"mày có phải con gái không vậy" "con này chắc là 3d á" "tao phuc may luôn, chưa thấy đứa nào như mày cả" "nếu có cuộc thi bình thường không thể bình thường hơn nữa, chắc chắn giành giải nhất là mày đó" đó là những gì mấy nhỏ bạn nói về cô, phải, cô là một cô gái bình thường, không thể bình thường hơn. không đọc ngôn tình, không xem phim đam mỹ, không mê trai đẹp, không nghe nhạc, không xem phim. vì sao ư? đơn giản là cô không có thời gian. cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không cảm nhận được tình thương của bố mẹ. sau này lớn lên, phải tự mình chăm lo cho cuộc sống. làm thêm, học bài, ăn, ngủ. đó là cuộc sống của cô. còn bọn họ thì khác, luôn có bố mẹ lo lắng. nhưng rồi, một ngày, một đứa bình thường như cô, lại được thay đổi cuộc sống, hôm đó, con nhỏ bạn cùng phòng đọc xong cuốn ngôn tình, liền luyên thuyên kể với cô cả tối. đến mức nằm mơ cũng mơ thấy nó nói. và sáng mai tỉnh dậy, mọi chuyện thành ra như vậy đây. ************** người đàn ông và người đàn bà lạ mặt, nhìn cô đau lòng: "y…
Chương 34
Nữ Phụ Trở Lại: Nữ Chủ, Nam Chủ Cút Sang Một Bên! Tránh Đường Cho Bổn Tiểu ThưTác giả: lacthienanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"mày có phải con gái không vậy" "con này chắc là 3d á" "tao phuc may luôn, chưa thấy đứa nào như mày cả" "nếu có cuộc thi bình thường không thể bình thường hơn nữa, chắc chắn giành giải nhất là mày đó" đó là những gì mấy nhỏ bạn nói về cô, phải, cô là một cô gái bình thường, không thể bình thường hơn. không đọc ngôn tình, không xem phim đam mỹ, không mê trai đẹp, không nghe nhạc, không xem phim. vì sao ư? đơn giản là cô không có thời gian. cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không cảm nhận được tình thương của bố mẹ. sau này lớn lên, phải tự mình chăm lo cho cuộc sống. làm thêm, học bài, ăn, ngủ. đó là cuộc sống của cô. còn bọn họ thì khác, luôn có bố mẹ lo lắng. nhưng rồi, một ngày, một đứa bình thường như cô, lại được thay đổi cuộc sống, hôm đó, con nhỏ bạn cùng phòng đọc xong cuốn ngôn tình, liền luyên thuyên kể với cô cả tối. đến mức nằm mơ cũng mơ thấy nó nói. và sáng mai tỉnh dậy, mọi chuyện thành ra như vậy đây. ************** người đàn ông và người đàn bà lạ mặt, nhìn cô đau lòng: "y… Ông ta nói xong, Lương Thần nắm chặt bàn tay, nở nụ cười khinh miệt, nói:"Đây từ lâu đã vốn không phải nhà của tôi"Ông ta tức giận, mấy vị bô lão trong nhà và cả Đường Hàn cũng tức giận, người phụ nữ duy nhất đứng lên nói:"Nghịch tử! Sao Đường gia lại có đứa con như mày chứ! Mày xem lại em trai mày đi! Qủa nhiên, mày chỉ đáng làm loại con hoang! Đâu như cháu trai ta, được dạy dỗ đàng hoàng, không vô học giống như mày! Thằng bất hiếu như mày! Bố mày đang bị bệnh nặng, sắp không qua khỏi, mày cũng mặc kệ, đồ vô lương tâm!"Mọi người nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. Bao