Tác giả:

- Thiếu chủ, vương gia ngài ấy đã xuất thành về nước rồi. Là một cung nữ vào bẩm báo, nữ tử thân y trắng toát thần thái thoát tục, không khác nào tiên nhân hạ phàm. Nàng quay người lại nhìn cung nữ, dung nhan khuynh thành nhưng ánh mắt đầy u buồn - Ngươi lui ra trước đi. Nô tì đó không nói gì lẳng lặng lui ra. Nàng nhẹ nhàng thanh tao bước tới chiếc bàn trên có một bức tranh vẽ nam nhân vô cùng tuấn mĩ và bên cạnh là một thanh đoản kiếm. Mắt nàng ngấn lệ nhìn nam tử trong tranh. - Mạc Phi Lâm, ta đã yêu chàng, tin vào tình yêu của chàng mà làm trái thiên mệnh nhưng cuối cùng trong lòng chàng ta vẫn không nặng bằng ngôi vị thái tử kia. Dù giờ có phải đánh đổi cả tính mạng ta cũng phải để mọi chuyện trở lại như cũ. Khuôn mặt kiều diễm đầy đau thương, Thiên Cẩm Vân giơ cao đoản kiếm mà đâm thẳng vào ngực, máu tươi chảy ra nhuộm lên y phục trắng như một bông hoa đỏ rực tuyệt đẹp. Trong hoàng cung Nam Hạ, hoàng đế ngồi trên ngài vàng cười lớn - một nụ cười gian sảo đầy tham vọng. Cuối cùng…

