Tác giả:

- Thiếu chủ, vương gia ngài ấy đã xuất thành về nước rồi. Là một cung nữ vào bẩm báo, nữ tử thân y trắng toát thần thái thoát tục, không khác nào tiên nhân hạ phàm. Nàng quay người lại nhìn cung nữ, dung nhan khuynh thành nhưng ánh mắt đầy u buồn - Ngươi lui ra trước đi. Nô tì đó không nói gì lẳng lặng lui ra. Nàng nhẹ nhàng thanh tao bước tới chiếc bàn trên có một bức tranh vẽ nam nhân vô cùng tuấn mĩ và bên cạnh là một thanh đoản kiếm. Mắt nàng ngấn lệ nhìn nam tử trong tranh. - Mạc Phi Lâm, ta đã yêu chàng, tin vào tình yêu của chàng mà làm trái thiên mệnh nhưng cuối cùng trong lòng chàng ta vẫn không nặng bằng ngôi vị thái tử kia. Dù giờ có phải đánh đổi cả tính mạng ta cũng phải để mọi chuyện trở lại như cũ. Khuôn mặt kiều diễm đầy đau thương, Thiên Cẩm Vân giơ cao đoản kiếm mà đâm thẳng vào ngực, máu tươi chảy ra nhuộm lên y phục trắng như một bông hoa đỏ rực tuyệt đẹp. Trong hoàng cung Nam Hạ, hoàng đế ngồi trên ngài vàng cười lớn - một nụ cười gian sảo đầy tham vọng. Cuối cùng…

