*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bệnh viện X Trong 1 phòng vip của bệnh viện có một cô gái đang nằm ngủ trên giường bệnh. Cô lim dim mắt tỉnh giấc. Đập vào mắt cô đầu tiên là trần nhà màu trắng, điều đó không có gì quan trọng nhưng cô chợt nhận ra trần nhà của mình không có màu trắng mà phải là màu tím - đó cũng là màu yêu thích của cô. Với lại xung quanh phòng này lại nồng nặc mùi thuốc. Cạch Tiếng cửa mở phát ra làm cô hồi thần lại. Nhìn ra ngoài cửa cô thấy một người phụ nữ trung niên ăn vận đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng. Bà có một khuôn mặt rất đẹp và dịu dàng dù quanh khoé mắt đã có vài nếp nhăn. Nhìn vào bà cô thấy rất có thiện cảm. -Kiều nhi con đã tỉnh rồi sao?- Bỗng bà ngạc nhiên kêu lên. " Mình tên là Trần Lệ Băng mà, sao bác ấy gọi mình là Kiều nhi?!?" -Bác ơi chắc bác nhầm cháu với ai rồi, tên cháu là Trần Lệ Băng chứ có phải là Kiều nhi gì đâu ạ! -Con bé này bị sao thế…
Chương 30: Sự thật
Xuyên Vào Phế Vật Nữ PhụTác giả: dao1233003, Anh ĐàoTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bệnh viện X Trong 1 phòng vip của bệnh viện có một cô gái đang nằm ngủ trên giường bệnh. Cô lim dim mắt tỉnh giấc. Đập vào mắt cô đầu tiên là trần nhà màu trắng, điều đó không có gì quan trọng nhưng cô chợt nhận ra trần nhà của mình không có màu trắng mà phải là màu tím - đó cũng là màu yêu thích của cô. Với lại xung quanh phòng này lại nồng nặc mùi thuốc. Cạch Tiếng cửa mở phát ra làm cô hồi thần lại. Nhìn ra ngoài cửa cô thấy một người phụ nữ trung niên ăn vận đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng. Bà có một khuôn mặt rất đẹp và dịu dàng dù quanh khoé mắt đã có vài nếp nhăn. Nhìn vào bà cô thấy rất có thiện cảm. -Kiều nhi con đã tỉnh rồi sao?- Bỗng bà ngạc nhiên kêu lên. " Mình tên là Trần Lệ Băng mà, sao bác ấy gọi mình là Kiều nhi?!?" -Bác ơi chắc bác nhầm cháu với ai rồi, tên cháu là Trần Lệ Băng chứ có phải là Kiều nhi gì đâu ạ! -Con bé này bị sao thế… Cooper ngã khuỵ. Anh đã nghe được chuyện gì vậy? Hắn ta tự nhận mình là Tịch Si Thần, lại còn gọi Chu Kiều Nhi là Trần Lệ Băng. Chẳng phải hai người đó đã chết rồi sao? Chả lẽ là xuyên không? Anh giật mình với điều mình vừa nghĩ ra. Không có khả năng! Điều này thật sự không khoa học chút nào. Nhưng chứng cứ rành rành ra đó, anh muốn không tin cũng không được. Vậy là cô ấy vẫn còn sống? Nghĩ đến đây anh vừa mừng vừa vui nhưng khi thấy Trương Duy Khoa đứng ở kia, hắn lại căm tức."Chính tên đó đã hại chết Băng Băng của mình, vậy mà vẫn mặt dày bám theo cô ấy"Cooper đã quyết tâm kiếp này sẽ không để ai cướp mất Chu Kiều Nhi từ tay mình nữa rồi bỏ điCuối tuần-Kiều Nhi, chúng ta sẽ đi chơi vài ngày nên chuẩn bị đồ đi!-Thật hả?-Chu Kiều Nhi vui vẻ hỏi, ở cái biệt thự này được gần một tháng rồi mà suốt ngày chỉ nhìn bốn góc tường, cô cảm thấy chán kinh khủng-UkmVừa nhận được câu trả lời của Richard, cô liền phóng lên phòng sắp xếp quần áo, trong chưa đầy mười lăm phút đã xuất hiện tại phòng khách-Đi thôi!Phụt-Xong rồi á???