Cuối xuân anh đào nở rộ, đem những quả anh đào bỏ vào trong chén, dưới một lớp sữa lên, thế là được một chén anh đào thơm ngào ngạt mùi sữa. Anh đào trộn sữa, quả anh đào hồng như mã não, màu sữa sánh lại như tuyết trắng, hương vị ngọt ngào thanh mát, đủ cả hương lẫn vị. Nha hoàn mặc áo màu lục bích, đầu chải hai búi tóc đang bưng điểm tâm vào phòng, chính là nha hoàn Ngọc Trác hầu hạ Giang Diệu - cháu gái của phủ Trấn Quốc công. Ngọc Trác đi vào, hướng về phía tiểu nữ nhi đang vùi đầu vào luyện chữ: ” Tiểu thư, nhà bếp đã chuẩn bị xong điểm tâm, tiểu thư nghỉ ngơi một chút rồi hãy luyện chữ, tránh cho tay đỡ nhức mỏi” Tiểu nữ nhi đang ngồi sau chiếc bàn vuông ước chừng khoảng sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo, chải hai búi tóc hình nụ hoa, trên tóc nàng cài chiếc trâm vàng nạm châu, trước ngực là bím tóc nhỏ được tết thật tinh xảo, đuôi tóc được buộc chuông nhỏ, càng nhìn càng thấy đáng yêu. Trên cổ nàng còn đeo một chiếc vòng vàng, có hai đầu trạm trổ hoa văn vẩy cá, phía…
Chương 129: Nói mơ
Thịnh Sủng Thê BảoTác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ, Mạt Trà Khúc KỳTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCuối xuân anh đào nở rộ, đem những quả anh đào bỏ vào trong chén, dưới một lớp sữa lên, thế là được một chén anh đào thơm ngào ngạt mùi sữa. Anh đào trộn sữa, quả anh đào hồng như mã não, màu sữa sánh lại như tuyết trắng, hương vị ngọt ngào thanh mát, đủ cả hương lẫn vị. Nha hoàn mặc áo màu lục bích, đầu chải hai búi tóc đang bưng điểm tâm vào phòng, chính là nha hoàn Ngọc Trác hầu hạ Giang Diệu - cháu gái của phủ Trấn Quốc công. Ngọc Trác đi vào, hướng về phía tiểu nữ nhi đang vùi đầu vào luyện chữ: ” Tiểu thư, nhà bếp đã chuẩn bị xong điểm tâm, tiểu thư nghỉ ngơi một chút rồi hãy luyện chữ, tránh cho tay đỡ nhức mỏi” Tiểu nữ nhi đang ngồi sau chiếc bàn vuông ước chừng khoảng sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo, chải hai búi tóc hình nụ hoa, trên tóc nàng cài chiếc trâm vàng nạm châu, trước ngực là bím tóc nhỏ được tết thật tinh xảo, đuôi tóc được buộc chuông nhỏ, càng nhìn càng thấy đáng yêu. Trên cổ nàng còn đeo một chiếc vòng vàng, có hai đầu trạm trổ hoa văn vẩy cá, phía… 💋 edit: Phương Moe 💋Lục Linh Lung hậm hực trở về, liền đi đến chỗ Mạnh thị cáo trạng, vừa vặn Lục Hành Chu cũng ở đấy.Lục Linh Lung giàn giụa nước mắt, lấy cây trâm hoa hồ điệp xuống khỏi búi tóc, nàng bực tức muốn ném trâm hoa xuống đất, nhưng nghĩ đến đôi vòng tay kia đã không còn, đến trâm hoa này mà cũng bị phá hỏng, vậy chẳng phải nàng càng chịu thiệt sao?Vai Lục Linh Lung run run, nắm chặt trâm hoa trong tay, hướng về Mạnh thị nói:“Giang Diệu kia khinh người quá đáng, nàng ta đi giúp đỡ cái người nhà quê kia bắt nạt nữ nhi. Lấy trâm hoa hồ điệp của Lục Bồng Bồng đổi lấy vòng tay của nữ nhi…”Lục Linh Lung nức nở không ngớt, chỉ thiếu mỗi nước lăn lộn om sòm mà thôi, Lục Linh Lung càng nghĩ càng thấy không cam lòng, tức giận nói tiếp:“Nữ nhi phải đến đó lấy về, cái vòng tay kia chính là của nữ nhi.”Mạnh thị bất đắc dĩ ôm nữ nhi an ủi một phen, nhìn bộ dáng khóc lóc chật vật này thì có chút đau đầu, nói:“Đều đã nói với con rồi, nha đầu kia hiện tại là Vương phi, cho dù có bắt nạt con thì con cũng vẫn phải nhịn.”Nói xong, Mạnh thị gọi nha hoàn vào đổi cho nữ nhi một xiêm y khác.