Chương 13: Lợi dụng

Quốc Bảo Thiên Hạ: Cẩm Đế PhiTác giả: tiểu sonTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không- Thiếu chủ, vương gia ngài ấy đã xuất thành về nước rồi. Là một cung nữ vào bẩm báo, nữ tử thân y trắng toát thần thái thoát tục, không khác nào tiên nhân hạ phàm. Nàng quay người lại nhìn cung nữ, dung nhan khuynh thành nhưng ánh mắt đầy u buồn - Ngươi lui ra trước đi. Nô tì đó không nói gì lẳng lặng lui ra. Nàng nhẹ nhàng thanh tao bước tới chiếc bàn trên có một bức tranh vẽ nam nhân vô cùng tuấn mĩ và bên cạnh là một thanh đoản kiếm. Mắt nàng ngấn lệ nhìn nam tử trong tranh. - Mạc Phi Lâm, ta đã yêu chàng, tin vào tình yêu của chàng mà làm trái thiên mệnh nhưng cuối cùng trong lòng chàng ta vẫn không nặng bằng ngôi vị thái tử kia. Dù giờ có phải đánh đổi cả tính mạng ta cũng phải để mọi chuyện trở lại như cũ. Khuôn mặt kiều diễm đầy đau thương, Thiên Cẩm Vân giơ cao đoản kiếm mà đâm thẳng vào ngực, máu tươi chảy ra nhuộm lên y phục trắng như một bông hoa đỏ rực tuyệt đẹp. Trong hoàng cung Nam Hạ, hoàng đế ngồi trên ngài vàng cười lớn - một nụ cười gian sảo đầy tham vọng. Cuối cùng… -Các vị đại nhân có thể lánh đi một chút được không, bản thái tử có một số chuyện riêng muốn nói với Lục công tử.-Quân Lâm Uyển lạnh lùng ra lệnh,bọn họ liền lập tức nghe theo tuy rất muốn biết ẩn tình giữa vị Lục công tử này và thái tử là có quan hệ gì. Nhưng lệnh của hắn không thể cãi,họ không thể đem tính mang ra đùa được thái tử điện hạ quả thực rất đáng sợ.Cánh cửa đóng lại,Cẩm Vân như cảm được sát khí đang toả ra trên người hắn.Quân Lâm Uyển hình như đang rất tức giận với nàng,nếu cứ đà này nàng mất mang là cái trắc,phải xoay chuyển tình thế mới được.-Không có gì để nói sao?-Hắn hỏi làm nàng giật nảy,còn chưa biết nói gì đầu liền cúi đi không dám chực diện với hắn.-Đá ta xuống hồ,bỏ chốn khỏi phủ giờ lại giám cải trang nam nhân để dự thi,nàng là muốn ta sử chí nàng sao đây.-Quân Lâm Uyển uy h**p, Cẩm vân trong lòng liền bực bội khó tả.Tên cà trớn này dám uy h**p nàng sao, Cẩm Vân phải để cho hắn biết thế nào là vỏ sĩ tứ đẳng taekwondo.Muốn sử lí nàng sao,hắn thực sự muốn chết đây mà.-Thiên Cẩm Vân-cái giọng đáng sợ đó vang lên làm nàng liền từ bỏ cái ý nghĩ dùng bạo lực để đói phó với Quân Lâm Uyển.Rốt cuộc hắn đáng sợ đến mức nào nàng đương nhiên biết rõ hơn ai hết.Tốt nhất vẫn là..........-Thái tử điện hạ xin hãy nghe ta giải thích trước đã.Đá ngài xuống hồ không phải là ta cố ý..là hòn sỏi...lúc đó ta vấp phải hòn sỏi lên mới trượt chân thôi.Còn trốn phủ,không hề có chuyện đó...chỉ là thấy người bộn bề trăm việc, trong lòng lo lắng nên mới muốn giúp người tìm hiểu dân tình. Vả lại việc đi thi là ta thấy mình quá đa tài chỉ muốn góp chút sức mọn cho đất nước, cho Bắc Tề. Ta một lòng là vì người, vì xã tắc, vì nhân dân tuyệt đối không như người nghĩ.Cẩm Vân nói nguyên một bài thuyết trình đầy cảm xúc, với trình độ chém gió chuyên nghiệp của mình. Nói đúng hơn là từ đầu đến cuối có bao nhiêu tội đều bị nàng chối bỏ một cách sạch sẽ.Quân Lâm Uyển nghe nãy giờ cứng cả cơ mặt, khoé miệng liên tiếp giật giật. Lời giải thích của nàng quá độc đáo, Bao nhiêu tội lỗi đều bị cái lí lẽ của nàng chối bay chối biến hết. Vấp chân sao? Hôm đó rõ ràng hắn nhìn thấy là nàng cố ý, nếu không phải mù thì ai nhìn thấy đều biết rõ là nàng cố tình. Trốn phủ thị thành tìm hiểu dân tình, vi phạm luật triều đình thì thành góp chút tài lẻ cống hiến cho đất nước. Thiên Cẩm Vân từ một thân đầy tội như vậy mà chỉ vài câu nói mà đã thành người trong sạch, nàng chối cũng hơi bị nhanh xem ra hắn không muốn trừng trị cũng phải trừng trị.

-Các vị đại nhân có thể lánh đi một chút được không, bản thái tử có một số chuyện riêng muốn nói với Lục công tử.-Quân Lâm Uyển lạnh lùng ra lệnh,bọn họ liền lập tức nghe theo tuy rất muốn biết ẩn tình giữa vị Lục công tử này và thái tử là có quan hệ gì. Nhưng lệnh của hắn không thể cãi,họ không thể đem tính mang ra đùa được thái tử điện hạ quả thực rất đáng sợ.

Cánh cửa đóng lại,Cẩm Vân như cảm được sát khí đang toả ra trên người hắn.Quân Lâm Uyển hình như đang rất tức giận với nàng,nếu cứ đà này nàng mất mang là cái trắc,phải xoay chuyển tình thế mới được.

-Không có gì để nói sao?-Hắn hỏi làm nàng giật nảy,còn chưa biết nói gì đầu liền cúi đi không dám chực diện với hắn.

