"Nương nương, Hoàng Thượng đã sắc phong cho Di Tần thành Đức Phi rồi." A Hạ, cung nữ tâm phúc của nàng vội vàng chạy vào báo. Nữ nhân xinh đẹp thân vận cung trang chỉnh tề, thần sắc hơi tối lại. Đoạn, nàng với tay lấy chén trà bên cạnh, thổi nguội nguội, hồi lâu mới nói: "Cũng đành vậy." "Nhưng nương nương..." A Hạ ngẩng mặt nhìn nương nương của mình, cắn môi cúi đầu nói tiếp: "Hoàng Thượng lại ban Phượng Hà Cung cho Đức Phi." Choang... Lần này, Tử Kỳ đã không thể bình tĩnh thêm nữa, chén trà trong tay nàng rơi xuống đất vỡ tan: "Ngươi nói...là ban Phượng Hà Cung cho nàng ta?" "Dạ." Mạc Tử Kỳ sau khi nghe được đáp án này, sắc mặt trắng bệch. Môi đỏ hồng he hé như có lời gì muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, quay lưng bước vào phòng…. Tất cả những lời năm đó người đã nói chẳng hay người có còn nhớ? Tình thiếp vẫn luôn một lòng không đổi cớ sao chàng lại phụ? Hồi ức năm xưa tràn về như thác đổ, bắt đầu từ lần đầu tiên nàng gặp người ấy. oOo Bảo An là cô gái 15 tuổi của hiện đại, nàng vô…