gồm cả Đường Hàn. Lương Thần cười không chút cảm xúc:"Từ 15 năm trước, ông ta đã không phải cha tôi, tôi đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Đường gia, các người có quyền gì nói tôi bất hiếu. Nếu tôi có bất hiếu, thì là do các người bất trung trước. Thử hỏi xem, khi mẹ con tôi về đây ở, các người đã làm những gì? Đừng tưởng tôi không biết, mẹ tôi chết là do mấy người. Hôm nay tôi về lại đây, là muốn nói với các người một câu, toàn bộ gia sản mẹ tôi để lại, tôi nhất định sẽ lấy lại, không thiếu một xu"Lương Thần nói xong, kiên định quay lưng bước đi. Mấy bô lão tức giận, không làm được gì. Đường Hàn nắm chặt bàn tay, nói:"Anh sẽ không lấy lại được đâu. Tôi sẽ không để cho anh lấy lại!"Lương Thần mỉm cười:"Vậy cậu thử đi"Sau đó, hắn bước đi thật nhanh chóng. Đường Hàn ở lại, đôi mắt thù hằn của hắn nhuộm đỏ. Lương Thần, anh chỉ là đứa con riêng được sinh ra trước tôi một năm. Là thá gì mà đối đầu với tôi? **************************Đường Hàn ngồi trong một quán cà phê. Hôm nay, Lăng Yên hẹn hắn ra đây. Ả đàn bà này, hôm qua làm hắn mất mặt như vậy, làm Đường gia mất mặt như vậy, hôm nay lại dám gọi hắn ra đây. Đừng tưởng hắn không biết, hôm qua, hắn đã cho người điều tra tất cả, phát hiện, cô ta thường xuyên ra vào quán bar. Còn làm chuyện đó rất thường xuyên với lũ đàn ông khác. Hắn thật không thể ngờ, khi biết được cô ta là người như vậy. Hơn nữa, bây giờ hắn mới để ý, toàn bộ những điều hắn nghĩ về Nhan Y Hàn là do cô ta giở trò, kể lể với hắn. Thì ra, Nhan Y Hàn bấy lâu nay bị cô ả hãm hại, vậy mà hắn lúc nào cũng ghét bỏ cô, hắn thật ngu ngốc. Nhưng không sao, từ giờ hắn sẽ không để tuột mất cô nữa. Vừa nghĩ vậy. Lăng Yên đã bước đến. Cô ta ánh mắt khi đi đến đã tỏ ra đâu lòng, hắn nhìn mà muốn nôn! Lăng Yên ngồi xuống trước mặt hắn, chưa gì đã khóc lóc:"Hàn, em xin lỗi, em xin lỗi anh. Là do em, nhưng Đường Hàn, ngày hôm đó, em thực sự không muốn nói như vậy. Là do, là do Y Hàn ép em. Anh nhất định phải tin em"Cô ta vội vã nắm lấy tay hắn. Đường Hàn cũng nhanh chóng gạt tay cô ta ra, lạnh lùng nói:"Tôi đến gặp cô chỉ để nói với cô lời này"Lăng Yên mỉm cười, lắng nghe hắn, Đường Hàn không nhìn cô ta, nói:"Tôi và cô, từ giờ kết thúc, đường ai nấy đi. Đừng tới tìm tôi nữa"Đường Hàn nói xong, đứng dậy, quay lưng bước đi. Lăng Yên không tin, chạy lại, giữ lấy hắn, nói:"Không! Không thể! Hàn, anh đừng đi, anh đùng bỏ em" Cô ả khóc lóc thảm thiết trước mặt hắn. Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ đau lòng mà dành tất cả thời gian dỗ dành cô ta, nhưng bây giờ, không còn như vậy nữa. Hắn gạt tay cô ta ra thật mạnh, khiến cho người Lăng Yên ngả xuống đất. Không nói lời gì, cứ thế mà bước đi. Chỉ còn cô ta dưới đất, khóc lóc thảm thiết. Nhan Y Hàn! Tất cả là do cô, là do cô mà ra. Cô cướp đi người tôi yêu thương, tôi nhất định, cũng sẽ trả món nợ này cho người cô yêu thương. Là do cô!