Chương 3: Cuộc sống mới

Quốc Bảo Thiên Hạ: Cẩm Đế PhiTác giả: tiểu sonTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không- Thiếu chủ, vương gia ngài ấy đã xuất thành về nước rồi. Là một cung nữ vào bẩm báo, nữ tử thân y trắng toát thần thái thoát tục, không khác nào tiên nhân hạ phàm. Nàng quay người lại nhìn cung nữ, dung nhan khuynh thành nhưng ánh mắt đầy u buồn - Ngươi lui ra trước đi. Nô tì đó không nói gì lẳng lặng lui ra. Nàng nhẹ nhàng thanh tao bước tới chiếc bàn trên có một bức tranh vẽ nam nhân vô cùng tuấn mĩ và bên cạnh là một thanh đoản kiếm. Mắt nàng ngấn lệ nhìn nam tử trong tranh. - Mạc Phi Lâm, ta đã yêu chàng, tin vào tình yêu của chàng mà làm trái thiên mệnh nhưng cuối cùng trong lòng chàng ta vẫn không nặng bằng ngôi vị thái tử kia. Dù giờ có phải đánh đổi cả tính mạng ta cũng phải để mọi chuyện trở lại như cũ. Khuôn mặt kiều diễm đầy đau thương, Thiên Cẩm Vân giơ cao đoản kiếm mà đâm thẳng vào ngực, máu tươi chảy ra nhuộm lên y phục trắng như một bông hoa đỏ rực tuyệt đẹp. Trong hoàng cung Nam Hạ, hoàng đế ngồi trên ngài vàng cười lớn - một nụ cười gian sảo đầy tham vọng. Cuối cùng… *Phủ thái tử *Phù dung các.Mãn y từ từ mở mắt những tia sáng bất chợt làm nhức mắt cô,đầu óc choáng váng đau nhức làm cô khó chịu hết sức.Lạ thật cô chưa bao giờ bị vây cả,Mãn y mệt mỏi ngồi dậy,cảnh tượng như đập vào mắt cô, là nhà cổ,cô đang ở trong 1 ngôi nhà cổ,rèm trắng,màn trắng ,cả y phục trên người cô cũng trắng. Mãn y liền tự hỏi,đây là nơi quỷ nào vậy, vừa hay liền liên tưởng tới mấy lãnh cung trong phim cổ trang cũng giống thật. bước xuống giường cô liền chạy lại chỗ cửa sổ vội mở tung ra.Ngỡ ngàng với cảnh tượng trước mắt, không phải là cao ốc đồ sộ hay những khu đô thị lớn mà chỉ toàn là nhà cổ, lầu các.- A - Cô tự véo mình một cái, đau, là thật rồi không hề mơ.- Thái tử phi người vừa tỉnh không nên vận động quá sức, mau mau vào giường đi - Một thiếu nữ chừng 15, 16 tuổi lo lắng chạy tới chỗ cô. Thân váy xanh, cô bé búi tóc kiểu cổ trang khuôn mặt khá xinh xắn và đáng yêu.Nhưng điều khiến Mãn Y ngạc nhiên không phải là vì cô bé mà là 3 từ cô bé vừa thốt ra " thái tử phi". Cô đang ở nơi nào thế này, chẳng lẽ là xuyên không. Đầu óc cô tự dưng choáng váng, Mãn Y liền lập tức ngất xỉu. Khi tỉnh lại thì đã thấy một lão già mặc quan phục đỏ đang bắt mạch cho cô, Mãn Y đoán chắc hẳn là thái y. Còn có cả cô bé lúc nãy đang đứng cạnh giường vẻ mặt đầy lo lắng.- Thái tử phi không sao, chỉ càn chăm sóc kĩ là sẽ hồi phục hoàn toàn, vết thương cũ cũng đã liền không còn gì đáng lo ngại. ta sẽ kê đơn thuốc nhớ cho nương nương uống đầy đủ.Lão thái y căn dặn, Mộng Y gật đầu liên tục đi theo lấy đơn thuốc. Lúc này cô mới ý thức được mình không phải là mình của trước đây mà giờ cô chính là Thiên Cẩm Vân. Thái tử phi có dung mạo xấu xí, tiểu thư phế vật, con hoang của thừa tướng Bắc Tề và quan trọng nhất là bị thất sủng.Nhìn theo bóng thái y dần đi, cô phát hiện ra, ngoài cửa cũng có một nam tử đang đứng. Ặc! Không phải. Là lão tử mới đúng, tuy dáng người cao to (1m8 cũng nên) nhưng đầu tóc đã bạc trắng hết cả rồi. Cô tò mò liền hỏi:- Này ai đang nói chuyện với thái y vậy?- Dạ là thái tử, từ khi biết người bị ngã xuống hồ, mấy ngày nay thái tử đều qua thăm người.....................Mộng Y nói một cách thao thao bất tuyệt không để ý đến người nào đó trên giường. Mãn Y giật giật khoé môi sốc toàn tập. chuyện quái gì đang xảy ra với cô vậy, xuyên không, làm thái tử phi thất sủng. Giờ thì hay hơn rồi, lấy một lão thái tử. Cuộc đời cô cứ như vậy mà chấm dứt hay sao...Aaaaaaaaa...thật sử không thể được mà!( Từ giờ mình sẽ đổi cách xưng hô trong truyện cho hợp với cổ trang, vd từ "cô" Thay bằng "nàng")

*Phủ thái tử *Phù dung các.

Mãn y từ từ mở mắt những tia sáng bất chợt làm nhức mắt cô,đầu óc choáng váng đau nhức làm cô khó chịu hết sức.Lạ thật cô chưa bao giờ bị vây cả,Mãn y mệt mỏi ngồi dậy,cảnh tượng như đập vào mắt cô, là nhà cổ,cô đang ở trong 1 ngôi nhà cổ,rèm trắng,màn trắng ,cả y phục trên người cô cũng trắng. Mãn y liền tự hỏi,đây là nơi quỷ nào vậy, vừa hay liền liên tưởng tới mấy lãnh cung trong phim cổ trang cũng giống thật. bước xuống giường cô liền chạy lại chỗ cửa sổ vội mở tung ra.Ngỡ ngàng với cảnh tượng trước mắt, không phải là cao ốc đồ sộ hay những khu đô thị lớn mà chỉ toàn là nhà cổ, lầu các.

- A - Cô tự véo mình một cái, đau, là thật rồi không hề mơ.

