Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bệnh viện X Trong 1 phòng vip của bệnh viện có một cô gái đang nằm ngủ trên giường bệnh. Cô lim dim mắt tỉnh giấc. Đập vào mắt cô đầu tiên là trần nhà màu trắng, điều đó không có gì quan trọng nhưng cô chợt nhận ra trần nhà của mình không có màu trắng mà phải là màu tím - đó cũng là màu yêu thích của cô. Với lại xung quanh phòng này lại nồng nặc mùi thuốc. Cạch Tiếng cửa mở phát ra làm cô hồi thần lại. Nhìn ra ngoài cửa cô thấy một người phụ nữ trung niên ăn vận đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng. Bà có một khuôn mặt rất đẹp và dịu dàng dù quanh khoé mắt đã có vài nếp nhăn. Nhìn vào bà cô thấy rất có thiện cảm. -Kiều nhi con đã tỉnh rồi sao?- Bỗng bà ngạc nhiên kêu lên. " Mình tên là Trần Lệ Băng mà, sao bác ấy gọi mình là Kiều nhi?!?" -Bác ơi chắc bác nhầm cháu với ai rồi, tên cháu là Trần Lệ Băng chứ có phải là Kiều nhi gì đâu ạ! -Con bé này bị sao thế…

Chương 9: Tính kế

Xuyên Vào Phế Vật Nữ PhụTác giả: dao1233003, Anh ĐàoTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bệnh viện X Trong 1 phòng vip của bệnh viện có một cô gái đang nằm ngủ trên giường bệnh. Cô lim dim mắt tỉnh giấc. Đập vào mắt cô đầu tiên là trần nhà màu trắng, điều đó không có gì quan trọng nhưng cô chợt nhận ra trần nhà của mình không có màu trắng mà phải là màu tím - đó cũng là màu yêu thích của cô. Với lại xung quanh phòng này lại nồng nặc mùi thuốc. Cạch Tiếng cửa mở phát ra làm cô hồi thần lại. Nhìn ra ngoài cửa cô thấy một người phụ nữ trung niên ăn vận đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng. Bà có một khuôn mặt rất đẹp và dịu dàng dù quanh khoé mắt đã có vài nếp nhăn. Nhìn vào bà cô thấy rất có thiện cảm. -Kiều nhi con đã tỉnh rồi sao?- Bỗng bà ngạc nhiên kêu lên. " Mình tên là Trần Lệ Băng mà, sao bác ấy gọi mình là Kiều nhi?!?" -Bác ơi chắc bác nhầm cháu với ai rồi, tên cháu là Trần Lệ Băng chứ có phải là Kiều nhi gì đâu ạ! -Con bé này bị sao thế… Tình cảnh già trẻ, í lộn trai gái nằm đè lên nhau trên bãi cỏ thật buồn cười.Kì lạ là không phải trai đè gái mà là gái đè trai.Nhìn khuôn mặt phóng đại của Vương Hạo Nhiên cô thấy thật chướng mắt.-Bỏ tay ra.- Không phải vì cô không muốn đứng dậy mà Vương Hạo Nhiên đã vòng hai tay qua người cô rất chặt.-Hôn thì anh sẽ thả.- Vương Hạo Nhiên bỉ ổi nói.-Được thôi.- Cô gian xảo cườiVương Hạo Nhiên tự động nhắm mắt lại, chuẩn bị hưởng thụ nụ hôn của mỹ nữ.Khi môi hai người chỉ còn cách 5mm là chạm nhau thì-Á-Đáng đời, đã bảo thả rồi mà không nghe.-Em độc ác thật đó!- Vương Hạo Nhiên lăn lộn qua lại, đau khổ ôm bộ phận g*** h** ch*n nói.-Tạm biệt.- Chu Kiều Nhi vừa đi vừa vẫy tay-Thú vị thật đó.Vũ Đình Thiện từ xa liếc nhìn Chu Kiều Nhi.-------------------------------------Tại một căn biệt thự ở ngoại ôTrong một căn phòng, có một người đàn ông đang nằm ngủ trên chiếc giường kingsize. Khuôn mặt anh ta rất đẹp nhưng lại tái nhợt, mang dáng vẻ của người sắp chết. Hơi thở anh ta yếu dần rồi mất hẳn.Bỗng nhiên anh ta mở mắt thật to. Bật dậy người đó liên tục th* d*c và nhìn xung quanh. Lúc sau bình tĩnh lại, anh liền nghi ngờ-Mình đang ở đâu đây???Bỗng nhiên một lượng lớn trí nhớ ùa vào não anh khiến anh phải nhíu chặt mày.