Đến khi Lục Linh Lung khóc tố một phen xong, rồi được đưa trở về viện của mình, Mạnh thị mới quay về nhi tử vẫn không nói tiếng nào ở bên cạnh, lông mày Mạnh thị nhíu chặt nói:“Con nhìn thấy rồi đấy, muội muội của con bị bắt nạt thành bộ dáng này. Con phải cố gắng đọc sách, để lấy lại thể diện cho nương.”Lục Hành Chu mím môi, nói:“Nương… Nàng, nàng khi còn bé rõ ràng rất biết điều.”Nói “Nàng” ở đây, tất nhiên không phải là chỉ Lục Linh Lung.Lục Hành Chu thở dài một hơi. Hắn còn nhớ khi Giang Diệu còn bé, thân thể gầy gò suy yếu, mặc dù là tiểu tổ tông kim tôn ngọc quý của Trấn Quốc Công phủ, nhưng tính tình ôn hoà vô cùng, nửa điểm kiêu ngạo cũng không có.Sau khi nàng bị rơi xuống nước rồi bệnh nặng một thời gian, đến khi thân thể tốt hơn thì tính tình nàng cũng hoạt bát theo, càng làm cho nhiều người yêu thích.Mạnh thị lạnh lùng nói một tiếng:“Đấy là con không tiếp xúc nhiều thôi. Con nhìn xem gia thế Giang Diệu thế kia, được cả một đại gia đình sủng ái, hiện nay còn được gả cho Tam thúc của con, sợ là con mắt được đẩy cao hơn cả đầu rồi, làm sao có thể ngoan ngoãn biết điều?”Lông mày Lục Hành Chu càng ngày nhíu càng chặt. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ai có thể nghĩ tới tiểu cô nương khả ái như thế lại có tâm địa độc ác như vậy. Thêm cả chuyện hôm nay xảy ra với muội muội, Lục Hành Chu lại càng thêm tin tưởng mấy lời Tạ Nhân đã nói với hắn ngày trước, có lẽ thật sự là khi con bé bởi vì Giang Diệu không thích Tạ Nhân nên mới vu oan giá họa, dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu để đuổi Tạ Nhân ra khỏi phủ.Hiện tại, lại ỷ vào thân phận nữ chủ nhân của Vương phủ để bắt nạt muội muội của hắn.(๑>◡◡
💋 edit: Phương Moe 💋
Lục Linh Lung hậm hực trở về, liền đi đến chỗ Mạnh thị cáo trạng, vừa vặn Lục Hành Chu cũng ở đấy.
Lục Linh Lung giàn giụa nước mắt, lấy cây trâm hoa hồ điệp xuống khỏi búi tóc, nàng bực tức muốn ném trâm hoa xuống đất, nhưng nghĩ đến đôi vòng tay kia đã không còn, đến trâm hoa này mà cũng bị phá hỏng, vậy chẳng phải nàng càng chịu thiệt sao?
Vai Lục Linh Lung run run, nắm chặt trâm hoa trong tay, hướng về Mạnh thị nói:
“Giang Diệu kia khinh người quá đáng, nàng ta đi giúp đỡ cái người nhà quê kia bắt nạt nữ nhi. Lấy trâm hoa hồ điệp của Lục Bồng Bồng đổi lấy vòng tay của nữ nhi…”
Lục Linh Lung nức nở không ngớt, chỉ thiếu mỗi nước lăn lộn om sòm mà thôi, Lục Linh Lung càng nghĩ càng thấy không cam lòng, tức giận nói tiếp:
“Nữ nhi phải đến đó lấy về, cái vòng tay kia chính là của nữ nhi.”