Chương 24: Tình thế khó xử

Ta Mới Là Duy NhấtTác giả: Đông Phương Ngọc ĐìnhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Nương nương, Hoàng Thượng đã sắc phong cho Di Tần thành Đức Phi rồi." A Hạ, cung nữ tâm phúc của nàng vội vàng chạy vào báo. Nữ nhân xinh đẹp thân vận cung trang chỉnh tề, thần sắc hơi tối lại. Đoạn, nàng với tay lấy chén trà bên cạnh, thổi nguội nguội, hồi lâu mới nói: "Cũng đành vậy." "Nhưng nương nương..." A Hạ ngẩng mặt nhìn nương nương của mình, cắn môi cúi đầu nói tiếp: "Hoàng Thượng lại ban Phượng Hà Cung cho Đức Phi." Choang... Lần này, Tử Kỳ đã không thể bình tĩnh thêm nữa, chén trà trong tay nàng rơi xuống đất vỡ tan: "Ngươi nói...là ban Phượng Hà Cung cho nàng ta?" "Dạ." Mạc Tử Kỳ sau khi nghe được đáp án này, sắc mặt trắng bệch. Môi đỏ hồng he hé như có lời gì muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, quay lưng bước vào phòng…. Tất cả những lời năm đó người đã nói chẳng hay người có còn nhớ? Tình thiếp vẫn luôn một lòng không đổi cớ sao chàng lại phụ? Hồi ức năm xưa tràn về như thác đổ, bắt đầu từ lần đầu tiên nàng gặp người ấy. oOo Bảo An là cô gái 15 tuổi của hiện đại, nàng vô… *Tên thật của Thi Vỹ Công Chúa là Mỵ Vỹ Nghi nhé.*-------------------------------------------------------------------“Xin lỗi, để Công Chúa chờ lâu rồi.” Mạc Tử Kỳ vén rèm, một thân lục y màu nhạt bước ra. Vì tối qua nàng thức khuya, khi lên giường lại trằn trọc không ngủ được nên gương mặt có phần mệt mỏi. Tuy vậy sau khi tô son điểm phấn thì đã che lấp được nét mặt ấy.Hôm nay tóc nàng vấn một kiểu cầu kỳ, vốn đã nặng đầu, lại phải cài thêm mấy cây trâm vàng bạc, vì vậy mà bước đi chậm rãi, toát ra khí chất ung dung, nhẹ nhàng. Y phục màu lục thêu cánh hoa sen giản đơn, tôn thêm cho nàng vài phần thanh nhã. Đơn giản của trang phục cùng mái tóc cầu kỳ kết hợp vào với nhau, tưởng mâu thuẫn mà lại hòa hợp tới lạ.Thi Vỹ Công Chúa một thân hồng y, tà váy trang trí họa tiết vòng cung, quần lụa màu đỏ làm mỗi bước đi của nàng thêm uyển chuyển. Mái tóc đơn giản, nhã nhặn kết hợp cùng vòng cổ ngọc trai tinh tế. Cả người lịch thiệp nhưng vẫn không mất phong thái quý tộc của một công chúa.Thấy nàng, Thi Vỹ Công Chúa đứng dậy. Mạc Tử Kỳ cũng không có ngồi lên ghế chủ tọa, lại chỗ nàng, thân thiết cầm tay ấn nàng xuống rồi ngồi ghế bên cạnh. Bắt gặp ánh mắt Thi Vỹ Công Chúa liếc về phía đám a hoàn, nàng phất tay ra hiệu cho bọn họ lui.Một dàn a hoàn đi hết, trong đại sảnh còn hai người. Lúc này, Thi Vỹ Công Chúa rút tay ra, lặng lẽ nói: “Tỷ tỷ, muội xin lỗi.”Mạc Tử Kỳ nghe vậy, ngẩn người: “Nghi Nghi, có chuyện gì?”