-anh bị cô làm cho giật mình, cà phê trong miệng đều phun hết ra.-Tất nhiên, anh cũng nhanh lấy đồ đi, chậm quá đấy!-cô nhăn mày khoanh tay"Còn không phải tốc độ của em quá nhanh khác người bình thường sao?"anh thầm than trong lòng------------------------------------Bãi biển-Thoải mái quá đi!-Chu Kiều Nhi vươn vai tận hưởng không khí trong lànhĐằng sau, Richard nhìn thấy vậy liền cười mỉm"Thật dễ thương!"-Trùng hợp quá, cậu cũng đến đây à?-Anh quay lại thì nhìn thấy Cooper-Là cậu? Sao lại cũng đến đây vậy?-À, là do dạo này hơi stress nên muốn nghỉ ngơi thư giãn đầu óc thôi-anh buột miệng nói dối, thực ra là buổi sáng nhìn thấy xe hai người liền đi theoBuổi tối-Mau nướng thịt đi, tôi đói lắm rồi!-cô than thở-Để mình nướng cho, cậu cứ ngồi đi-Vậy làm phiền rồi-Richard cười toe toét vì không cần làm gì cũng được ăn.Một lúc sau-Oa! Nhìn ngon mắt quá đi!-mắt Chu Kiều Nhi bừng sángMiếng thịt nào cũng đều được nướng chín vừa mà không quá dai hay quá cứng, mùi thơm nghi ngút bốc lên làm người ta không nhịn được mà chảy nhỏ dãi.Cô cầm dĩa lên c*m v** một miếng thịt rồi bỏ vào miệng nhai từ từ.-Ưm, không ngờ nhìn đẹp mắt mà lại còn vô cùng ngon nữa, còn hơn cả nhà hàng năm sao!-Chu Kiều Nhi không ngớt lời khen ngợi-Đâu được đến thế chứ-Cooper khiêm tốn cười-Tôi nói thật đó, anh mà làm đầu bếp là tốt lắm nha!--Tôi luôn mong muốn được nấu cho người con gái tôi yêu ăn-Anh nói đầy hàm ý-Cậu có người yêu rồi hả? Sao không nói cho mình biết? Cô gái nào vậy???-Richard tò mò nhưng anh lại không nói gì-Không muốn nói thì thôi-Anh hết hứng đổi chủ đề-À, mình mới mua một chai rượu đó, uống thử đi, hôm nay không say không về-nói rồi không biết lấy từ đâu ra chai rượu vang rót cho anh và Cooper uống.Mấy tiếng sauRầmRichard say bí tỉ nằm gục trên bàn-Đồ ngốc-Chu Kiều Nhi nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ-Tôi muốn hóng biển một lúc cho tỉnh táo, em đi cùng không?-Cooper dịu dàng nhìn côChu Kiều Nhi nhìn Richard rồi lại quay sang Cooper-Tất nhiên rồi!-------------------------------------Bên bờ biển có một đôi trai gái đang kề vai nhau bước đi. Nam thì tuấn tú ôn hoà, nữ thì xinh đẹp lạnh lùng. Tổng hợp lại thập phần hài hoà và đẹp mắt.-À đúng rồi, chuyện hôm nọ anh kể có thể nói tiếp không?-cô biết đây là chuyện buồn của Cooper nhưng vẫn không kìm được tính tò mò.Anh khựng lại một lúc, bình thản-Nếu em đã muốn biết đến như vậy thì được, tôi sẽ kể.-Cô ấy yêu người khác không phải tôi và cũng đã chết vì tình yêu không được đáp lại.-Trong giọng nói anh có vài phần run rẩy và tức giận.-Xin lỗi vì đã khiến anh gợi lại chuyện cũ-Chu Kiều Nhi cảm thông với Cooper, anh thật giống cô. Yêu đơn phương một người nhưng cuối cùng mang lại chỉ là cái kết buồn bi thương.-Tôi không sao vì cô ấy đã trở lại rồi!-Hả???-anh ta vừa nói cái gì vậy-Đã lâu không gặp em, Trần Lệ Băng!
