Tác giả:

- Thiếu chủ, vương gia ngài ấy đã xuất thành về nước rồi. Là một cung nữ vào bẩm báo, nữ tử thân y trắng toát thần thái thoát tục, không khác nào tiên nhân hạ phàm. Nàng quay người lại nhìn cung nữ, dung nhan khuynh thành nhưng ánh mắt đầy u buồn - Ngươi lui ra trước đi. Nô tì đó không nói gì lẳng lặng lui ra. Nàng nhẹ nhàng thanh tao bước tới chiếc bàn trên có một bức tranh vẽ nam nhân vô cùng tuấn mĩ và bên cạnh là một thanh đoản kiếm. Mắt nàng ngấn lệ nhìn nam tử trong tranh. - Mạc Phi Lâm, ta đã yêu chàng, tin vào tình yêu của chàng mà làm trái thiên mệnh nhưng cuối cùng trong lòng chàng ta vẫn không nặng bằng ngôi vị thái tử kia. Dù giờ có phải đánh đổi cả tính mạng ta cũng phải để mọi chuyện trở lại như cũ. Khuôn mặt kiều diễm đầy đau thương, Thiên Cẩm Vân giơ cao đoản kiếm mà đâm thẳng vào ngực, máu tươi chảy ra nhuộm lên y phục trắng như một bông hoa đỏ rực tuyệt đẹp. Trong hoàng cung Nam Hạ, hoàng đế ngồi trên ngài vàng cười lớn - một nụ cười gian sảo đầy tham vọng. Cuối cùng…

Chương 5: Hối hận ư! Quá muộn rồi...

Quốc Bảo Thiên Hạ: Cẩm Đế PhiTác giả: tiểu sonTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không- Thiếu chủ, vương gia ngài ấy đã xuất thành về nước rồi. Là một cung nữ vào bẩm báo, nữ tử thân y trắng toát thần thái thoát tục, không khác nào tiên nhân hạ phàm. Nàng quay người lại nhìn cung nữ, dung nhan khuynh thành nhưng ánh mắt đầy u buồn - Ngươi lui ra trước đi. Nô tì đó không nói gì lẳng lặng lui ra. Nàng nhẹ nhàng thanh tao bước tới chiếc bàn trên có một bức tranh vẽ nam nhân vô cùng tuấn mĩ và bên cạnh là một thanh đoản kiếm. Mắt nàng ngấn lệ nhìn nam tử trong tranh. - Mạc Phi Lâm, ta đã yêu chàng, tin vào tình yêu của chàng mà làm trái thiên mệnh nhưng cuối cùng trong lòng chàng ta vẫn không nặng bằng ngôi vị thái tử kia. Dù giờ có phải đánh đổi cả tính mạng ta cũng phải để mọi chuyện trở lại như cũ. Khuôn mặt kiều diễm đầy đau thương, Thiên Cẩm Vân giơ cao đoản kiếm mà đâm thẳng vào ngực, máu tươi chảy ra nhuộm lên y phục trắng như một bông hoa đỏ rực tuyệt đẹp. Trong hoàng cung Nam Hạ, hoàng đế ngồi trên ngài vàng cười lớn - một nụ cười gian sảo đầy tham vọng. Cuối cùng… Những hành động lúc nãy như hiện rõ trước mắt Cẩm Vân,nàng đã làm những gì thế này?sao lúc nào cũng gây hoạ hết vậy?.Ôm đầu lo lăng đi qua đi lại,giờ nàng có hối hận cũng quá muộn rồi " sao lúc đó không ai nói cho cô biết hắn là thái tử chứ aaaaaaaaaaaa,lại còn cả hắn nữa đang yên đang lành tự dưng vác xác đến đó làm gì.Đề giờ nàng gây tội lớn như vậy chứ,đúng là muốn đập đầu chết quách đi cho rồi"-Nương nương ngươi sao vậy?-Mộng Y đứng nhìn nãy giờ cứ luôn thấy chủ tử có điều gì rất khó hiểu.- Tiểu Y Y nghe ta nói cho kĩ. Thái tử...thái tử bị ướt là do ta bất cẩn đá ngài xuống hồ - cuối cùng nàng cũng phải thú tội, giờ mà không nói ra thì giải quyết làm sao.Mộng Y nghe nàng nói xong toàn thân bất động, mặt chuyển sắc sang màu xanh. Trong lòng oán hận " sao con lại có một chủ tử không biết trời cao đất dày như thế này hả ông trời ".- Ta cũng chỉ tính ngắt một bông hoa mà hắn làm to chuyện quá nên mới thành ra như vậy chứ - Cẩm vân thanh minh- Nương nương huyết sen là do cố hậu trồng trên thế gian chỉ có một hồ duy nhất nên thái tử điện hạ rất quý. Lúc trước có công chúa trong cung vì không biết nên ngắt một bông liền bị thái tử phế đi đôi tay, đến cả bệ hạ cũng không dám nói gì.Lời Mộng Y nói làm nàng rùng mình, chỉ là một bông hoa có nhất thiết phải tàn độc thế không. Quân Lâm Uyển hắn thật sự quá đáng sợ.- Thế em nghĩ hắn sẽ làm gì với ta? - Cẩm Vân thẫn người hỏi, nàng thực sự tụt hết hi vọng được sống luôn rồi.- Không dìm sông chết thì cũng treo cổ, nương nương ngài hại cả nô tì rồi - Cô bé thẫn thờ nói, chủ tử gây hoạ cũng do sự lơ đễnh của cô, làm sao cô có thể thoát tội được.Hai người quay sang nhìn nhau, nước mắt ròng ròng chợt ôm chầm lấy nhau."Ngày tàn của em tới rồi" T T

