- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng…

Chương 10: Yến hội

Lạnh Lùng Vương PhiTác giả: Tử Băng NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng… PHỦ TRƯỞNG CÔNG CHÚA.“Chủ tử người đã về!” Liên Thư thấy Nguyệt Liên như thấy được vàng liền chạy vội đến.“Có chuyện gì sao?” Nguyệt Liên thấy Liên Thư vội vội vàng vàng, thì bình tĩnh hỏi khác hoàng toàn với Liên Thư.“Chủ tử, lão già kia mời người tới yến hội tẩy trần cho Thương Phong Kỳ. Người có muốn đi không” Liên Trúc từ đâu xuất hiện nói.“Lão ta nói bắt buộc chủ tử phải đi.” Liên Mai khinh thường nói. Lão ta nghĩ mình là ai mà có thể gia lênh cho chủ tử chứ. Nếu không nhờ chủ tử thì Băng Phong quốc dù có cả mấy đại thần kia đi nữa thì đất nước này cũng mất lâu rồi. Tính ra trong triều có rất nhiều đại thần vẫn còn nhiều đứng trung lập, nói là trung lập thật ra tất cả bọn họ đều là thuộc hạ của chủ tử.Nàng cười khẽ, yến hội sao?:“ Chuẩn bị đi, tối nay chúng ta xem một chuyến.” Rồi đi thẳng vào phòng.Bốn người Liên Trúc nhìn nhau chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn đi chẩn bị.------------------------------------------------------------------------------------------HOÀNG CUNG_ NGỰ HOA VIÊN.Yến hội lần này được tổ chức vô cùng sa hoa như đang khoe tiền của mình. Bỗng tiếng nói 'ngọt ngào' của thái giám vang lên:“ KỲ VƯƠNG TRIỆU KIẾN!”Tiếng nói ồn ào bỗng im lặng. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về một hướng. Mọi người vô cùng tò mò về vị vương gia này, được mệnh danh là ' đệ nhất mĩ nam' này.Hình dáng chủa một nam tử khoảng 23 xuất hiện. Đôi mắt sắc bén đen nháy, như có thể nhìn thấu mọi tâm tư của người khác. Sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mím. Cả người tỏa ra một loại khí chất lãnh khốc khiến mọi người phải run sợ.Lão hoàng đế run sợ, ấp úng mời Thương Phong Kỳ ngồi. Các đại thần chỉ có thể âm thần lắc đầu, mong sao thái tử mau mau lên ngôi. Có mấy đại thần là thuộc hạ của nàng còn có suy nghĩ để nàng trị vì đất nước này.Mấy vị tiểu thư cứ một chút lại lướt mắt với hắn. Hắn thì chẳng thèm nhìn bọn họ một cái. Tiếng thái giám lần nữa vang lên:“NGUYỆT LIÊN TRƯỞNG CÔNG CHÚA TRIỆU KIẾN”Lần nữa mọi người lại dùng ánh mắt tò mò cùng nhìn về một phía, nhưng đối tượng lần là nàng.Cuối cùng bóng dáng của một nữ tử xuất hiện. Đằng sau là bốn người tì nữ dung nhan có thể so sánh với đệ nhất mĩ nữ của kinh thành.Nhưng mọi ánh mắt vẫn đa số hướng về vị trưởng công chúa. Nàng vẫn đeo mặt nạ khắc Băng Tuyết Liên. Ba ngàn sợi tóc được búi lên một cách đơn giản nhưng không thiếu phần cao quý. Một thân bạch y quý phái. Khí chất lạnh lùng của bậc vương giả.Mọi người đều bị quấn hút bởi vị thiếu nữ áo trắng này.Hắn cũng không ngoại trừ. Nhìn vị công chúa này hắn thấy quen lắm như không nhớ ra đã gặp ở đâu. Không lẽ là nàng?!Hôm nay mình hơn bận nên ra chương chậm, mong các bạn thông cảm!*cúi đầu*

PHỦ TRƯỞNG CÔNG CHÚA.