- Thái tử phi người vừa tỉnh không nên vận động quá sức, mau mau vào giường đi - Một thiếu nữ chừng 15, 16 tuổi lo lắng chạy tới chỗ cô. Thân váy xanh, cô bé búi tóc kiểu cổ trang khuôn mặt khá xinh xắn và đáng yêu.

Nhưng điều khiến Mãn Y ngạc nhiên không phải là vì cô bé mà là 3 từ cô bé vừa thốt ra " thái tử phi". Cô đang ở nơi nào thế này, chẳng lẽ là xuyên không. Đầu óc cô tự dưng choáng váng, Mãn Y liền lập tức ngất xỉu. Khi tỉnh lại thì đã thấy một lão già mặc quan phục đỏ đang bắt mạch cho cô, Mãn Y đoán chắc hẳn là thái y. Còn có cả cô bé lúc nãy đang đứng cạnh giường vẻ mặt đầy lo lắng.

- Thái tử phi không sao, chỉ càn chăm sóc kĩ là sẽ hồi phục hoàn toàn, vết thương cũ cũng đã liền không còn gì đáng lo ngại. ta sẽ kê đơn thuốc nhớ cho nương nương uống đầy đủ.

Lão thái y căn dặn, Mộng Y gật đầu liên tục đi theo lấy đơn thuốc. Lúc này cô mới ý thức được mình không phải là mình của trước đây mà giờ cô chính là Thiên Cẩm Vân. Thái tử phi có dung mạo xấu xí, tiểu thư phế vật, con hoang của thừa tướng Bắc Tề và quan trọng nhất là bị thất sủng.

Nhìn theo bóng thái y dần đi, cô phát hiện ra, ngoài cửa cũng có một nam tử đang đứng. Ặc! Không phải. Là lão tử mới đúng, tuy dáng người cao to (1m8 cũng nên) nhưng đầu tóc đã bạc trắng hết cả rồi. Cô tò mò liền hỏi:

- Này ai đang nói chuyện với thái y vậy?

- Dạ là thái tử, từ khi biết người bị ngã xuống hồ, mấy ngày nay thái tử đều qua thăm người.....................

Mộng Y nói một cách thao thao bất tuyệt không để ý đến người nào đó trên giường. Mãn Y giật giật khoé môi sốc toàn tập. chuyện quái gì đang xảy ra với cô vậy, xuyên không, làm thái tử phi thất sủng. Giờ thì hay hơn rồi, lấy một lão thái tử. Cuộc đời cô cứ như vậy mà chấm dứt hay sao...

Aaaaaaaaa...thật sử không thể được mà!

( Từ giờ mình sẽ đổi cách xưng hô trong truyện cho hợp với cổ trang, vd từ "cô" Thay bằng "nàng")