Mạnh thị bất đắc dĩ ôm nữ nhi an ủi một phen, nhìn bộ dáng khóc lóc chật vật này thì có chút đau đầu, nói:
“Đều đã nói với con rồi, nha đầu kia hiện tại là Vương phi, cho dù có bắt nạt con thì con cũng vẫn phải nhịn.”
Nói xong, Mạnh thị gọi nha hoàn vào đổi cho nữ nhi một xiêm y khác.
Đến khi Lục Linh Lung khóc tố một phen xong, rồi được đưa trở về viện của mình, Mạnh thị mới quay về nhi tử vẫn không nói tiếng nào ở bên cạnh, lông mày Mạnh thị nhíu chặt nói:
“Con nhìn thấy rồi đấy, muội muội của con bị bắt nạt thành bộ dáng này. Con phải cố gắng đọc sách, để lấy lại thể diện cho nương.”
Lục Hành Chu mím môi, nói:
“Nương… Nàng, nàng khi còn bé rõ ràng rất biết điều.”
Nói “Nàng” ở đây, tất nhiên không phải là chỉ Lục Linh Lung.
Lục Hành Chu thở dài một hơi. Hắn còn nhớ khi Giang Diệu còn bé, thân thể gầy gò suy yếu, mặc dù là tiểu tổ tông kim tôn ngọc quý của Trấn Quốc Công phủ, nhưng tính tình ôn hoà vô cùng, nửa điểm kiêu ngạo cũng không có.
Sau khi nàng bị rơi xuống nước rồi bệnh nặng một thời gian, đến khi thân thể tốt hơn thì tính tình nàng cũng hoạt bát theo, càng làm cho nhiều người yêu thích.
Mạnh thị lạnh lùng nói một tiếng:
“Đấy là con không tiếp xúc nhiều thôi. Con nhìn xem gia thế Giang Diệu thế kia, được cả một đại gia đình sủng ái, hiện nay còn được gả cho Tam thúc của con, sợ là con mắt được đẩy cao hơn cả đầu rồi, làm sao có thể ngoan ngoãn biết điều?”
Lông mày Lục Hành Chu càng ngày nhíu càng chặt. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ai có thể nghĩ tới tiểu cô nương khả ái như thế lại có tâm địa độc ác như vậy. Thêm cả chuyện hôm nay xảy ra với muội muội, Lục Hành Chu lại càng thêm tin tưởng mấy lời Tạ Nhân đã nói với hắn ngày trước, có lẽ thật sự là khi con bé bởi vì Giang Diệu không thích Tạ Nhân nên mới vu oan giá họa, dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu để đuổi Tạ Nhân ra khỏi phủ.
Hiện tại, lại ỷ vào thân phận nữ chủ nhân của Vương phủ để bắt nạt muội muội của hắn.
(๑>◡◡
Thịnh Sủng Thê BảoTác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ, Mạt Trà Khúc KỳTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCuối xuân anh đào nở rộ, đem những quả anh đào bỏ vào trong chén, dưới một lớp sữa lên, thế là được một chén anh đào thơm ngào ngạt mùi sữa. Anh đào trộn sữa, quả anh đào hồng như mã não, màu sữa sánh lại như tuyết trắng, hương vị ngọt ngào thanh mát, đủ cả hương lẫn vị. Nha hoàn mặc áo màu lục bích, đầu chải hai búi tóc đang bưng điểm tâm vào phòng, chính là nha hoàn Ngọc Trác hầu hạ Giang Diệu - cháu gái của phủ Trấn Quốc công. Ngọc Trác đi vào, hướng về phía tiểu nữ nhi đang vùi đầu vào luyện chữ: ” Tiểu thư, nhà bếp đã chuẩn bị xong điểm tâm, tiểu thư nghỉ ngơi một chút rồi hãy luyện chữ, tránh cho tay đỡ nhức mỏi” Tiểu nữ nhi đang ngồi sau chiếc bàn vuông ước chừng khoảng sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo, chải hai búi tóc hình nụ hoa, trên tóc nàng cài chiếc trâm vàng nạm châu, trước ngực là