-Đá ta xuống hồ,bỏ chốn khỏi phủ giờ lại giám cải trang nam nhân để dự thi,nàng là muốn ta sử chí nàng sao đây.-Quân Lâm Uyển uy h**p, Cẩm vân trong lòng liền bực bội khó tả.

Tên cà trớn này dám uy h**p nàng sao, Cẩm Vân phải để cho hắn biết thế nào là vỏ sĩ tứ đẳng taekwondo.Muốn sử lí nàng sao,hắn thực sự muốn chết đây mà.

-Thiên Cẩm Vân-cái giọng đáng sợ đó vang lên làm nàng liền từ bỏ cái ý nghĩ dùng bạo lực để đói phó với Quân Lâm Uyển.Rốt cuộc hắn đáng sợ đến mức nào nàng đương nhiên biết rõ hơn ai hết.

Tốt nhất vẫn là..........

-Thái tử điện hạ xin hãy nghe ta giải thích trước đã.Đá ngài xuống hồ không phải là ta cố ý..là hòn sỏi...lúc đó ta vấp phải hòn sỏi lên mới trượt chân thôi.Còn trốn phủ,không hề có chuyện đó...chỉ là thấy người bộn bề trăm việc, trong lòng lo lắng nên mới muốn giúp người tìm hiểu dân tình. Vả lại việc đi thi là ta thấy mình quá đa tài chỉ muốn góp chút sức mọn cho đất nước, cho Bắc Tề. Ta một lòng là vì người, vì xã tắc, vì nhân dân tuyệt đối không như người nghĩ.

Cẩm Vân nói nguyên một bài thuyết trình đầy cảm xúc, với trình độ chém gió chuyên nghiệp của mình. Nói đúng hơn là từ đầu đến cuối có bao nhiêu tội đều bị nàng chối bỏ một cách sạch sẽ.

Quân Lâm Uyển nghe nãy giờ cứng cả cơ mặt, khoé miệng liên tiếp giật giật. Lời giải thích của nàng quá độc đáo, Bao nhiêu tội lỗi đều bị cái lí lẽ của nàng chối bay chối biến hết. Vấp chân sao? Hôm đó rõ ràng hắn nhìn thấy là nàng cố ý, nếu không phải mù thì ai nhìn thấy đều biết rõ là nàng cố tình. Trốn phủ thị thành tìm hiểu dân tình, vi phạm luật triều đình thì thành góp chút tài lẻ cống hiến cho đất nước. Thiên Cẩm Vân từ một thân đầy tội như vậy mà chỉ vài câu nói mà đã thành người trong sạch, nàng chối cũng hơi bị nhanh xem ra hắn không muốn trừng trị cũng phải trừng trị.