“Chủ tử người đã về!” Liên Thư thấy Nguyệt Liên như thấy được vàng liền chạy vội đến.

“Có chuyện gì sao?” Nguyệt Liên thấy Liên Thư vội vội vàng vàng, thì bình tĩnh hỏi khác hoàng toàn với Liên Thư.

“Chủ tử, lão già kia mời người tới yến hội tẩy trần cho Thương Phong Kỳ. Người có muốn đi không” Liên Trúc từ đâu xuất hiện nói.

“Lão ta nói bắt buộc chủ tử phải đi.” Liên Mai khinh thường nói. Lão ta nghĩ mình là ai mà có thể gia lênh cho chủ tử chứ. Nếu không nhờ chủ tử thì Băng Phong quốc dù có cả mấy đại thần kia đi nữa thì đất nước này cũng mất lâu rồi. Tính ra trong triều có rất nhiều đại thần vẫn còn nhiều đứng trung lập, nói là trung lập thật ra tất cả bọn họ đều là thuộc hạ của chủ tử.

Nàng cười khẽ, yến hội sao?:“ Chuẩn bị đi, tối nay chúng ta xem một chuyến.” Rồi đi thẳng vào phòng.

Bốn người Liên Trúc nhìn nhau chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn đi chẩn bị.

------------------------------------------------------------------------------------------

HOÀNG CUNG_ NGỰ HOA VIÊN.

Yến hội lần này được tổ chức vô cùng sa hoa như đang khoe tiền của mình. Bỗng tiếng nói 'ngọt ngào' của thái giám vang lên:

“ KỲ VƯƠNG TRIỆU KIẾN!”

Tiếng nói ồn ào bỗng im lặng. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về một hướng. Mọi người vô cùng tò mò về vị vương gia này, được mệnh danh là ' đệ nhất mĩ nam' này.

Hình dáng chủa một nam tử khoảng 23 xuất hiện. Đôi mắt sắc bén đen nháy, như có thể nhìn thấu mọi tâm tư của người khác. Sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mím. Cả người tỏa ra một loại khí chất lãnh khốc khiến mọi người phải run sợ.

Lão hoàng đế run sợ, ấp úng mời Thương Phong Kỳ ngồi. Các đại thần chỉ có thể âm thần lắc đầu, mong sao thái tử mau mau lên ngôi. Có mấy đại thần là thuộc hạ của nàng còn có suy nghĩ để nàng trị vì đất nước này.

Mấy vị tiểu thư cứ một chút lại lướt mắt với hắn. Hắn thì chẳng thèm nhìn bọn họ một cái. Tiếng thái giám lần nữa vang lên:

“NGUYỆT LIÊN TRƯỞNG CÔNG CHÚA TRIỆU KIẾN”

Lần nữa mọi người lại dùng ánh mắt tò mò cùng nhìn về một phía, nhưng đối tượng lần là nàng.

Cuối cùng bóng dáng của một nữ tử xuất hiện. Đằng sau là bốn người tì nữ dung nhan có thể so sánh với đệ nhất mĩ nữ của kinh thành.

Nhưng mọi ánh mắt vẫn đa số hướng về vị trưởng công chúa. Nàng vẫn đeo mặt nạ khắc Băng Tuyết Liên. Ba ngàn sợi tóc được búi lên một cách đơn giản nhưng không thiếu phần cao quý. Một thân bạch y quý phái. Khí chất lạnh lùng của bậc vương giả.

Mọi người đều bị quấn hút bởi vị thiếu nữ áo trắng này.

Hắn cũng không ngoại trừ. Nhìn vị công chúa này hắn thấy quen lắm như không nhớ ra đã gặp ở đâu. Không lẽ là nàng?!