bím tóc nhỏ được tết thật tinh xảo, đuôi tóc được buộc chuông nhỏ, càng nhìn càng thấy đáng yêu. Trên cổ nàng còn đeo một chiếc vòng vàng, có hai đầu trạm trổ hoa văn vẩy cá, phía… 💋 edit: Phương Moe 💋Lục Linh Lung hậm hực trở về, liền đi đến chỗ Mạnh thị cáo trạng, vừa vặn Lục Hành Chu cũng ở đấy.Lục Linh Lung giàn giụa nước mắt, lấy cây trâm hoa hồ điệp xuống khỏi búi tóc, nàng bực tức muốn ném trâm hoa xuống đất, nhưng nghĩ đến đôi vòng tay kia đã không còn, đến trâm hoa này mà cũng bị phá hỏng, vậy chẳng phải nàng càng chịu thiệt sao?Vai Lục Linh Lung run run, nắm chặt trâm hoa trong tay, hướng về Mạnh thị nói:“Giang Diệu kia khinh người quá đáng, nàng ta đi giúp đỡ cái người nhà quê kia bắt nạt nữ nhi. Lấy trâm hoa hồ điệp của Lục Bồng Bồng đổi lấy vòng tay của nữ nhi…”Lục Linh Lung nức nở không ngớt, chỉ thiếu mỗi nước lăn lộn om sòm mà thôi, Lục Linh Lung càng nghĩ càng thấy không cam lòng, tức giận nói tiếp:“Nữ nhi phải đến đó lấy về, cái vòng tay kia chính là của nữ nhi.”Mạnh thị bất đắc dĩ ôm nữ nhi an ủi một phen, nhìn bộ dáng khóc lóc chật vật này thì có chút đau đầu, nói:“Đều đã nói với con rồi, nha đầu kia hiện tại là Vương phi, cho dù có bắt nạt con thì con cũng vẫn phải nhịn.”Nói xong, Mạnh thị gọi nha hoàn vào đổi cho nữ nhi một xiêm y khác.Đến khi Lục Linh Lung khóc tố một phen xong, rồi được đưa trở về viện của mình, Mạnh thị mới quay về nhi tử vẫn không nói tiếng nào ở bên cạnh, lông mày Mạnh thị nhíu chặt nói:“Con nhìn thấy rồi đấy, muội muội của con bị bắt nạt thành bộ dáng này. Con phải cố gắng đọc sách, để lấy lại thể diện cho nương.”Lục Hành Chu mím môi, nói:“Nương… Nàng, nàng khi còn bé rõ ràng rất biết điều.”Nói “Nàng” ở đây, tất nhiên không phải là chỉ Lục Linh Lung.Lục Hành Chu thở dài một hơi. Hắn còn nhớ khi Giang Diệu còn bé, thân thể gầy gò suy yếu, mặc dù là tiểu tổ tông kim tôn ngọc quý của Trấn Quốc Công phủ, nhưng tính tình ôn hoà vô cùng, nửa điểm kiêu ngạo cũng không có.Sau khi nàng bị rơi xuống nước rồi bệnh nặng một thời gian, đến khi thân thể tốt hơn thì tính tình nàng cũng hoạt bát theo, càng làm cho nhiều người yêu thích.Mạnh thị lạnh lùng nói một tiếng:“Đấy là con không tiếp xúc nhiều thôi. Con nhìn xem gia thế Giang Diệu thế kia, được cả một đại gia đình sủng ái, hiện nay còn được gả cho Tam thúc của con, sợ là con mắt được đẩy cao hơn cả đầu rồi, làm sao có thể ngoan ngoãn biết điều?”Lông mày Lục Hành Chu càng ngày nhíu càng chặt. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ai có thể nghĩ tới tiểu cô nương khả ái như thế lại có tâm địa độc ác như vậy. Thêm cả chuyện hôm nay xảy ra với muội muội, Lục Hành Chu lại càng thêm tin tưởng mấy lời Tạ Nhân đã nói với hắn ngày trước, có lẽ thật sự là khi con bé bởi vì Giang Diệu không thích Tạ Nhân nên mới vu oan giá họa, dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu để đuổi Tạ Nhân ra khỏi phủ.Hiện tại, lại ỷ vào thân phận nữ chủ nhân của Vương phủ để bắt nạt muội muội của hắn.(๑>◡◡