Quốc Bảo Thiên Hạ: Cẩm Đế PhiTác giả: tiểu sonTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không- Thiếu chủ, vương gia ngài ấy đã xuất thành về nước rồi. Là một cung nữ vào bẩm báo, nữ tử thân y trắng toát thần thái thoát tục, không khác nào tiên nhân hạ phàm. Nàng quay người lại nhìn cung nữ, dung nhan khuynh thành nhưng ánh mắt đầy u buồn - Ngươi lui ra trước đi. Nô tì đó không nói gì lẳng lặng lui ra. Nàng nhẹ nhàng thanh tao bước tới chiếc bàn trên có một bức tranh vẽ nam nhân vô cùng tuấn mĩ và bên cạnh là một thanh đoản kiếm. Mắt nàng ngấn lệ nhìn nam tử trong tranh. - Mạc Phi Lâm, ta đã yêu chàng, tin vào tình yêu của chàng mà làm trái thiên mệnh nhưng cuối cùng trong lòng chàng ta vẫn không nặng bằng ngôi vị thái tử kia. Dù giờ có phải đánh đổi cả tính mạng ta cũng phải để mọi chuyện trở lại như cũ. Khuôn mặt kiều diễm đầy đau thương, Thiên Cẩm Vân giơ cao đoản kiếm mà đâm thẳng vào ngực, máu tươi chảy ra nhuộm lên y phục trắng như một bông hoa đỏ rực tuyệt đẹp. Trong hoàng cung Nam Hạ, hoàng đế ngồi trên ngài vàng cười lớn - một nụ cười gian sảo đầy tham vọng. Cuối cùng… -Các vị đại nhân có thể lánh đi một chút được không, bản thái tử có một số chuyện riêng muốn nói với Lục công tử.-Quân Lâm Uyển lạnh lùng ra lệnh,bọn họ liền lập tức nghe theo tuy rất muốn biết ẩn tình giữa vị Lục công tử này và thái tử là có quan hệ gì. Nhưng lệnh của hắn không thể cãi,họ không thể đem tính mang ra đùa được thái tử điện hạ quả thực rất đáng sợ.Cánh cửa đóng lại,Cẩm Vân như cảm được sát khí đang toả ra trên người hắn.Quân Lâm Uyển hình như đang rất tức giận với nàng,nếu cứ đà này nàng mất mang là cái trắc,phải xoay chuyển tình thế mới được.-Không có gì để nói sao?-Hắn hỏi làm nàng giật nảy,còn chưa biết nói gì đầu liền cúi đi không dám chực diện với hắn.-Đá ta xuống hồ,bỏ chốn khỏi phủ giờ lại giám cải trang nam nhân để dự thi,nàng là muốn ta sử chí nàng sao đây.-Quân Lâm Uyển uy h**p, Cẩm vân trong lòng liền bực bội khó tả.Tên cà trớn này dám uy h**p nàng sao, Cẩm Vân phải để cho hắn biết thế nào là vỏ sĩ tứ đẳng taekwondo.Muốn sử lí nàng sao,hắn thực sự muốn chết đây mà.-Thiên Cẩm Vân-cái giọng đáng sợ đó vang lên làm nàng liền từ bỏ cái ý nghĩ dùng bạo lực để đói phó với Quân Lâm Uyển.Rốt cuộc hắn đáng sợ đến mức nào nàng đương nhiên biết rõ hơn ai hết.Tốt nhất vẫn là..........-Thái tử điện hạ xin hãy nghe ta giải thích trước đã.Đá ngài xuống hồ không phải là ta cố ý..là hòn sỏi...lúc đó ta vấp phải hòn sỏi lên mới trượt chân thôi.Còn trốn phủ,không hề có chuyện đó...chỉ là thấy người bộn bề trăm việc, trong lòng lo lắng nên mới muốn giúp người tìm hiểu dân tình. Vả lại việc đi thi là ta thấy mình quá đa tài chỉ muốn góp chút sức mọn cho đất nước, cho Bắc Tề. Ta một lòng là vì người, vì xã tắc, vì nhân dân tuyệt đối không như người nghĩ.Cẩm Vân nói nguyên một bài thuyết trình đầy cảm xúc, với trình độ chém gió chuyên nghiệp của mình. Nói đúng hơn là từ đầu đến cuối có bao nhiêu tội đều bị nàng chối bỏ một cách sạch sẽ.Quân Lâm Uyển nghe nãy giờ cứng cả cơ mặt, khoé miệng liên tiếp giật giật. Lời giải thích của nàng quá độc đáo, Bao nhiêu tội lỗi đều bị cái lí lẽ của nàng chối bay chối biến hết. Vấp chân sao? Hôm đó rõ ràng hắn nhìn thấy là nàng cố ý, nếu không phải mù thì ai nhìn thấy đều biết rõ là nàng cố tình. Trốn phủ thị thành tìm hiểu dân tình, vi phạm luật triều đình thì thành góp chút tài lẻ cống hiến cho đất nước. Thiên Cẩm Vân từ một thân đầy tội như vậy mà chỉ vài câu nói mà đã thành người trong sạch, nàng chối cũng hơi bị nhanh xem ra hắn không muốn trừng trị cũng phải trừng trị.

Chương 13: Lợi dụng