Những hành động lúc nãy như hiện rõ trước mắt Cẩm Vân,nàng đã làm những gì thế này?sao lúc nào cũng gây hoạ hết vậy?.Ôm đầu lo lăng đi qua đi lại,giờ nàng có hối hận cũng quá muộn rồi " sao lúc đó không ai nói cho cô biết hắn là thái tử chứ aaaaaaaaaaaa,lại còn cả hắn nữa đang yên đang lành tự dưng vác xác đến đó làm gì.Đề giờ nàng gây tội lớn như vậy chứ,đúng là muốn đập đầu chết quách đi cho rồi"

-Nương nương ngươi sao vậy?-Mộng Y đứng nhìn nãy giờ cứ luôn thấy chủ tử có điều gì rất khó hiểu.

- Tiểu Y Y nghe ta nói cho kĩ. Thái tử...thái tử bị ướt là do ta bất cẩn đá ngài xuống hồ - cuối cùng nàng cũng phải thú tội, giờ mà không nói ra thì giải quyết làm sao.

Mộng Y nghe nàng nói xong toàn thân bất động, mặt chuyển sắc sang màu xanh. Trong lòng oán hận " sao con lại có một chủ tử không biết trời cao đất dày như thế này hả ông trời ".

- Ta cũng chỉ tính ngắt một bông hoa mà hắn làm to chuyện quá nên mới thành ra như vậy chứ - Cẩm vân thanh minh

- Nương nương huyết sen là do cố hậu trồng trên thế gian chỉ có một hồ duy nhất nên thái tử điện hạ rất quý. Lúc trước có công chúa trong cung vì không biết nên ngắt một bông liền bị thái tử phế đi đôi tay, đến cả bệ hạ cũng không dám nói gì.

Lời Mộng Y nói làm nàng rùng mình, chỉ là một bông hoa có nhất thiết phải tàn độc thế không. Quân Lâm Uyển hắn thật sự quá đáng sợ.

- Thế em nghĩ hắn sẽ làm gì với ta? - Cẩm Vân thẫn người hỏi, nàng thực sự tụt hết hi vọng được sống luôn rồi.

- Không dìm sông chết thì cũng treo cổ, nương nương ngài hại cả nô tì rồi - Cô bé thẫn thờ nói, chủ tử gây hoạ cũng do sự lơ đễnh của cô, làm sao cô có thể thoát tội được.

Hai người quay sang nhìn nhau, nước mắt ròng ròng chợt ôm chầm lấy nhau.

