Tác giả:

Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…

Chương 21: Tự mình rút mũi tên

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Đúng vậy, nàng không thích một đám phụ nữ vì một người đàn ông mà quật khởi sóng gió, loại chuyện này thật là ‘chó chết’, không hợp với tác phong của Vệ Lai nàng.Cho nên, kế sách trước mắt chỉ có bỏ chạy.Mặc dù nhìn ra người thanh niên diện mạo bất phàm kia cũng không có ác ý với mình, nhưng mà...Mụ nội nó hắn chính là Vương gia?Chết tiệt!Kiếp trước Vệ Lai vẫn luôn chịu sự khống chế của cục chính trị chính quyền trung ương, không có vì mình, không có tự do. Tất cả chỉ vì tổ chức, đây chính là mục tiêu nàng đặt ra cho cuộc sống của mình.Đời này, nàng liều mạng có chết cũng phải cách xa nơi chính quyền trung ương, bởi vì có thể tự mình làm chủ mới là sung sướng cả cuộc đời.Tiếc rằng, mũi tên bắn vào ngực trái quá sâu, không bao lâu sau,bộ quần áo màu lam của àng bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn.Dần dần, tầm mắt Vệ Lai bắt đầu trở nên mơ hồ. Cho dù dựa vào ý chí hơn người của nàng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ cho cơ thể không bị ngã xuống.Nhưng sức lực giục ngựa càng lúc càng giảm, ngựa chạy rất chậm, tiếng vó ngựa đuổi theo phía sau lại càng lúc càng lớn.Vệ Lai một đường tháo chạy kịch liệt không ngừng nghỉ nhưng lại cảm thấy bị thanh niên nọ đuổi theo thật sự là sỉ nhục.Vì vậy hạ quyết tâm, giơ lên một tay cầm ngược cán tên đang c*m v** ngực trái mình ngầm cắn răng tăng lực trên tay.Sau tiếng “phựt” là kèm theo dòng máu tươi tuôn trào ra ngoài, cứ thế cán tên bị Vệ Lai lưu loát rút ra mà không dùng biện pháp gây tê nào.Hoắc Thiên Trạm đuổi theo ở phía sau, tuy không nhìn thấy nàng đang làm cái gì nhưng cũng nhận ra được ở cách đó không xa cơ thể nàng đột nhiên lay động, mấy lần đều suýt nữa rớt xuống khỏi lưng ngựa.Hắn có chút sốt ruột, biết nàng đã trúng tên ở chỗ hiểm, đang chuẩn bị tăng sức ngựa xông lên phía trước. Nhưng chợt phát hiện, nàng giãy giụa lần nữa rồi ngồi vững người lại, sau đó vung tay đang nắm một cán tên dầm dề máu về phía sau.Quả thực hắn bị dọa khiếp sợ, lúc này mới hiểu ra vừa rồi nàng đã làm gì.Nhưng không đợi hắn có thêm động tác nào nữa, ngay lúc đó Vệ Lai đột nhiên nắm chặt mũi tên trong tay đâm thật mạnh xuống mông ngựa, kế tiếp cả người nằm sấp ở trên lưng ngựa rồi cố sức ôm chặt cổ con ngựa. Con ngựa bị đau hí lên một tiếng thật dài sau đó giống như nổi điên phóng vọt về phía trước.

Đúng vậy, nàng không thích một đám phụ nữ vì một người đàn ông mà quật khởi sóng gió, loại chuyện này thật là ‘chó chết’, không hợp với tác phong của Vệ Lai nàng.

Cho nên, kế sách trước mắt chỉ có bỏ chạy.

Mặc dù nhìn ra người thanh niên diện mạo bất phàm kia cũng không có ác ý với mình, nhưng mà...Mụ nội nó hắn chính là Vương gia?

Chết tiệt!

Kiếp trước Vệ Lai vẫn luôn chịu sự khống chế của cục chính trị chính quyền trung ương, không có vì mình, không có tự do. Tất cả chỉ vì tổ chức, đây chính là mục tiêu nàng đặt ra cho cuộc sống của mình.