“Lần này muội sang đây, là vì hoàng huynh nói, muốn nhân dịp sinh thần của Thần ca sắp tới, tặng muội cho Thần ca. Tỷ tỷ, muội xin lỗi.”Nàng khẽ chau mày. Hơn một tuần nữa là tới sinh nhật Ân Mạc Thần, Hoàng Đế Mỵ Anh Va Quốc mới lên ngôi năm ngoái, là hoàng huynh của Thi Vỹ Công Chúa. Mẫu thân hai người này luôn đấu đá, Hoàng Đế chắc chắn không vừa mắt Mỵ Vỹ Nghi. Thế nên mới cố tình đẩy Mỵ Vỹ Nghi sang Ân Điệp Thi Quốc, trở thành phi tần Ân Mạc Thần, ít nhiều cũng muốn chia rẽ tình tỷ muội hai người.Vỹ Nghi không thấy nàng nói gì, lại cảm thấy mình càng thêm có lỗi, nước mắt lăn: “Muội xin lỗi. Muội biết tỷ thích Thần ca, nhưng muội thật sự hết cách rồi, thật sự hết cách rồi. Dương thúc thúc nói sẽ sắp xếp cho muội trốn đi khi tới biên giới, nhưng không ngờ tên Hoàng Đế kia đã sớm phòng bị, phái rất nhiều người giám sát chúng ta. Tỷ tỷ, muội xin lỗi, thật sự xin xin lỗi.”Mạc Tử Kỳ lúc này cũng không tiện biểu lộ tâm trạng, chỉ có thể nhè nhẹ vỗ vai an ủi, lại kéo Mỵ Vỹ Nghi đứng dậy, ôm nàng vào lòng: “Thân bất do kỷ, ván cũng đã thành thuyền, đừng khóc nữa. Dù sao có thêm muội, ít nhất ta cũng có người bầu bạn, đỡ cô đơn, không phải sao?”Mỵ Vỹ Nghi không nói nữa, nhưng nàng ôm chặt Mạc Tử Kỳ, khóc thêm một hồi, cuối cùng mới buông tay, ngẩng gương mặt đã sớm đẫm lệ: “Tỷ, thực sự không trách muội chứ?”“Chẳng phải tỷ tỷ của muội đã nói rồi sao? Thân bất do kỷ, không thể trách được.”Thi Vỹ Công Chúa cúi thấp mặt, nàng thấy xấu hổ khi dùng chung phu quân với tỷ tỷ mà mình luôn yêu mến, nhỏ giọng: “Muội đi trước, ngày khác lại tới tìm tỷ.”“Ân, đi cẩn thận.”Bóng dáng Mỵ Vỹ Nghi khuất dần sau cánh cửa, Mạc Tử Kỳ cảm giác nỗi đau ấp ủ đang lan khắp toàn thân, nàng bước tới tràng kỷ, thẫn thờ.Dương Khê Thân Vương từng có Vương Phi, thế nhưng vị Vương Phi này lại không sinh được con, Dương Khê Thân Vương nể gia tộc nhà gái, đã đưa đơn hòa ly. Tới bây giờ, vị trí Dương Khê Thân Vương Phi vẫn còn trống. Dương Khê Thân Vương từng không dưới một lần nói, hắn chờ nàng ngồi vào vị trí đó.Nàng chỉ sợ Vỹ Nghi gả sang đây không phải là chủ ý của Hoàng Thượng Mỵ Anh Va Quốc mà là chủ ý của Dương Khê Thân Vương mà thôi. Đối với tên Hoàng Thượng kia thì có thể nhổ đi một cái gai, đối với Dương Khê Thân Vương, thì có lẽ hắn ta muốn đả kích tinh thần nàng.Nếu tên Hoàng Thượng kia thực sự phái người giám sát, thì Dương Khê Thân Vương sao có thể nói là ta đã sắp xếp cả, chỉ cần nàng đồng ý thì sẽ mang nàng rời Ân Điệp Thi Quốc chứ?Dương Khê Thân Vương, người cố tình đẩy ta vào tình thế khó xử. Rời đi thì lưu luyến, hơn nữa Ân Mạc Thừa nàng mang nặng đẻ đau, tình mẫu tử này làm sao có thể dứt? Nhưng nếu ở lại, thì là khó cho cả nàng lẫn Mỵ Vỹ Nghi. Mạc Tử Kỳ cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung rồi. 