-Mình đã xuyên không!Người đàn ông này chính là Tịch Si Thần- ông trùm đứng đầu hắc bang của kiếp trước nhưng hiện giờ xuyên qua là Trương Duy Khoa-tổng tài của công ty đứng đầu thế giới về thiết kế trang sức, sản phẩm nào của công ty này chỉ cần có mặt trên thị trường là liền bán hết sạch trong vòng mấy tiếng nên nổi tiếng là quý hiếm, ít người mua được.-Cũng hay đó chứ.- Tịch Si Thần tán thưởng.-Thật sự mình rất nhớ cô ấy!- Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ.Trong một góc tối của con hẻm-Cô muốn có anh ấy không?- Một giọng trong trẻo của con gái vang lên-Tất nhiên là có, nhưng điều đó thì liên quan gì đến cô chứ? Tại sao lại hẹn tôi ra đây, tôi không rảnh để nói chuyện phiếm với cô đâu.- Một cô gái khác mặc chiếc váy đen đứng đối diện có vẻ nhàm chán nói-Chờ đã!-Chuyện gì nữa vậy?-Nếu cô muốn tôi có thể giúp côTrầm ngâm một lúc cô gái váy đen đáp lại.-Được rồi, cô muốn gì?-Không có gì hết, chả qua tôi cũng được lợi từ việc này thôi, cô cứ yên tâm, mục tiêu của tôi không phải Cao Chí Khang(anh trai của Cao Thuỳ Anh) mà là cô ta- Chu Kiều NhiNgười đang nói câu đó chính là Phạm Ngọc Trâm-nữ chính của chúng ta. Và người con gái kia là Tô Tuệ Như-vợ chưa cưới của Cao Chí Khang.-Tại sao cô muốn xử lí cô ta?- Tô Tuệ Như nghi ngờ hỏi-Cô không cần biết, không liên quan đến cô.-Nếu cô không nói thì sao tôi có thể tin tưởng cô được?Phạm Ngọc Trâm nghiến răng, lườm Tô Tuệ Như rồi kể-Ả là chướng ngại vật của tôi, tôi không đạp đổ ả thì ả sẽ quyến rũ tất cả người đàn ông mà bấy lâu nay tôi đã vất vả có được-Cô đúng là một con ****! Tô Tuệ Như nhếch mép cười nhìn Phạm Ngọc Trâm-Thì làm sao chứ? Nếu không làm thế thì sao tôi có thể được như ngày hôm nay? Tôi thật sự rất ghét cảnh phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Sống như thế thì thà chết đi còn hơn. Giống y hệt bà già nhà tôi vậy, lúc trước bà ta mỗi tối đều dắt trai về nhà, hôm nào cũng là một người khác. Tôi đến bây giờ còn chẳng biết cha mình là ai nữa là. Cuối cùng bà ta vì nghiện nặng quá đã bán tôi cho một ông già nhà giàu. Để ngày qua ngày tôi bị đánh đập, chửi rủa chả khác gì con hầu.- Đến đây Phạm Ngọc Trâm nhếch mép cười.-May thay tôi trốn thoát được và lợi dụng Chu Kiều Nhi làm bàn đạp để tiến lên. Nhưng không ngờ cô ta đã thay đổi, mưu kế hơn trước rất nhiều. Thật sự như biến thành người khác vậy!- Cô ta vừa suy nghĩ lại càng tức điên hơn.-Cô thật sự muốn giết cô ta sao?-Sao không chứ? Thế càng dễ cho tôi hơn. Và chả phải cô cũng thấy Cao Chí Khang nhìn cô ta suốt buổi tiệc sao?-Vậy thì...chúc hợp tác thành công.Hai người vừa bắt tay nhau vừa bàn về kế hoạch rồi mới quay lại bữa tiệcĐêm còn dài!Cầu followCầu viewCầu voteCầu comment💖😍❤️

Tình cảnh già trẻ, í lộn trai gái nằm đè lên nhau trên bãi cỏ thật buồn cười.

Kì lạ là không phải trai đè gái mà là gái đè trai.

