt nói.

Ta không có hứng thú với điểm yếu của bọn hậu bối, phất tay uống thêm một ngụm trà, khen ngợi Vị Túc: " Tai thật dài. Tiếng gió nào ngươi cũng nghe thấy."

Hắn co giật khóe miệng, hồi lâu mới đáp: " Trùng hợp."

" Ừ." Ta không có ý định dây dưa với hắn, chú ý việc trước mắt.

Trà Âm vẫn không nói gì, trong mắt nàng đã lan đầy khinh thường và không kiên nhẫn. Ngón tay thon dài dưới áo đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển động, chuẩn bị phát quyền.

Thiên đế vội vàng suy nghĩ, ngay sau đó dõng dạt phán: " Nhị công chúa Tây Hải ương bướng ngang ngược, nay phạm tội lớn, phạt đày xuống hạ giới ở linh sơn tĩnh tu 3 vạn năm, tước bỏ chức vị Nhị công chúa, gạt tên trên gia phả Thiên tộc."

" Không!" Nhị công chúa cùng Thiên hậu đồng loạt la lên, nhận thấy ánh mắt sáng quắc của Thiên đế cũng không yên phận, bắt đàu cầu tình.

" Cô phụ, con không muốn, con không muốn! Con không thể xuống phàm trần, con sẽ chết mất!" Nhị công chúa khóc lóc.

Thiên hậu cũng nói rất có lí: " Thiên đế, tuy Ngọc nhi tính tình có chút bốc đồng. Nhưng sự việc vẫn chưa sáng tỏ, chỉ nghe lời nói một phía từ Trà Âm Thượng thần mà trách phạt nàng, ta e không thỏa đáng."