************************Nhan Y Hàn tan học, đã gặp được Vũ Minh, hôm nay hắn nhìn cô không giống mọi ngày, ngồi trên chiếc xe mô tô màu đỏ nổi bật, mỉm cười nháy mắt với cô:"Em không có xe về phải không? Tôi cho em đi ké nhé"Cô chẳng bận tâm, nói:"Chẳng phải cậu ghét tôi lắm sao? Đi mà đón Lăng Yên của cậu ấy"Vũ Minh thở dài:"Thì ra anh giận em chuyện đó, trước đây do anh ngu ngốc, mới tin cô ta, bây giờ anh khác rồi, em cho anh cơ hội được không?"Cô chỉ chỉ tay ra phía sau hắn:"Hỏi anh ấy đi"Lương Thần đứng đó đã từ lâu, dùng ánh mắt ác ôn mà nhìn Vũ Minh. Ranh con được lắm, dám nhân lúc anh đi vắng mà cua bạn gái anh hả mày? Lương Thần bước lại. Lăng Yên ngồi trên xe, từ nãy đến giờ, đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Cô ta cắn môi, nhấn ga thật mạnh, chiếc xe lao đến chỗ Lương Thần với tốc độ kinh hoàng. Lương Thần ngoái đầu lại nhìn, bây giờ muốn tránh, cũng không tránh kịp. Nhưng vào lúc này, Nhan Y Hàn không màng đến bản thân, không suy nghĩ gì nhiều, lập tức, chạy với tốc độ thật nhanh, cô dùng tay đẩy mạnh hắn ra. Thân cô đứng trước xe ô tô, chiếc xe đâm thawrg vào cô. RUỲNH lên một tiếng mạnh, cả người cô đâọ vào lính xe, b*n r* xa, nằm xuống mặt đất.
Ông ta nói xong, Lương Thần nắm chặt bàn tay, nở nụ cười khinh miệt, nói:
"Đây từ lâu đã vốn không phải nhà của tôi"
Ông ta tức giận, mấy vị bô lão trong nhà và cả Đường Hàn cũng tức giận, người phụ nữ duy nhất đứng lên nói:
"Nghịch tử! Sao Đường gia lại có đứa con như mày chứ! Mày xem lại em trai mày đi! Qủa nhiên, mày chỉ đáng làm loại con hoang! Đâu như cháu trai ta, được dạy dỗ đàng hoàng, không vô học giống như mày! Thằng bất hiếu như mày! Bố mày đang bị bệnh nặng, sắp không qua khỏi, mày cũng mặc kệ, đồ vô lương tâm!"
Mọi người nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. Bao gồm cả Đường Hàn. Lương Thần cười không chút cảm xúc:
"Từ 15 năm trước, ông ta đã không phải cha tôi, tôi đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Đường gia, các người có quyền gì nói tôi bất hiếu. Nếu tôi có bất hiếu, thì là do các người bất trung trước. Thử hỏi xem, khi mẹ con tôi về đây ở, các người đã làm những gì? Đừng tưởng tôi không biết, mẹ tôi chết là do mấy người. Hôm nay tôi về lại đây, là muốn nói với các người một câu, toàn bộ gia sản mẹ tôi để lại, tôi nhất định sẽ lấy lại, không thiếu một xu"
Lương Thần nói xong, kiên định quay lưng bước đi. Mấy bô lão tức giận, không làm được gì. Đường Hàn nắm chặt bàn tay, nói:
"Anh sẽ không lấy lại được đâu. Tôi sẽ không để cho anh lấy lại!"
Lương Thần mỉm cười:
"Vậy cậu thử đi"
Sau đó, hắn bước đi thật nhanh chóng. Đường Hàn ở lại, đôi mắt thù hằn của hắn nhuộm đỏ. Lương Thần, anh chỉ là đứa con riêng được sinh ra trước tôi một năm. Là thá gì mà đối đầu với tôi?