Nhìn khuôn mặt phóng đại của Vương Hạo Nhiên cô thấy thật chướng mắt.

-Bỏ tay ra.- Không phải vì cô không muốn đứng dậy mà Vương Hạo Nhiên đã vòng hai tay qua người cô rất chặt.

-Hôn thì anh sẽ thả.- Vương Hạo Nhiên bỉ ổi nói.

-Được thôi.- Cô gian xảo cười

Vương Hạo Nhiên tự động nhắm mắt lại, chuẩn bị hưởng thụ nụ hôn của mỹ nữ.

Khi môi hai người chỉ còn cách 5mm là chạm nhau thì

-Đáng đời, đã bảo thả rồi mà không nghe.

-Em độc ác thật đó!- Vương Hạo Nhiên lăn lộn qua lại, đau khổ ôm bộ phận g*** h** ch*n nói.

-Tạm biệt.- Chu Kiều Nhi vừa đi vừa vẫy tay

-Thú vị thật đó.

Vũ Đình Thiện từ xa liếc nhìn Chu Kiều Nhi.

-------------------------------------

Tại một căn biệt thự ở ngoại ô

Trong một căn phòng, có một người đàn ông đang nằm ngủ trên chiếc giường kingsize. Khuôn mặt anh ta rất đẹp nhưng lại tái nhợt, mang dáng vẻ của người sắp chết. Hơi thở anh ta yếu dần rồi mất hẳn.

Bỗng nhiên anh ta mở mắt thật to. Bật dậy người đó liên tục th* d*c và nhìn xung quanh. Lúc sau bình tĩnh lại, anh liền nghi ngờ

-Mình đang ở đâu đây???

Bỗng nhiên một lượng lớn trí nhớ ùa vào não anh khiến anh phải nhíu chặt mày.

-Mình đã xuyên không!

Người đàn ông này chính là Tịch Si Thần- ông trùm đứng đầu hắc bang của kiếp trước nhưng hiện giờ xuyên qua là Trương Duy Khoa-tổng tài của công ty đứng đầu thế giới về thiết kế trang sức, sản phẩm nào của công ty này chỉ cần có mặt trên thị trường là liền bán hết sạch trong vòng mấy tiếng nên nổi tiếng là quý hiếm, ít người mua được.

-Cũng hay đó chứ.- Tịch Si Thần tán thưởng.

-Thật sự mình rất nhớ cô ấy!- Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong một góc tối của con hẻm

-Cô muốn có anh ấy không?- Một giọng trong trẻo của con gái vang lên

-Tất nhiên là có, nhưng điều đó thì liên quan gì đến cô chứ? Tại sao lại hẹn tôi ra đây, tôi không rảnh để nói chuyện phiếm với cô đâu.- Một cô gái khác mặc chiếc váy đen đứng đối diện có vẻ nhàm chán nói

-Chờ đã!

-Chuyện gì nữa vậy?

-Nếu cô muốn tôi có thể giúp cô

Trầm ngâm một lúc cô gái váy đen đáp lại.

-Được rồi, cô muốn gì?

-Không có gì hết, chả qua tôi cũng được lợi từ việc này thôi, cô cứ yên tâm, mục tiêu của tôi không phải Cao Chí Khang(anh trai của Cao Thuỳ Anh) mà là cô ta- Chu Kiều Nhi

Người đang nói câu đó chính là Phạm Ngọc Trâm-nữ chính của chúng ta. Và người con gái kia là Tô Tuệ Như-vợ chưa cưới của Cao Chí Khang.

-Tại sao cô muốn xử lí cô ta?- Tô Tuệ Như nghi ngờ hỏi

-Cô không cần biết, không liên quan đến cô.

-Nếu cô không nói thì sao tôi có thể tin tưởng cô được?