Cooper ngã khuỵ. Anh đã nghe được chuyện gì vậy? Hắn ta tự nhận mình là Tịch Si Thần, lại còn gọi Chu Kiều Nhi là Trần Lệ Băng. Chẳng phải hai người đó đã chết rồi sao? Chả lẽ là xuyên không? Anh giật mình với điều mình vừa nghĩ ra. Không có khả năng! Điều này thật sự không khoa học chút nào. Nhưng chứng cứ rành rành ra đó, anh muốn không tin cũng không được. Vậy là cô ấy vẫn còn sống? Nghĩ đến đây anh vừa mừng vừa vui nhưng khi thấy Trương Duy Khoa đứng ở kia, hắn lại căm tức.
"Chính tên đó đã hại chết Băng Băng của mình, vậy mà vẫn mặt dày bám theo cô ấy"
Cooper đã quyết tâm kiếp này sẽ không để ai cướp mất Chu Kiều Nhi từ tay mình nữa rồi bỏ đi
Cuối tuần
-Kiều Nhi, chúng ta sẽ đi chơi vài ngày nên chuẩn bị đồ đi!
-Thật hả?-Chu Kiều Nhi vui vẻ hỏi, ở cái biệt thự này được gần một tháng rồi mà suốt ngày chỉ nhìn bốn góc tường, cô cảm thấy chán kinh khủng
-Ukm
Vừa nhận được câu trả lời của Richard, cô liền phóng lên phòng sắp xếp quần áo, trong chưa đầy mười lăm phút đã xuất hiện tại phòng khách
-Đi thôi!
Phụt
-Xong rồi á???-anh bị cô làm cho giật mình, cà phê trong miệng đều phun hết ra.
-Tất nhiên, anh cũng nhanh lấy đồ đi, chậm quá đấy!-cô nhăn mày khoanh tay
"Còn không phải tốc độ của em quá nhanh khác người bình thường sao?"anh thầm than trong lòng
------------------------------------
Bãi biển
-Thoải mái quá đi!-Chu Kiều Nhi vươn vai tận hưởng không khí trong lành
Đằng sau, Richard nhìn thấy vậy liền cười mỉm
"Thật dễ thương!"
-Trùng hợp quá, cậu cũng đến đây à?-
Anh quay lại thì nhìn thấy Cooper
-Là cậu? Sao lại cũng đến đây vậy?
-À, là do dạo này hơi stress nên muốn nghỉ ngơi thư giãn đầu óc thôi-anh buột miệng nói dối, thực ra là buổi sáng nhìn thấy xe hai người liền đi theo
Buổi tối
-Mau nướng thịt đi, tôi đói lắm rồi!-cô than thở
-Để mình nướng cho, cậu cứ ngồi đi
-Vậy làm phiền rồi-Richard cười toe toét vì không cần làm gì cũng được ăn.
Một lúc sau
-Oa! Nhìn ngon mắt quá đi!-mắt Chu Kiều Nhi bừng sáng
Miếng thịt nào cũng đều được nướng chín vừa mà không quá dai hay quá cứng, mùi thơm nghi ngút bốc lên làm người ta không nhịn được mà chảy nhỏ dãi.
Cô cầm dĩa lên c*m v** một miếng thịt rồi bỏ vào miệng nhai từ từ.
-Ưm, không ngờ nhìn đẹp mắt mà lại còn vô cùng ngon nữa, còn hơn cả nhà hàng năm sao!-Chu Kiều Nhi không ngớt lời khen ngợi
-Đâu được đến thế chứ-Cooper khiêm tốn cười
-Tôi nói thật đó, anh mà làm đầu bếp là tốt lắm nha!-
-Tôi luôn mong muốn được nấu cho người con gái tôi yêu ăn-Anh nói đầy hàm ý
-Cậu có người yêu rồi hả? Sao không nói cho mình biết? Cô gái nào vậy???-Richard tò mò nhưng anh lại không nói gì
-Không muốn nói thì thôi-Anh hết hứng đổi chủ đề
-À, mình mới mua một chai rượu đó, uống thử đi, hôm nay không say không về-nói rồi không biết lấy từ đâu ra chai rượu vang rót cho anh và Cooper uống.