**************************
Đường Hàn ngồi trong một quán cà phê. Hôm nay, Lăng Yên hẹn hắn ra đây. Ả đàn bà này, hôm qua làm hắn mất mặt như vậy, làm Đường gia mất mặt như vậy, hôm nay lại dám gọi hắn ra đây. Đừng tưởng hắn không biết, hôm qua, hắn đã cho người điều tra tất cả, phát hiện, cô ta thường xuyên ra vào quán bar. Còn làm chuyện đó rất thường xuyên với lũ đàn ông khác. Hắn thật không thể ngờ, khi biết được cô ta là người như vậy. Hơn nữa, bây giờ hắn mới để ý, toàn bộ những điều hắn nghĩ về Nhan Y Hàn là do cô ta giở trò, kể lể với hắn. Thì ra, Nhan Y Hàn bấy lâu nay bị cô ả hãm hại, vậy mà hắn lúc nào cũng ghét bỏ cô, hắn thật ngu ngốc. Nhưng không sao, từ giờ hắn sẽ không để tuột mất cô nữa. Vừa nghĩ vậy. Lăng Yên đã bước đến. Cô ta ánh mắt khi đi đến đã tỏ ra đâu lòng, hắn nhìn mà muốn nôn! Lăng Yên ngồi xuống trước mặt hắn, chưa gì đã khóc lóc:
"Hàn, em xin lỗi, em xin lỗi anh. Là do em, nhưng Đường Hàn, ngày hôm đó, em thực sự không muốn nói như vậy. Là do, là do Y Hàn ép em. Anh nhất định phải tin em"
Cô ta vội vã nắm lấy tay hắn. Đường Hàn cũng nhanh chóng gạt tay cô ta ra, lạnh lùng nói:
"Tôi đến gặp cô chỉ để nói với cô lời này"
Lăng Yên mỉm cười, lắng nghe hắn, Đường Hàn không nhìn cô ta, nói:
"Tôi và cô, từ giờ kết thúc, đường ai nấy đi. Đừng tới tìm tôi nữa"
Đường Hàn nói xong, đứng dậy, quay lưng bước đi. Lăng Yên không tin, chạy lại, giữ lấy hắn, nói:
"Không! Không thể! Hàn, anh đừng đi, anh đùng bỏ em"
Cô ả khóc lóc thảm thiết trước mặt hắn. Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ đau lòng mà dành tất cả thời gian dỗ dành cô ta, nhưng bây giờ, không còn như vậy nữa. Hắn gạt tay cô ta ra thật mạnh, khiến cho người Lăng Yên ngả xuống đất. Không nói lời gì, cứ thế mà bước đi.
Chỉ còn cô ta dưới đất, khóc lóc thảm thiết. Nhan Y Hàn! Tất cả là do cô, là do cô mà ra. Cô cướp đi người tôi yêu thương, tôi nhất định, cũng sẽ trả món nợ này cho người cô yêu thương. Là do cô!
************************
Nhan Y Hàn tan học, đã gặp được Vũ Minh, hôm nay hắn nhìn cô không giống mọi ngày, ngồi trên chiếc xe mô tô màu đỏ nổi bật, mỉm cười nháy mắt với cô:
"Em không có xe về phải không? Tôi cho em đi ké nhé"
Cô chẳng bận tâm, nói:
"Chẳng phải cậu ghét tôi lắm sao? Đi mà đón Lăng Yên của cậu ấy"
Vũ Minh thở dài:
"Thì ra anh giận em chuyện đó, trước đây do anh ngu ngốc, mới tin cô ta, bây giờ anh khác rồi, em cho anh cơ hội được không?"
Cô chỉ chỉ tay ra phía sau hắn:
"Hỏi anh ấy đi"
Lương Thần đứng đó đã từ lâu, dùng ánh mắt ác ôn mà nhìn Vũ Minh. Ranh con được lắm, dám nhân lúc anh đi vắng mà cua bạn gái anh hả mày? Lương Thần bước lại. Lăng Yên ngồi trên xe, từ nãy đến giờ, đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Cô ta cắn môi, nhấn ga thật mạnh, chiếc xe lao đến chỗ Lương Thần với tốc độ kinh hoàng. Lương Thần ngoái đầu lại nhìn, bây giờ muốn tránh, cũng không tránh kịp. Nhưng vào lúc này, Nhan Y Hàn không màng đến bản thân, không suy nghĩ gì nhiều, lập tức, chạy với tốc độ thật nhanh, cô dùng tay đẩy mạnh hắn ra. Thân cô đứng trước xe ô tô, chiếc xe đâm thawrg vào cô. RUỲNH lên một tiếng mạnh, cả người cô đâọ vào lính xe, b*n r* xa, nằm xuống mặt đất.