*Tên thật của Thi Vỹ Công Chúa là Mỵ Vỹ Nghi nhé.*

-------------------------------------------------------------------

“Xin lỗi, để Công Chúa chờ lâu rồi.” Mạc Tử Kỳ vén rèm, một thân lục y màu nhạt bước ra. Vì tối qua nàng thức khuya, khi lên giường lại trằn trọc không ngủ được nên gương mặt có phần mệt mỏi. Tuy vậy sau khi tô son điểm phấn thì đã che lấp được nét mặt ấy.

Hôm nay tóc nàng vấn một kiểu cầu kỳ, vốn đã nặng đầu, lại phải cài thêm mấy cây trâm vàng bạc, vì vậy mà bước đi chậm rãi, toát ra khí chất ung dung, nhẹ nhàng. Y phục màu lục thêu cánh hoa sen giản đơn, tôn thêm cho nàng vài phần thanh nhã. Đơn giản của trang phục cùng mái tóc cầu kỳ kết hợp vào với nhau, tưởng mâu thuẫn mà lại hòa hợp tới lạ.

Thi Vỹ Công Chúa một thân hồng y, tà váy trang trí họa tiết vòng cung, quần lụa màu đỏ làm mỗi bước đi của nàng thêm uyển chuyển. Mái tóc đơn giản, nhã nhặn kết hợp cùng vòng cổ ngọc trai tinh tế. Cả người lịch thiệp nhưng vẫn không mất phong thái quý tộc của một công chúa.

Thấy nàng, Thi Vỹ Công Chúa đứng dậy. Mạc Tử Kỳ cũng không có ngồi lên ghế chủ tọa, lại chỗ nàng, thân thiết cầm tay ấn nàng xuống rồi ngồi ghế bên cạnh. Bắt gặp ánh mắt Thi Vỹ Công Chúa liếc về phía đám a hoàn, nàng phất tay ra hiệu cho bọn họ lui.

Một dàn a hoàn đi hết, trong đại sảnh còn hai người. Lúc này, Thi Vỹ Công Chúa rút tay ra, lặng lẽ nói: “Tỷ tỷ, muội xin lỗi.”

Mạc Tử Kỳ nghe vậy, ngẩn người: “Nghi Nghi, có chuyện gì?”

“Lần này muội sang đây, là vì hoàng huynh nói, muốn nhân dịp sinh thần của Thần ca sắp tới, tặng muội cho Thần ca. Tỷ tỷ, muội xin lỗi.”