Hôm nay mình hơn bận nên ra chương chậm, mong các bạn thông cảm!*cúi đầu*

Lạnh Lùng Vương PhiTác giả: Tử Băng NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng… PHỦ TRƯỞNG CÔNG CHÚA.“Chủ tử người đã về!” Liên Thư thấy Nguyệt Liên như thấy được vàng liền chạy vội đến.“Có chuyện gì sao?” Nguyệt Liên thấy Liên Thư vội vội vàng vàng, thì bình tĩnh hỏi khác hoàng toàn với Liên Thư.“Chủ tử, lão già kia mời người tới yến hội tẩy trần cho Thương Phong Kỳ. Người có muốn đi không” Liên Trúc từ đâu xuất hiện nói.“Lão ta nói bắt buộc chủ tử phải đi.” Liên Mai khinh thường nói. Lão ta nghĩ mình là ai mà có thể gia lênh cho chủ tử chứ. Nếu không nhờ chủ tử thì Băng Phong quốc dù có cả mấy đại thần kia đi nữa thì đất nước này cũng mất lâu rồi. Tính ra trong triều có rất nhiều đại thần vẫn còn nhiều đứng trung lập, nói là trung lập thật ra tất cả bọn họ đều là thuộc hạ của chủ tử.Nàng cười khẽ, yến hội sao?:“ Chuẩn bị đi, tối nay chúng ta xem một chuyến.” Rồi đi thẳng vào phòng.Bốn người Liên Trúc nhìn nhau chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn đi chẩn bị.------------------------------------------------------------------------------------------HOÀNG CUNG_ NGỰ HOA VIÊN.Yến hội lần này được tổ chức vô cùng sa hoa như đang khoe tiền của mình. Bỗng tiếng nói 'ngọt ngào' của thái giám vang lên:“ KỲ VƯƠNG TRIỆU KIẾN!”Tiếng nói ồn ào bỗng im lặng. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về một hướng. Mọi người vô cùng tò mò về vị vương gia này, được mệnh danh là ' đệ nhất mĩ nam' này.Hình dáng chủa một nam tử khoảng 23 xuất hiện. Đôi mắt sắc bén đen nháy, như có thể nhìn thấu mọi tâm tư của người khác. Sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mím. Cả người tỏa ra một loại khí chất lãnh khốc khiến mọi người phải run sợ.Lão hoàng đế run sợ, ấp úng mời Thương Phong Kỳ ngồi. Các đại thần chỉ có thể âm thần lắc đầu, mong sao thái tử mau mau lên ngôi. Có mấy đại thần là thuộc hạ của nàng còn có suy nghĩ để nàng trị vì đất nước này.Mấy vị tiểu thư cứ một chút lại lướt mắt với hắn. Hắn thì chẳng thèm nhìn bọn họ một cái. Tiếng thái giám lần nữa vang lên:“NGUYỆT LIÊN TRƯỞNG CÔNG CHÚA TRIỆU KIẾN”Lần nữa mọi người lại dùng ánh mắt tò mò cùng nhìn về một phía, nhưng đối tượng lần là nàng.Cuối cùng bóng dáng của một nữ tử xuất hiện. Đằng sau là bốn người tì nữ dung nhan có thể so sánh với đệ nhất mĩ nữ của kinh thành.Nhưng mọi ánh mắt vẫn đa số hướng về vị trưởng công chúa. Nàng vẫn đeo mặt nạ khắc Băng Tuyết Liên. Ba ngàn sợi tóc được búi lên một cách đơn giản nhưng không thiếu phần cao quý. Một thân bạch y quý phái. Khí chất lạnh lùng của bậc vương giả.Mọi người đều bị quấn hút bởi vị thiếu nữ áo trắng này.Hắn cũng không ngoại trừ. Nhìn vị công chúa này hắn thấy quen lắm như không nhớ ra đã gặp ở đâu. Không lẽ là nàng?!Hôm nay mình hơn bận nên ra chương chậm, mong các bạn thông cảm!*cúi đầu*

Chương 10: Yến hội