- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng…

Chương 40

Lạnh Lùng Vương PhiTác giả: Tử Băng NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng… “Chủ tử!”Nguyệt Liên đang nhìn trời ngẩn ngơ thì nghe thấy tiếng hét rất to của Liên Maim liền hoàn hồn lại.Liên Mai chạy đến chỗ nàng hai tay ấn mạnh và vai nàng, bộ dáng ngạc nhiên nói:“Chủ tử! Người thích Kỳ Vương- Thương Phong Kỳ sao?!!”Nguyệt Liên nghe vậy lại thẫn thờ, bắt đầu tiêu hóa lời nói của Liên Mai.Nàng thích Thương Phong Kỳ...Nàng thích Thương Phong Kỳ...Nàng thích Thương....Nàng thích....Không thể nào!!!!! Nàng làm sao có thể thích hắn ta được!!!!“Ta Không thích hắn ta!!!”“Có chuyện gì vậy?”Đúng lúc đó Dạ Diễm bước vào hoa viên. Nguyệt Liên liền đẩy Liên Mai ra nói:“Có chuyện gì?”“Chủ tử nửa tháng nữa là tròn 5 năm Nguyệt gia thành lập”Nghe Dạ Diễm nói vậy nàng ngạc nhiên, đã năm năm rồi ư.“Vâng” Dạ Diễm gật đầu.“Vậy huynh giửi thiệp mời đi, gọi luôn ba người kia.”Tứ Liên nghe vậy trong lòng vô cùng vui vẻ, Liên Trúc tươi cười nói:“ Vậy là chín người chúng ta sắp đoàn tụ đầy đủ rồi”Đã rất lâu chín người bọn họ không có đoàn tụ rồi. Tám người các nàng và chủ tử.Nhìn thấy tứ Liên khuôn mặt tươi cười, nàng gật đầu nhưng đôi môi đỏ xinh đẹp vẫn không cười.Nhìn khuôn mặt của Nguyệt Liên, tứ Liên đang vui vẻ thì tâm trạng lại tụt xuống. Chủ tử không vui sao? Suốt mấy năm ở bên cạnh nàng họ chưa từng thấy nàng cười bao giờ, dù chỉ cười phi tiếu thôi. Độc lão nói, từ lúc lão nhận Tuyết hoàng hậu mất thì nàng đã vậy rồi, chẳng cười gì cả, lão cũng hết cách.Chủ tử không cười, vậy nếu 'hắn' được gặp lại chủ tử thì sẽ cười đến nỗi nào?

“Chủ tử!”

Nguyệt Liên đang nhìn trời ngẩn ngơ thì nghe thấy tiếng hét rất to của Liên Maim liền hoàn hồn lại.

Liên Mai chạy đến chỗ nàng hai tay ấn mạnh và vai nàng, bộ dáng ngạc nhiên nói:

“Chủ tử! Người thích Kỳ Vương- Thương Phong Kỳ sao?!!”

Nguyệt Liên nghe vậy lại thẫn thờ, bắt đầu tiêu hóa lời nói của Liên Mai.

Nàng thích Thương Phong Kỳ...

Nàng thích Thương Phong Kỳ...

Nàng thích Thương....

Nàng thích....

Không thể nào!!!!! Nàng làm sao có thể thích hắn ta được!!!!

“Ta Không thích hắn ta!!!”

“Có chuyện gì vậy?”

Đúng lúc đó Dạ Diễm bước vào hoa viên. Nguyệt Liên liền đẩy Liên Mai ra nói:

“Có chuyện gì?”

“Chủ tử nửa tháng nữa là tròn 5 năm Nguyệt gia thành lập”

Nghe Dạ Diễm nói vậy nàng ngạc nhiên, đã năm năm rồi ư.

“Vâng” Dạ Diễm gật đầu.

“Vậy huynh giửi thiệp mời đi, gọi luôn ba người kia.”

Tứ Liên nghe vậy trong lòng vô cùng vui vẻ, Liên Trúc tươi cười nói:“ Vậy là chín người chúng ta sắp đoàn tụ đầy đủ rồi”

Đã rất lâu chín người bọn họ không có đoàn tụ rồi. Tám người các nàng và chủ tử.

Nhìn thấy tứ Liên khuôn mặt tươi cười, nàng gật đầu nhưng đôi môi đỏ xinh đẹp vẫn không cười.

Nhìn khuôn mặt của Nguyệt Liên, tứ Liên đang vui vẻ thì tâm trạng lại tụt xuống. Chủ tử không vui sao? Suốt mấy năm ở bên cạnh nàng họ chưa từng thấy nàng cười bao giờ, dù chỉ cười phi tiếu thôi. Độc lão nói, từ lúc lão nhận Tuyết hoàng hậu mất thì nàng đã vậy rồi, chẳng cười gì cả, lão cũng hết cách.

Chủ tử không cười, vậy nếu 'hắn' được gặp lại chủ tử thì sẽ cười đến nỗi nào?

Lạnh Lùng Vương PhiTác giả: Tử Băng NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng… “Chủ tử!”Nguyệt Liên đang nhìn trời ngẩn ngơ thì nghe thấy tiếng hét rất to của Liên Maim liền hoàn hồn lại.Liên Mai chạy đến chỗ nàng hai tay ấn mạnh và vai nàng, bộ dáng ngạc nhiên nói:“Chủ tử! Người thích Kỳ Vương- Thương Phong Kỳ sao?!!”Nguyệt Liên nghe vậy lại thẫn thờ, bắt đầu tiêu hóa lời nói của Liên Mai.Nàng thích Thương Phong Kỳ...Nàng thích Thương Phong Kỳ...Nàng thích Thương....Nàng thích....Không thể nào!!!!! Nàng làm sao có thể thích hắn ta được!!!!“Ta Không thích hắn ta!!!”“Có chuyện gì vậy?”Đúng lúc đó Dạ Diễm bước vào hoa viên. Nguyệt Liên liền đẩy Liên Mai ra nói:“Có chuyện gì?”“Chủ tử nửa tháng nữa là tròn 5 năm Nguyệt gia thành lập”Nghe Dạ Diễm nói vậy nàng ngạc nhiên, đã năm năm rồi ư.“Vâng” Dạ Diễm gật đầu.“Vậy huynh giửi thiệp mời đi, gọi luôn ba người kia.”Tứ Liên nghe vậy trong lòng vô cùng vui vẻ, Liên Trúc tươi cười nói:“ Vậy là chín người chúng ta sắp đoàn tụ đầy đủ rồi”Đã rất lâu chín người bọn họ không có đoàn tụ rồi. Tám người các nàng và chủ tử.Nhìn thấy tứ Liên khuôn mặt tươi cười, nàng gật đầu nhưng đôi môi đỏ xinh đẹp vẫn không cười.Nhìn khuôn mặt của Nguyệt Liên, tứ Liên đang vui vẻ thì tâm trạng lại tụt xuống. Chủ tử không vui sao? Suốt mấy năm ở bên cạnh nàng họ chưa từng thấy nàng cười bao giờ, dù chỉ cười phi tiếu thôi. Độc lão nói, từ lúc lão nhận Tuyết hoàng hậu mất thì nàng đã vậy rồi, chẳng cười gì cả, lão cũng hết cách.Chủ tử không cười, vậy nếu 'hắn' được gặp lại chủ tử thì sẽ cười đến nỗi nào?

Chương 40