"Ngày tàn của em tới rồi" T T

Quốc Bảo Thiên Hạ: Cẩm Đế PhiTác giả: tiểu sonTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không- Thiếu chủ, vương gia ngài ấy đã xuất thành về nước rồi. Là một cung nữ vào bẩm báo, nữ tử thân y trắng toát thần thái thoát tục, không khác nào tiên nhân hạ phàm. Nàng quay người lại nhìn cung nữ, dung nhan khuynh thành nhưng ánh mắt đầy u buồn - Ngươi lui ra trước đi. Nô tì đó không nói gì lẳng lặng lui ra. Nàng nhẹ nhàng thanh tao bước tới chiếc bàn trên có một bức tranh vẽ nam nhân vô cùng tuấn mĩ và bên cạnh là một thanh đoản kiếm. Mắt nàng ngấn lệ nhìn nam tử trong tranh. - Mạc Phi Lâm, ta đã yêu chàng, tin vào tình yêu của chàng mà làm trái thiên mệnh nhưng cuối cùng trong lòng chàng ta vẫn không nặng bằng ngôi vị thái tử kia. Dù giờ có phải đánh đổi cả tính mạng ta cũng phải để mọi chuyện trở lại như cũ. Khuôn mặt kiều diễm đầy đau thương, Thiên Cẩm Vân giơ cao đoản kiếm mà đâm thẳng vào ngực, máu tươi chảy ra nhuộm lên y phục trắng như một bông hoa đỏ rực tuyệt đẹp. Trong hoàng cung Nam Hạ, hoàng đế ngồi trên ngài vàng cười lớn - một nụ cười gian sảo đầy tham vọng. Cuối cùng… Những hành động lúc nãy như hiện rõ trước mắt Cẩm Vân,nàng đã làm những gì thế này?sao lúc nào cũng gây hoạ hết vậy?.Ôm đầu lo lăng đi qua đi lại,giờ nàng có hối hận cũng quá muộn rồi " sao lúc đó không ai nói cho cô biết hắn là thái tử chứ aaaaaaaaaaaa,lại còn cả hắn nữa đang yên đang lành tự dưng vác xác đến đó làm gì.Đề giờ nàng gây tội lớn như vậy chứ,đúng là muốn đập đầu chết quách đi cho rồi"-Nương nương ngươi sao vậy?-Mộng Y đứng nhìn nãy giờ cứ luôn thấy chủ tử có điều gì rất khó hiểu.- Tiểu Y Y nghe ta nói cho kĩ. Thái tử...thái tử bị ướt là do ta bất cẩn đá ngài xuống hồ - cuối cùng nàng cũng phải thú tội, giờ mà không nói ra thì giải quyết làm sao.Mộng Y nghe nàng nói xong toàn thân bất động, mặt chuyển sắc sang màu xanh. Trong lòng oán hận " sao con lại có một chủ tử không biết trời cao đất dày như thế này hả ông trời ".- Ta cũng chỉ tính ngắt một bông hoa mà hắn làm to chuyện quá nên mới thành ra như vậy chứ - Cẩm vân thanh minh- Nương nương huyết sen là do cố hậu trồng trên thế gian chỉ có một hồ duy nhất nên thái tử điện hạ rất quý. Lúc trước có công chúa trong cung vì không biết nên ngắt một bông liền bị thái tử phế đi đôi tay, đến cả bệ hạ cũng không dám nói gì.Lời Mộng Y nói làm nàng rùng mình, chỉ là một bông hoa có nhất thiết phải tàn độc thế không. Quân Lâm Uyển hắn thật sự quá đáng sợ.- Thế em nghĩ hắn sẽ làm gì với ta? - Cẩm Vân thẫn người hỏi, nàng thực sự tụt hết hi vọng được sống luôn rồi.- Không dìm sông chết thì cũng treo cổ, nương nương ngài hại cả nô tì rồi - Cô bé thẫn thờ nói, chủ tử gây hoạ cũng do sự lơ đễnh của cô, làm sao cô có thể thoát tội được.Hai người quay sang nhìn nhau, nước mắt ròng ròng chợt ôm chầm lấy nhau."Ngày tàn của em tới rồi" T T

Chương 5: Hối hận ư! Quá muộn rồi...