Nàng khẽ chau mày. Hơn một tuần nữa là tới sinh nhật Ân Mạc Thần, Hoàng Đế Mỵ Anh Va Quốc mới lên ngôi năm ngoái, là hoàng huynh của Thi Vỹ Công Chúa. Mẫu thân hai người này luôn đấu đá, Hoàng Đế chắc chắn không vừa mắt Mỵ Vỹ Nghi. Thế nên mới cố tình đẩy Mỵ Vỹ Nghi sang Ân Điệp Thi Quốc, trở thành phi tần Ân Mạc Thần, ít nhiều cũng muốn chia rẽ tình tỷ muội hai người.

Vỹ Nghi không thấy nàng nói gì, lại cảm thấy mình càng thêm có lỗi, nước mắt lăn: “Muội xin lỗi. Muội biết tỷ thích Thần ca, nhưng muội thật sự hết cách rồi, thật sự hết cách rồi. Dương thúc thúc nói sẽ sắp xếp cho muội trốn đi khi tới biên giới, nhưng không ngờ tên Hoàng Đế kia đã sớm phòng bị, phái rất nhiều người giám sát chúng ta. Tỷ tỷ, muội xin lỗi, thật sự xin xin lỗi.”

Mạc Tử Kỳ lúc này cũng không tiện biểu lộ tâm trạng, chỉ có thể nhè nhẹ vỗ vai an ủi, lại kéo Mỵ Vỹ Nghi đứng dậy, ôm nàng vào lòng: “Thân bất do kỷ, ván cũng đã thành thuyền, đừng khóc nữa. Dù sao có thêm muội, ít nhất ta cũng có người bầu bạn, đỡ cô đơn, không phải sao?”

Mỵ Vỹ Nghi không nói nữa, nhưng nàng ôm chặt Mạc Tử Kỳ, khóc thêm một hồi, cuối cùng mới buông tay, ngẩng gương mặt đã sớm đẫm lệ: “Tỷ, thực sự không trách muội chứ?”

“Chẳng phải tỷ tỷ của muội đã nói rồi sao? Thân bất do kỷ, không thể trách được.”

Thi Vỹ Công Chúa cúi thấp mặt, nàng thấy xấu hổ khi dùng chung phu quân với tỷ tỷ mà mình luôn yêu mến, nhỏ giọng: “Muội đi trước, ngày khác lại tới tìm tỷ.”

“Ân, đi cẩn thận.”

Bóng dáng Mỵ Vỹ Nghi khuất dần sau cánh cửa, Mạc Tử Kỳ cảm giác nỗi đau ấp ủ đang lan khắp toàn thân, nàng bước tới tràng kỷ, thẫn thờ.

Dương Khê Thân Vương từng có Vương Phi, thế nhưng vị Vương Phi này lại không sinh được con, Dương Khê Thân Vương nể gia tộc nhà gái, đã đưa đơn hòa ly. Tới bây giờ, vị trí Dương Khê Thân Vương Phi vẫn còn trống. Dương Khê Thân Vương từng không dưới một lần nói, hắn chờ nàng ngồi vào vị trí đó.

Nàng chỉ sợ Vỹ Nghi gả sang đây không phải là chủ ý của Hoàng Thượng Mỵ Anh Va Quốc mà là chủ ý của Dương Khê Thân Vương mà thôi. Đối với tên Hoàng Thượng kia thì có thể nhổ đi một cái gai, đối với Dương Khê Thân Vương, thì có lẽ hắn ta muốn đả kích tinh thần nàng.

Nếu tên Hoàng Thượng kia thực sự phái người giám sát, thì Dương Khê Thân Vương sao có thể nói là ta đã sắp xếp cả, chỉ cần nàng đồng ý thì sẽ mang nàng rời Ân Điệp Thi Quốc chứ?

Dương Khê Thân Vương, người cố tình đẩy ta vào tình thế khó xử. Rời đi thì lưu luyến, hơn nữa Ân Mạc Thừa nàng mang nặng đẻ đau, tình mẫu tử này làm sao có thể dứt? Nhưng nếu ở lại, thì là khó cho cả nàng lẫn Mỵ Vỹ Nghi. 

Mạc Tử Kỳ cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung rồi. 