Mấy tiếng sau
Rầm
Richard say bí tỉ nằm gục trên bàn
-Đồ ngốc-Chu Kiều Nhi nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ
-Tôi muốn hóng biển một lúc cho tỉnh táo, em đi cùng không?-Cooper dịu dàng nhìn cô
Chu Kiều Nhi nhìn Richard rồi lại quay sang Cooper
-Tất nhiên rồi!-
------------------------------------
Bên bờ biển có một đôi trai gái đang kề vai nhau bước đi. Nam thì tuấn tú ôn hoà, nữ thì xinh đẹp lạnh lùng. Tổng hợp lại thập phần hài hoà và đẹp mắt.
-À đúng rồi, chuyện hôm nọ anh kể có thể nói tiếp không?-cô biết đây là chuyện buồn của Cooper nhưng vẫn không kìm được tính tò mò.
Anh khựng lại một lúc, bình thản
-Nếu em đã muốn biết đến như vậy thì được, tôi sẽ kể.
-Cô ấy yêu người khác không phải tôi và cũng đã chết vì tình yêu không được đáp lại.-Trong giọng nói anh có vài phần run rẩy và tức giận.
-Xin lỗi vì đã khiến anh gợi lại chuyện cũ-Chu Kiều Nhi cảm thông với Cooper, anh thật giống cô. Yêu đơn phương một người nhưng cuối cùng mang lại chỉ là cái kết buồn bi thương.
-Tôi không sao vì cô ấy đã trở lại rồi!
-Hả???-anh ta vừa nói cái gì vậy
-
Đã lâu không gặp em, Trần Lệ Băng!
Xuyên Vào Phế Vật Nữ PhụTác giả: dao1233003, Anh ĐàoTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bệnh viện X Trong 1 phòng vip của bệnh viện có một cô gái đang nằm ngủ trên giường bệnh. Cô lim dim mắt tỉnh giấc. Đập vào mắt cô đầu tiên là trần nhà màu trắng, điều đó không có gì quan trọng nhưng cô chợt nhận ra trần nhà của mình không có màu trắng mà phải là màu tím - đó cũng là màu yêu thích của cô. Với lại xung quanh phòng này lại nồng nặc mùi thuốc. Cạch Tiếng cửa mở phát ra làm cô hồi thần lại. Nhìn ra ngoài cửa cô thấy một người phụ nữ trung niên ăn vận đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng. Bà có một khuôn mặt rất đẹp và dịu dàng dù quanh khoé mắt đã có vài nếp nhăn. Nhìn vào bà cô thấy rất có thiện cảm. -Kiều nhi con đã tỉnh rồi sao?- Bỗng bà ngạc nhiên kêu lên. " Mình tên là Trần Lệ Băng mà, sao bác ấy gọi mình là Kiều nhi?!?" -Bác ơi chắc bác nhầm cháu với ai rồi, tên cháu là Trần Lệ Băng chứ có phải là Kiều nhi gì đâu ạ! -Con bé này bị sao thế… Cooper ngã khuỵ. Anh đã nghe được chuyện gì vậy? Hắn ta tự nhận mình là Tịch Si Thần, lại còn gọi Chu Kiều Nhi là Trần Lệ Băng. Chẳng phải hai người đó đã chết rồi sao? Chả lẽ là xuyên không? Anh giật mình với điều mình vừa nghĩ ra. Không có khả năng! Điều này thật sự không khoa học chút nào. Nhưng chứng cứ rành rành ra đó, anh muốn không tin cũng không được. Vậy là cô ấy vẫn còn sống? Nghĩ đến đây anh vừa mừng vừa vui nhưng khi thấy Trương Duy Khoa đứng ở kia, hắn lại căm tức."Chính tên đó đã hại chết Băng Băng của mình, vậy mà vẫn mặt dày bám theo cô ấy"Cooper đã quyết tâm kiếp này sẽ không để ai cướp mất Chu Kiều Nhi từ tay mình nữa rồi bỏ điCuối tuần-Kiều Nhi, chúng ta sẽ đi chơi vài ngày nên chuẩn bị đồ đi!-Thật hả?