Nữ Phụ Trở Lại: Nữ Chủ, Nam Chủ Cút Sang Một Bên! Tránh Đường Cho Bổn Tiểu ThưTác giả: lacthienanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"mày có phải con gái không vậy" "con này chắc là 3d á" "tao phuc may luôn, chưa thấy đứa nào như mày cả" "nếu có cuộc thi bình thường không thể bình thường hơn nữa, chắc chắn giành giải nhất là mày đó" đó là những gì mấy nhỏ bạn nói về cô, phải, cô là một cô gái bình thường, không thể bình thường hơn. không đọc ngôn tình, không xem phim đam mỹ, không mê trai đẹp, không nghe nhạc, không xem phim. vì sao ư? đơn giản là cô không có thời gian. cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không cảm nhận được tình thương của bố mẹ. sau này lớn lên, phải tự mình chăm lo cho cuộc sống. làm thêm, học bài, ăn, ngủ. đó là cuộc sống của cô. còn bọn họ thì khác, luôn có bố mẹ lo lắng. nhưng rồi, một ngày, một đứa bình thường như cô, lại được thay đổi cuộc sống, hôm đó, con nhỏ bạn cùng phòng đọc xong cuốn ngôn tình, liền luyên thuyên kể với cô cả tối. đến mức nằm mơ cũng mơ thấy nó nói. và sáng mai tỉnh dậy, mọi chuyện thành ra như vậy đây. ************** người đàn ông và người đàn bà lạ mặt, nhìn cô đau lòng: "y… Ông ta nói xong, Lương Thần nắm chặt bàn tay, nở nụ cười khinh miệt, nói:"Đây từ lâu đã vốn không phải nhà của tôi"Ông ta tức giận, mấy vị bô lão trong nhà và cả Đường Hàn cũng tức giận, người phụ nữ duy nhất đứng lên nói:"Nghịch tử! Sao Đường gia lại có đứa con như mày chứ! Mày xem lại em trai mày đi! Qủa nhiên, mày chỉ đáng làm loại con hoang! Đâu như cháu trai ta, được dạy dỗ đàng hoàng, không vô học giống như mày! Thằng bất hiếu như mày! Bố mày đang bị bệnh nặng, sắp không qua khỏi, mày cũng mặc kệ, đồ vô lương tâm!"Mọi người nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. Bao gồm cả Đường Hàn. Lương Thần cười không chút cảm xúc:"Từ 15 năm trước, ông ta đã không phải cha tôi, tôi đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Đường gia, các người có quyền gì nói tôi bất hiếu. Nếu tôi có bất hiếu, thì là do các người bất trung trước. Thử hỏi xem, khi mẹ con tôi về đây ở, các người đã làm những gì? Đừng tưởng tôi không biết, mẹ tôi chết là do mấy người. Hôm nay tôi về lại đây, là muốn nói với các người một câu, toàn bộ gia sản mẹ tôi để lại, tôi nhất định sẽ lấy lại, không thiếu một xu"Lương Thần nói xong, kiên định quay lưng bước đi. Mấy bô lão tức giận, không làm được gì. Đường Hàn nắm chặt bàn tay, nói:"Anh sẽ không lấy lại được đâu. Tôi sẽ không để cho anh lấy lại!"Lương Thần mỉm cười:"Vậy cậu thử đi"Sau đó, hắn bước đi thật nhanh chóng. Đường Hàn ở lại, đôi mắt thù hằn của hắn nhuộm đỏ. Lương Thần, anh chỉ là đứa con riêng được sinh ra trước tôi một năm. Là thá gì mà đối đầu với tôi? **************************Đường Hàn ngồi trong một quán cà phê. Hôm nay, Lăng Yên hẹn hắn ra đây. Ả đàn bà này, hôm qua làm hắn mất mặt như vậy, làm Đường gia mất mặt như vậy, hôm nay lại dám gọi hắn ra đây. Đừng