Quốc Bảo Thiên Hạ: Cẩm Đế PhiTác giả: tiểu sonTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không- Thiếu chủ, vương gia ngài ấy đã xuất thành về nước rồi. Là một cung nữ vào bẩm báo, nữ tử thân y trắng toát thần thái thoát tục, không khác nào tiên nhân hạ phàm. Nàng quay người lại nhìn cung nữ, dung nhan khuynh thành nhưng ánh mắt đầy u buồn - Ngươi lui ra trước đi. Nô tì đó không nói gì lẳng lặng lui ra. Nàng nhẹ nhàng thanh tao bước tới chiếc bàn trên có một bức tranh vẽ nam nhân vô cùng tuấn mĩ và bên cạnh là một thanh đoản kiếm. Mắt nàng ngấn lệ nhìn nam tử trong tranh. - Mạc Phi Lâm, ta đã yêu chàng, tin vào tình yêu của chàng mà làm trái thiên mệnh nhưng cuối cùng trong lòng chàng ta vẫn không nặng bằng ngôi vị thái tử kia. Dù giờ có phải đánh đổi cả tính mạng ta cũng phải để mọi chuyện trở lại như cũ. Khuôn mặt kiều diễm đầy đau thương, Thiên Cẩm Vân giơ cao đoản kiếm mà đâm thẳng vào ngực, máu tươi chảy ra nhuộm lên y phục trắng như một bông hoa đỏ rực tuyệt đẹp. Trong hoàng cung Nam Hạ, hoàng đế ngồi trên ngài vàng cười lớn - một nụ cười gian sảo đầy tham vọng. Cuối cùng… *Phủ thái tử *Phù dung các.Mãn y từ từ mở mắt những tia sáng bất chợt làm nhức mắt cô,đầu óc choáng váng đau nhức làm cô khó chịu hết sức.Lạ thật cô chưa bao giờ bị vây cả,Mãn y mệt mỏi ngồi dậy,cảnh tượng như đập vào mắt cô, là nhà cổ,cô đang ở trong 1 ngôi nhà cổ,rèm trắng,màn trắng ,cả y phục trên người cô cũng trắng. Mãn y liền tự hỏi,đây là nơi quỷ nào vậy, vừa hay liền liên tưởng tới mấy lãnh cung trong phim cổ trang cũng giống thật. bước xuống giường cô liền chạy lại chỗ cửa sổ vội mở tung ra.Ngỡ ngàng với cảnh tượng trước mắt, không phải là cao ốc đồ sộ hay những khu đô thị lớn mà chỉ toàn là nhà cổ, lầu các.- A - Cô tự véo mình một cái, đau, là thật rồi không hề mơ.- Thái tử phi người vừa tỉnh không nên vận động quá sức, mau mau vào giường đi - Một thiếu nữ chừng 15, 16 tuổi lo lắng chạy tới chỗ cô. Thân váy xanh, cô bé búi tóc kiểu cổ trang khuôn mặt khá xinh xắn và đáng yêu.Nhưng điều khiến Mãn Y ngạc nhiên không phải là vì cô bé mà là 3 từ cô bé vừa thốt ra " thái tử phi". Cô đang ở nơi nào thế này, chẳng lẽ là xuyên không. Đầu óc cô tự dưng choáng váng, Mãn Y liền lập tức ngất xỉu. Khi tỉnh lại thì đã thấy một lão già mặc quan phục đỏ đang bắt mạch cho cô, Mãn Y đoán chắc hẳn là thái y. Còn có cả cô bé lúc nãy đang đứng cạnh giường vẻ mặt đầy lo lắng.- Thái tử phi không sao, chỉ càn chăm sóc kĩ là sẽ hồi phục hoàn toàn, vết thương cũ cũng đã liền không còn gì đáng lo ngại. ta sẽ kê đơn thuốc nhớ cho nương nương uống đầy đủ.Lão thái y căn dặn, Mộng Y gật đầu liên tục đi theo lấy đơn thuốc. Lúc này cô mới ý thức được mình không phải là mình của trước đây mà giờ cô chính là Thiên Cẩm Vân. Thái tử phi có dung mạo xấu xí, tiểu thư phế vật, con hoang của thừa tướng Bắc Tề và quan trọng nhất là bị thất sủng.Nhìn theo bóng thái y dần đi, cô phát hiện ra, ngoài cửa cũng có một nam tử đang đứng. Ặc! Không phải. Là lão tử mới đúng, tuy dáng người cao to (1m8 cũng nên) nhưng đầu tóc đã bạc trắng hết cả rồi. Cô tò mò liền hỏi:- Này ai đang nói chuyện với thái y vậy?- Dạ là thái tử, từ khi biết người bị ngã xuống hồ, mấy ngày nay thái tử đều qua thăm người.....................Mộng Y nói một cách thao thao bất tuyệt không để ý đến người nào đó trên giường. Mãn Y giật giật khoé môi sốc toàn tập. chuyện quái gì đang xảy ra với cô vậy, xuyên không, làm thái tử phi thất sủng. Giờ thì hay hơn rồi, lấy một lão thái tử. Cuộc đời cô cứ như vậy mà chấm dứt hay sao...Aaaaaaaaa...thật sử không thể được mà!( Từ giờ mình sẽ đổi cách xưng hô trong truyện cho hợp với cổ trang, vd từ "cô" Thay bằng "nàng")

Chương 3: Cuộc sống mới