-Chu Kiều Nhi vui vẻ hỏi, ở cái biệt thự này được gần một tháng rồi mà suốt ngày chỉ nhìn bốn góc tường, cô cảm thấy chán kinh khủng-UkmVừa nhận được câu trả lời của Richard, cô liền phóng lên phòng sắp xếp quần áo, trong chưa đầy mười lăm phút đã xuất hiện tại phòng khách-Đi thôi!Phụt-Xong rồi á???-anh bị cô làm cho giật mình, cà phê trong miệng đều phun hết ra.-Tất nhiên, anh cũng nhanh lấy đồ đi, chậm quá đấy!-cô nhăn mày khoanh tay"Còn không phải tốc độ của em quá nhanh khác người bình thường sao?"anh thầm than trong lòng------------------------------------Bãi biển-Thoải mái quá đi!-Chu Kiều Nhi vươn vai tận hưởng không khí trong lànhĐằng sau, Richard nhìn thấy vậy liền cười mỉm"Thật dễ thương!"-Trùng hợp quá, cậu cũng đến đây à?-Anh quay lại thì nhìn thấy Cooper-Là cậu? Sao lại cũng đến đây vậy?-À, là do dạo này hơi stress nên muốn nghỉ ngơi thư giãn đầu óc thôi-anh buột miệng nói dối, thực ra là buổi sáng nhìn thấy xe hai người liền đi theoBuổi tối-Mau nướng thịt đi, tôi đói lắm rồi!-cô than thở-Để mình nướng cho, cậu cứ ngồi đi-Vậy làm phiền rồi-Richard cười toe toét vì không cần làm gì cũng được ăn.Một lúc sau-Oa! Nhìn ngon mắt quá đi!-mắt Chu Kiều Nhi bừng sángMiếng thịt nào cũng đều được nướng chín vừa mà không quá dai hay quá cứng, mùi thơm nghi ngút bốc lên làm người ta không nhịn được mà chảy nhỏ dãi.Cô cầm dĩa lên c*m v** một miếng thịt rồi bỏ vào miệng nhai từ từ.-Ưm, không ngờ nhìn đẹp mắt mà lại còn vô cùng ngon nữa, còn hơn cả nhà hàng năm sao!-Chu Kiều Nhi không ngớt lời khen ngợi-Đâu được đến thế chứ-Cooper khiêm tốn cười-Tôi nói thật đó, anh mà làm đầu bếp là tốt lắm nha!--Tôi luôn mong muốn được nấu cho người con gái tôi yêu ăn-Anh nói đầy hàm ý-Cậu có người yêu rồi hả? Sao không nói cho mình biết? Cô gái nào vậy???-Richard tò mò nhưng anh lại không nói gì-Không muốn nói thì thôi-Anh hết hứng đổi chủ đề-À, mình mới mua một chai rượu đó, uống thử đi, hôm nay không say không về-nói rồi không biết lấy từ đâu ra chai rượu vang rót cho anh và Cooper uống.Mấy tiếng sauRầmRichard say bí tỉ nằm gục trên bàn-Đồ ngốc-Chu Kiều Nhi nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ-Tôi muốn hóng biển một lúc cho tỉnh táo, em đi cùng không?-Cooper dịu dàng nhìn côChu Kiều Nhi nhìn Richard rồi lại quay sang Cooper-Tất nhiên rồi!-------------------------------------Bên bờ biển có một đôi trai gái đang kề vai nhau bước đi. Nam thì tuấn tú ôn hoà, nữ thì xinh đẹp lạnh lùng. Tổng hợp lại thập phần hài hoà và đẹp mắt.-À đúng rồi, chuyện hôm nọ anh kể có thể nói tiếp không?-cô biết đây là chuyện buồn của Cooper nhưng vẫn không kìm được tính tò mò.Anh khựng lại một lúc, bình thản-Nếu em đã muốn biết đến như vậy thì được, tôi sẽ kể.-Cô ấy yêu người khác không phải tôi và cũng đã chết vì tình yêu không được đáp lại.-Trong giọng nói anh có vài phần run rẩy và tức giận.-Xin lỗi vì đã khiến anh gợi lại chuyện cũ-Chu Kiều Nhi cảm thông với Cooper, anh thật giống cô. Yêu đơn phương một người nhưng cuối cùng mang lại chỉ là cái kết buồn bi thương.-Tôi không sao vì cô ấy đã trở lại rồi!-Hả???-anh ta vừa nói cái gì vậy-Đã lâu không gặp em, Trần Lệ Băng!