tưởng hắn không biết, hôm qua, hắn đã cho người điều tra tất cả, phát hiện, cô ta thường xuyên ra vào quán bar. Còn làm chuyện đó rất thường xuyên với lũ đàn ông khác. Hắn thật không thể ngờ, khi biết được cô ta là người như vậy. Hơn nữa, bây giờ hắn mới để ý, toàn bộ những điều hắn nghĩ về Nhan Y Hàn là do cô ta giở trò, kể lể với hắn. Thì ra, Nhan Y Hàn bấy lâu nay bị cô ả hãm hại, vậy mà hắn lúc nào cũng ghét bỏ cô, hắn thật ngu ngốc. Nhưng không sao, từ giờ hắn sẽ không để tuột mất cô nữa. Vừa nghĩ vậy. Lăng Yên đã bước đến. Cô ta ánh mắt khi đi đến đã tỏ ra đâu lòng, hắn nhìn mà muốn nôn! Lăng Yên ngồi xuống trước mặt hắn, chưa gì đã khóc lóc:"Hàn, em xin lỗi, em xin lỗi anh. Là do em, nhưng Đường Hàn, ngày hôm đó, em thực sự không muốn nói như vậy. Là do, là do Y Hàn ép em. Anh nhất định phải tin em"Cô ta vội vã nắm lấy tay hắn. Đường Hàn cũng nhanh chóng gạt tay cô ta ra, lạnh lùng nói:"Tôi đến gặp cô chỉ để nói với cô lời này"Lăng Yên mỉm cười, lắng nghe hắn, Đường Hàn không nhìn cô ta, nói:"Tôi và cô, từ giờ kết thúc, đường ai nấy đi. Đừng tới tìm tôi nữa"Đường Hàn nói xong, đứng dậy, quay lưng bước đi. Lăng Yên không tin, chạy lại, giữ lấy hắn, nói:"Không! Không thể! Hàn, anh đừng đi, anh đùng bỏ em" Cô ả khóc lóc thảm thiết trước mặt hắn. Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ đau lòng mà dành tất cả thời gian dỗ dành cô ta, nhưng bây giờ, không còn như vậy nữa. Hắn gạt tay cô ta ra thật mạnh, khiến cho người Lăng Yên ngả xuống đất. Không nói lời gì, cứ thế mà bước đi. Chỉ còn cô ta dưới đất, khóc lóc thảm thiết. Nhan Y Hàn! Tất cả là do cô, là do cô mà ra. Cô cướp đi người tôi yêu thương, tôi nhất định, cũng sẽ trả món nợ này cho người cô yêu thương. Là do cô!************************Nhan Y Hàn tan học, đã gặp được Vũ Minh, hôm nay hắn nhìn cô không giống mọi ngày, ngồi trên chiếc xe mô tô màu đỏ nổi bật, mỉm cười nháy mắt với cô:"Em không có xe về phải không? Tôi cho em đi ké nhé"Cô chẳng bận tâm, nói:"Chẳng phải cậu ghét tôi lắm sao? Đi mà đón Lăng Yên của cậu ấy"Vũ Minh thở dài:"Thì ra anh giận em chuyện đó, trước đây do anh ngu ngốc, mới tin cô ta, bây giờ anh khác rồi, em cho anh cơ hội được không?"Cô chỉ chỉ tay ra phía sau hắn:"Hỏi anh ấy đi"Lương Thần đứng đó đã từ lâu, dùng ánh mắt ác ôn mà nhìn Vũ Minh. Ranh con được lắm, dám nhân lúc anh đi vắng mà cua bạn gái anh hả mày? Lương Thần bước lại. Lăng Yên ngồi trên xe, từ nãy đến giờ, đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Cô ta cắn môi, nhấn ga thật mạnh, chiếc xe lao đến chỗ Lương Thần với tốc độ kinh hoàng. Lương Thần ngoái đầu lại nhìn, bây giờ muốn tránh, cũng không tránh kịp. Nhưng vào lúc này, Nhan Y Hàn không màng đến bản thân, không suy nghĩ gì nhiều, lập tức, chạy với tốc độ thật nhanh, cô dùng tay đẩy mạnh hắn ra. Thân cô đứng trước xe ô tô, chiếc xe đâm thawrg vào cô. RUỲNH lên một tiếng mạnh, cả người cô đâọ vào lính xe, b*n r* xa, nằm xuống mặt đất.