Phạm Ngọc Trâm nghiến răng, lườm Tô Tuệ Như rồi kể

-Ả là chướng ngại vật của tôi, tôi không đạp đổ ả thì ả sẽ quyến rũ tất cả người đàn ông mà bấy lâu nay tôi đã vất vả có được

-Cô đúng là một con ****! Tô Tuệ Như nhếch mép cười nhìn Phạm Ngọc Trâm

-Thì làm sao chứ? Nếu không làm thế thì sao tôi có thể được như ngày hôm nay? Tôi thật sự rất ghét cảnh phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Sống như thế thì thà chết đi còn hơn. Giống y hệt bà già nhà tôi vậy, lúc trước bà ta mỗi tối đều dắt trai về nhà, hôm nào cũng là một người khác. Tôi đến bây giờ còn chẳng biết cha mình là ai nữa là. Cuối cùng bà ta vì nghiện nặng quá đã bán tôi cho một ông già nhà giàu. Để ngày qua ngày tôi bị đánh đập, chửi rủa chả khác gì con hầu.- Đến đây Phạm Ngọc Trâm nhếch mép cười.

-May thay tôi trốn thoát được và lợi dụng Chu Kiều Nhi làm bàn đạp để tiến lên. Nhưng không ngờ cô ta đã thay đổi, mưu kế hơn trước rất nhiều. Thật sự như biến thành người khác vậy!- Cô ta vừa suy nghĩ lại càng tức điên hơn.

-Cô thật sự muốn giết cô ta sao?

-Sao không chứ? Thế càng dễ cho tôi hơn. Và chả phải cô cũng thấy Cao Chí Khang nhìn cô ta suốt buổi tiệc sao?

-Vậy thì...chúc hợp tác thành công.

Hai người vừa bắt tay nhau vừa bàn về kế hoạch rồi mới quay lại bữa tiệc

Đêm còn dài!