Mộng Du Thiên HạTác giả: Lãng Nhược YTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhNgày hội Bách hoa, ngũ giới tụ hợp.... Vừa đến cửa Cửu Trọng Thiên, đập vào mắt ta đã là một mảng náo nhiệt ngập trời. Tương truyền, từ khi thiên địa ra đời thì đã phân ra ngũ giới, mỗi giới do các bộ tộc thời thượng cổ đứng đầu gồm Thần tộc, Thiên tộc, tộc Cửu Vĩ Lam Hồ, Ma tộc, cuối cùng là Bạch Lân tộc. Ngũ tộc viễn cổ chia nhau lần lược cai quản thiên địa năm phần là Thần giới, Thiên giới, Yêu giới, Ma giới và Tiên giới. Nhưng vì địa thế thiên địa khác nhau mà khó lòng hòa nhập, nên đã lập hội Bách hoa vào trăm năm để tụ họp. Bên ngoài lấy lí do thưởng hoa du ngoạn nhưng trên thực tế chính là giải quyết mâu thuẫn, kết đồng minh. Đó là truyền thuyết mà ngũ giới đồn đại, nói là đồn, chính là vì không ai có thể nắm chắc sự thật. Ngẫm lại cũng đúng. Đấy là chuyện từ thuở khai hoang, cách đây đã ngàn vạn năm, ngay cả chính ta cũng không biết rõ huống chi là những hậu nhân này. Nhớ có một lần, khi đang ngồi câu cá bên hồ, Ly Vân trong lúc nói về chủ đề hội Bách Hoa đã từng bình phẩm một… Không khí trở nên trầm mặc lạ thường. Mọi người không ai lên tiếng, Thiên điện yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ.Khí tức trên người Trà Âm phát ra nhàn nhạt, làm tung bay góc áo thô sơ nơi gót chân nàng. Ta không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thong thả phất tay ra một chén trà, vừa uống vừa xem tiếp cuộc vui.Thiên đế có thể ngồi vững trên chủ vị bao nhiêu năm, tất cũng không phải kẻ ngốc. Liếc mắt thấy càn khôn xoay chuyển, hắn nhanh chóng nhìn ra ẩn tình bên trong. Trừng mắt nhìn nhị công chúa Tây Hải một cái, Thiên đế liền vô cùng uyển chuyển điều chỉnh tinh thần, hòa giải nói: " Thượng thần nói đùa. Chuyện hôm nay vốn dĩ có nhiều ẩn tình, nay được Thượng thần ra mặt đính chính, xem như đã tra được nguồn cơn. Nhị công chúa Tây Hải nổi tiếng bướng bỉnh ngang ngược, hiện tại gây nên họa lớn, đắc tội Thượng thần Thần giới, luận tội không thể tha. Bản quân nhất định trừng phạt thích đáng."Trà Âm nhướn mi không nói. Sắc mặt Nhị công chúa trắng bệch như tờ giấy, muốn khóc lại khóc không ra nước mắt, ngây ngẩng không thể nói. Thiên hậu run người muốn tiến lên cầu xin, nhưng nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của Thiên đế thì không dám bước tiếp, đành cắn răng xoắn tay áo.Ta khó hiểu nhìn Thiên hậu. Nàng yêu thương cháu gái đến nỗi bất chấp cả mặt mũi Thiên đế lẫn Thiên giới. Việc này rốt cục có ẩn tình gì?Vị Túc ngồi xuống bên cạnh, bâng quơ nghịch tay áo: " Nghe nói trước khi về với Thiên đế, Thiên hậu từng có một đoạn tình cảm với biểu ca mình."Ta nhướn mày, Vị Túc ý vị thâm trường híp mắt: " Trùng hợp, Nhị công chúa này chính là ái nữ của vị biểu ca đó. Cũng trùng hợp, mẫu thân của nàng là một cung tì không danh không phận, đã mất sau khi sinh."Ta à một tiếng xem như hiểu rõ. Thì ra là có gian tình, chẳng trách Thiên hậu lại cuốn quýt như vậy. Mẫu thân là một cung tì không danh không phận? Lí do này chẳng có được mấy phần thuyết phục." Tình thâm." Ta cười nói. Sự việc bọn ta có thể dựa vào hai ba lời mà thông suốt, ta không tin Thiên đế suốt mấy trăm năm vẫn không nhìn thấu. Nhưng hắn vẫn im lặng, vậy chỉ có thể có hai nguyên nhân, một là tình thâm, hai là...." Nghe phong thanh, Thiên hậu đã nắm được điểm yếu của Thiên đế." Vị Túc nhàn nhạt nói.Ta không có hứng thú với điểm yếu của bọn hậu bối, phất tay uống thêm một ngụm trà, khen ngợi Vị Túc: " Tai thật dài. Tiếng gió nào ngươi cũng nghe thấy."Hắn co giật khóe miệng, hồi lâu mới đáp: " Trùng hợp."" Ừ." Ta không có ý định dây dưa với hắn, chú ý việc trước mắt.Trà Âm vẫn không nói gì, trong mắt nàng đã lan đầy khinh thường và không kiên nhẫn. Ngón tay thon dài dưới áo đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển động, chuẩn bị phát quyền.Thiên đế vội vàng suy nghĩ, ngay sau đó dõng dạt phán: " Nhị công chúa Tây Hải ương bướng ngang ngược, nay phạm tội lớn, phạt đày xuống hạ giới ở linh sơn tĩnh tu 3 vạn năm, tước bỏ chức vị Nhị công chúa, gạt tên trên gia phả Thiên tộc."" Không!" Nhị công chúa cùng Thiên hậu đồng loạt la lên, nhận thấy ánh mắt sáng quắc của Thiên đế cũng không yên phận, bắt đàu cầu tình." Cô phụ, con không muốn, con không muốn! Con không thể xuống phàm trần, con sẽ chết mất!" Nhị công chúa khóc lóc.Thiên hậu cũng nói rất có lí: " Thiên đế, tuy Ngọc nhi tính tình có chút bốc đồng. Nhưng sự việc vẫn chưa sáng tỏ, chỉ nghe lời nói một phía từ Trà Âm Thượng thần mà trách phạt nàng, ta e không thỏa đáng."

Chương 6: Gian tình