Ta Mới Là Duy NhấtTác giả: Đông Phương Ngọc ĐìnhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Nương nương, Hoàng Thượng đã sắc phong cho Di Tần thành Đức Phi rồi." A Hạ, cung nữ tâm phúc của nàng vội vàng chạy vào báo. Nữ nhân xinh đẹp thân vận cung trang chỉnh tề, thần sắc hơi tối lại. Đoạn, nàng với tay lấy chén trà bên cạnh, thổi nguội nguội, hồi lâu mới nói: "Cũng đành vậy." "Nhưng nương nương..." A Hạ ngẩng mặt nhìn nương nương của mình, cắn môi cúi đầu nói tiếp: "Hoàng Thượng lại ban Phượng Hà Cung cho Đức Phi." Choang... Lần này, Tử Kỳ đã không thể bình tĩnh thêm nữa, chén trà trong tay nàng rơi xuống đất vỡ tan: "Ngươi nói...là ban Phượng Hà Cung cho nàng ta?" "Dạ." Mạc Tử Kỳ sau khi nghe được đáp án này, sắc mặt trắng bệch. Môi đỏ hồng he hé như có lời gì muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, quay lưng bước vào phòng…. Tất cả những lời năm đó người đã nói chẳng hay người có còn nhớ? Tình thiếp vẫn luôn một lòng không đổi cớ sao chàng lại phụ? Hồi ức năm xưa tràn về như thác đổ, bắt đầu từ lần đầu tiên nàng gặp người ấy. oOo Bảo An là cô gái 15 tuổi của hiện đại, nàng vô… *Tên thật của Thi Vỹ Công Chúa là Mỵ Vỹ Nghi nhé.*-------------------------------------------------------------------“Xin lỗi, để Công Chúa chờ lâu rồi.” Mạc Tử Kỳ vén rèm, một thân lục y màu nhạt bước ra. Vì tối qua nàng thức khuya, khi lên giường lại trằn trọc không ngủ được nên gương mặt có phần mệt mỏi. Tuy vậy sau khi tô son điểm phấn thì đã che lấp được nét mặt ấy.Hôm nay tóc nàng vấn một kiểu cầu kỳ, vốn đã nặng đầu, lại phải cài thêm mấy cây trâm vàng bạc, vì vậy mà bước đi chậm rãi, toát ra khí chất ung dung, nhẹ nhàng. Y phục màu lục thêu cánh hoa sen giản đơn, tôn thêm cho nàng vài phần thanh nhã. Đơn giản của trang phục cùng mái tóc cầu kỳ kết hợp vào với nhau, tưởng mâu thuẫn mà lại hòa hợp tới lạ.Thi Vỹ Công Chúa một thân hồng y, tà váy trang trí họa tiết vòng cung, quần lụa màu đỏ làm mỗi bước đi của nàng thêm uyển chuyển. Mái tóc đơn giản, nhã nhặn kết hợp cùng vòng cổ ngọc trai tinh tế. Cả người lịch thiệp nhưng vẫn không mất phong thái quý tộc của một công chúa.Thấy nàng, Thi Vỹ Công Chúa đứng dậy. Mạc Tử Kỳ cũng không có ngồi lên ghế chủ tọa, lại chỗ nàng, thân thiết cầm tay ấn nàng xuống rồi ngồi ghế bên cạnh. Bắt gặp ánh mắt Thi Vỹ Công Chúa liếc về phía đám a hoàn, nàng phất tay ra hiệu cho bọn họ lui.Một dàn a hoàn đi hết, trong đại sảnh còn hai người. Lúc này, Thi Vỹ Công Chúa rút tay ra, lặng lẽ nói: “Tỷ tỷ, muội xin lỗi.”Mạc Tử Kỳ nghe vậy, ngẩn người: “Nghi Nghi, có chuyện gì?”“Lần này muội sang đây, là vì hoàng huynh nói, muốn nhân dịp sinh thần của Thần ca sắp tới, tặng muội cho Thần ca. Tỷ tỷ, muội xin lỗi.”Nàng khẽ chau mày. Hơn một tuần nữa là tới sinh nhật Ân Mạc Thần, Hoàng Đế Mỵ Anh Va Quốc mới lên ngôi năm ngoái, là hoàng huynh của Thi Vỹ Công Chúa. Mẫu thân hai người này luôn đấu đá, Hoàng Đế chắc chắn không vừa mắt Mỵ Vỹ Nghi. Thế nên mới cố tình đẩy Mỵ Vỹ Nghi sang Ân Điệp Thi Quốc, trở thành phi tần Ân Mạc Thần, ít nhiều cũng muốn chia rẽ tình tỷ muội hai người.Vỹ Nghi không thấy nàng nói gì, lại cảm thấy mình càng thêm có lỗi, nước mắt lăn: “Muội xin lỗi. Muội biết tỷ thích Thần ca, nhưng muội thật sự hết cách rồi, thật sự hết cách rồi. Dương thúc thúc nói sẽ sắp xếp cho muội trốn đi khi tới biên giới, nhưng không ngờ tên Hoàng Đế kia đã sớm phòng bị, phái rất nhiều người giám sát chúng ta. Tỷ tỷ, muội xin lỗi, thật sự xin xin lỗi.”Mạc Tử Kỳ lúc này cũng không tiện biểu lộ tâm trạng, chỉ có thể nhè nhẹ vỗ vai an ủi, lại kéo Mỵ Vỹ Nghi đứng dậy, ôm nàng vào lòng: “Thân bất do kỷ, ván cũng đã thành thuyền, đừng khóc nữa. Dù sao có thêm muội, ít nhất ta cũng có người bầu bạn, đỡ cô đơn, không phải sao?”Mỵ Vỹ Nghi không nói nữa, nhưng nàng ôm chặt Mạc Tử Kỳ, khóc thêm một hồi, cuối cùng mới buông tay, ngẩng gương mặt đã sớm đẫm lệ: “Tỷ, thực sự không trách muội chứ?”“Chẳng phải tỷ tỷ của muội đã nói rồi sao? Thân bất do kỷ, không thể trách được.”Thi Vỹ Công Chúa cúi thấp mặt, nàng thấy xấu hổ khi dùng chung phu quân với tỷ tỷ mà mình luôn yêu mến, nhỏ giọng: “Muội đi trước, ngày khác lại tới tìm tỷ.”“Ân, đi cẩn thận.”Bóng dáng Mỵ Vỹ Nghi khuất dần sau cánh cửa, Mạc Tử Kỳ cảm giác nỗi đau ấp ủ đang lan khắp toàn thân, nàng bước tới tràng kỷ, thẫn thờ.Dương Khê Thân Vương từng có Vương Phi, thế nhưng vị Vương Phi này lại không sinh được con, Dương Khê Thân Vương nể gia tộc nhà gái, đã đưa đơn hòa ly. Tới bây giờ, vị trí Dương Khê Thân Vương Phi vẫn còn trống. Dương Khê Thân Vương từng không dưới một lần nói, hắn chờ nàng ngồi vào vị trí đó.Nàng chỉ sợ Vỹ Nghi gả sang đây không phải là chủ ý của Hoàng Thượng Mỵ Anh Va Quốc mà là chủ ý của Dương Khê Thân Vương mà thôi. Đối với tên Hoàng Thượng kia thì có thể nhổ đi một cái gai, đối với Dương Khê Thân Vương, thì có lẽ hắn ta muốn đả kích tinh thần nàng.Nếu tên Hoàng Thượng kia thực sự phái người giám sát, thì Dương Khê Thân Vương sao có thể nói là ta đã sắp xếp cả, chỉ cần nàng đồng ý thì sẽ mang nàng rời Ân Điệp Thi Quốc chứ?Dương Khê Thân Vương, người cố tình đẩy ta vào tình thế khó xử. Rời đi thì lưu luyến, hơn nữa Ân Mạc Thừa nàng mang nặng đẻ đau, tình mẫu tử này làm sao có thể dứt? Nhưng nếu ở lại, thì là khó cho cả nàng lẫn Mỵ Vỹ Nghi. Mạc Tử Kỳ cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung rồi. 

Chương 24: Tình thế khó xử