Cầu follow

Cầu view

Cầu vote

Cầu comment

💖😍❤️

Xuyên Vào Phế Vật Nữ PhụTác giả: dao1233003, Anh ĐàoTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bệnh viện X Trong 1 phòng vip của bệnh viện có một cô gái đang nằm ngủ trên giường bệnh. Cô lim dim mắt tỉnh giấc. Đập vào mắt cô đầu tiên là trần nhà màu trắng, điều đó không có gì quan trọng nhưng cô chợt nhận ra trần nhà của mình không có màu trắng mà phải là màu tím - đó cũng là màu yêu thích của cô. Với lại xung quanh phòng này lại nồng nặc mùi thuốc. Cạch Tiếng cửa mở phát ra làm cô hồi thần lại. Nhìn ra ngoài cửa cô thấy một người phụ nữ trung niên ăn vận đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng. Bà có một khuôn mặt rất đẹp và dịu dàng dù quanh khoé mắt đã có vài nếp nhăn. Nhìn vào bà cô thấy rất có thiện cảm. -Kiều nhi con đã tỉnh rồi sao?- Bỗng bà ngạc nhiên kêu lên. " Mình tên là Trần Lệ Băng mà, sao bác ấy gọi mình là Kiều nhi?!?" -Bác ơi chắc bác nhầm cháu với ai rồi, tên cháu là Trần Lệ Băng chứ có phải là Kiều nhi gì đâu ạ! -Con bé này bị sao thế… Tình cảnh già trẻ, í lộn trai gái nằm đè lên nhau trên bãi cỏ thật buồn cười.Kì lạ là không phải trai đè gái mà là gái đè trai.Nhìn khuôn mặt phóng đại của Vương Hạo Nhiên cô thấy thật chướng mắt.-Bỏ tay ra.- Không phải vì cô không muốn đứng dậy mà Vương Hạo Nhiên đã vòng hai tay qua người cô rất chặt.-Hôn thì anh sẽ thả.- Vương Hạo Nhiên bỉ ổi nói.-Được thôi.- Cô gian xảo cườiVương Hạo Nhiên tự động nhắm mắt lại, chuẩn bị hưởng thụ nụ hôn của mỹ nữ.Khi môi hai người chỉ còn cách 5mm là chạm nhau thì-Á-Đáng đời, đã bảo thả rồi mà không nghe.-Em độc ác thật đó!- Vương Hạo Nhiên lăn lộn qua lại, đau khổ ôm bộ phận g*** h** ch*n nói.-Tạm biệt.- Chu Kiều Nhi vừa đi vừa vẫy tay-Thú vị thật đó.Vũ Đình Thiện từ xa liếc nhìn Chu Kiều Nhi.-------------------------------------Tại một căn biệt thự ở ngoại ôTrong một căn phòng, có một người đàn ông đang nằm ngủ trên chiếc giường kingsize. Khuôn mặt anh ta rất đẹp nhưng lại tái nhợt, mang dáng vẻ của người sắp chết. Hơi thở anh ta yếu dần rồi mất hẳn.Bỗng nhiên anh ta mở mắt thật to. Bật dậy người đó liên tục th* d*c và nhìn xung quanh. Lúc sau bình tĩnh lại, anh liền nghi ngờ-Mình đang ở đâu đây???Bỗng nhiên một lượng lớn trí nhớ ùa vào não anh khiến anh phải nhíu chặt mày.-Mình đã xuyên không!Người đàn ông này chính là Tịch Si Thần- ông trùm đứng đầu hắc bang của kiếp trước nhưng hiện giờ xuyên qua là Trương Duy Khoa-tổng tài của công ty đứng đầu thế giới về thiết kế trang sức, sản phẩm nào của công ty này chỉ cần có mặt trên thị trường là liền bán hết sạch trong vòng mấy tiếng nên nổi tiếng là quý hiếm, ít người mua được.-Cũng hay đó chứ.- Tịch Si Thần tán thưởng.-Thật sự mình rất nhớ cô ấy!- Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ.Trong một góc tối của con hẻm-Cô muốn có anh ấy không?- Một giọng trong trẻo của con gái vang lên-Tất nhiên là có, nhưng điều đó thì liên quan gì đến cô chứ? Tại sao lại hẹn tôi ra đây, tôi không rảnh để nói chuyện phiếm với cô đâu.- Một cô gái khác mặc chiếc váy đen đứng đối diện có vẻ nhàm chán nói-Chờ đã!-Chuyện gì nữa vậy?-Nếu cô muốn tôi có thể giúp côTrầm ngâm một lúc cô gái váy đen đáp lại.-Được rồi, cô muốn gì?-Không có gì hết, chả qua tôi cũng được lợi từ việc này thôi, cô cứ yên tâm, mục tiêu của tôi không phải Cao Chí Khang(anh trai của Cao Thuỳ Anh) mà là cô ta- Chu Kiều NhiNgười đang nói câu đó chính là Phạm Ngọc Trâm-nữ chính của chúng ta. Và người con gái kia là Tô Tuệ Như-vợ chưa cưới của Cao Chí Khang.-Tại sao cô muốn xử lí cô ta?- Tô Tuệ Như nghi ngờ hỏi-Cô không cần biết, không liên quan đến cô.-Nếu cô không nói thì sao tôi có thể tin tưởng cô được?Phạm Ngọc Trâm nghiến răng, lườm Tô Tuệ Như rồi kể-Ả là chướng ngại vật của tôi, tôi không đạp đổ ả thì ả sẽ quyến rũ tất cả người đàn ông mà bấy lâu nay tôi đã vất vả có được-Cô đúng là một con ****! Tô Tuệ Như nhếch mép cười nhìn Phạm Ngọc Trâm-Thì làm sao chứ? Nếu không làm thế thì sao tôi có thể được như ngày hôm nay? Tôi thật sự rất ghét cảnh phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Sống như thế thì thà chết đi còn hơn. Giống y hệt bà già nhà tôi vậy, lúc trước bà ta mỗi tối đều dắt trai về nhà, hôm nào cũng là một người khác. Tôi đến bây giờ còn chẳng biết cha mình là ai nữa là. Cuối cùng bà ta vì nghiện nặng quá đã bán tôi cho một ông già nhà giàu. Để ngày qua ngày tôi bị đánh đập, chửi rủa chả khác gì con hầu.- Đến đây Phạm Ngọc Trâm nhếch mép cười.-May thay tôi trốn thoát được và lợi dụng Chu Kiều Nhi làm bàn đạp để tiến lên. Nhưng không ngờ cô ta đã thay đổi, mưu kế hơn trước rất nhiều. Thật sự như biến thành người khác vậy!- Cô ta vừa suy nghĩ lại càng tức điên hơn.-Cô thật sự muốn giết cô ta sao?-Sao không chứ? Thế càng dễ cho tôi hơn. Và chả phải cô cũng thấy Cao Chí Khang nhìn cô ta suốt buổi tiệc sao?-Vậy thì...chúc hợp tác thành công.Hai người vừa bắt tay nhau vừa bàn về kế hoạch rồi mới quay lại bữa tiệcĐêm còn dài!Cầu followCầu viewCầu voteCầu comment💖😍❤️

Chương 9: Tính kế