Đời này, nàng liều mạng có chết cũng phải cách xa nơi chính quyền trung ương, bởi vì có thể tự mình làm chủ mới là sung sướng cả cuộc đời.

Tiếc rằng, mũi tên bắn vào ngực trái quá sâu, không bao lâu sau,bộ quần áo màu lam của àng bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn.

Dần dần, tầm mắt Vệ Lai bắt đầu trở nên mơ hồ. Cho dù dựa vào ý chí hơn người của nàng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ cho cơ thể không bị ngã xuống.

Nhưng sức lực giục ngựa càng lúc càng giảm, ngựa chạy rất chậm, tiếng vó ngựa đuổi theo phía sau lại càng lúc càng lớn.

Vệ Lai một đường tháo chạy kịch liệt không ngừng nghỉ nhưng lại cảm thấy bị thanh niên nọ đuổi theo thật sự là sỉ nhục.

Vì vậy hạ quyết tâm, giơ lên một tay cầm ngược cán tên đang c*m v** ngực trái mình ngầm cắn răng tăng lực trên tay.

Sau tiếng “phựt” là kèm theo dòng máu tươi tuôn trào ra ngoài, cứ thế cán tên bị Vệ Lai lưu loát rút ra mà không dùng biện pháp gây tê nào.

Hoắc Thiên Trạm đuổi theo ở phía sau, tuy không nhìn thấy nàng đang làm cái gì nhưng cũng nhận ra được ở cách đó không xa cơ thể nàng đột nhiên lay động, mấy lần đều suýt nữa rớt xuống khỏi lưng ngựa.

Hắn có chút sốt ruột, biết nàng đã trúng tên ở chỗ hiểm, đang chuẩn bị tăng sức ngựa xông lên phía trước. Nhưng chợt phát hiện, nàng giãy giụa lần nữa rồi ngồi vững người lại, sau đó vung tay đang nắm một cán tên dầm dề máu về phía sau.

Quả thực hắn bị dọa khiếp sợ, lúc này mới hiểu ra vừa rồi nàng đã làm gì.

Nhưng không đợi hắn có thêm động tác nào nữa, ngay lúc đó Vệ Lai đột nhiên nắm chặt mũi tên trong tay đâm thật mạnh xuống mông ngựa, kế tiếp cả người nằm sấp ở trên lưng ngựa rồi cố sức ôm chặt cổ con ngựa. Con ngựa bị đau hí lên một tiếng thật dài sau đó giống như nổi điên phóng vọt về phía trước.

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Đúng vậy, nàng không thích một đám phụ nữ vì một người đàn ông mà quật khởi sóng gió, loại chuyện này thật là ‘chó chết’, không hợp với tác phong của Vệ Lai nàng.Cho nên, kế sách trước mắt chỉ có bỏ chạy.Mặc dù nhìn ra người thanh niên diện mạo bất phàm kia cũng không có ác ý với mình, nhưng mà...Mụ nội nó hắn chính là Vương gia?Chết tiệt!Kiếp trước Vệ Lai vẫn luôn chịu sự khống chế của cục chính trị chính quyền trung ương, không có vì mình, không có tự do. Tất cả chỉ vì tổ chức, đây chính là mục tiêu nàng đặt ra cho cuộc sống của mình.Đời này, nàng liều mạng có chết cũng phải cách xa nơi chính quyền trung ương, bởi vì có thể tự mình làm chủ mới là sung sướng cả cuộc đời.Tiếc rằng, mũi tên bắn vào ngực trái quá sâu, không bao lâu sau,bộ quần áo màu lam của àng bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn.Dần dần, tầm mắt Vệ Lai bắt đầu trở nên mơ hồ. Cho dù dựa vào ý chí hơn người của nàng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ cho cơ thể không bị ngã xuống.Nhưng sức lực giục ngựa càng lúc càng giảm, ngựa chạy rất chậm, tiếng vó ngựa đuổi theo phía sau lại càng lúc càng lớn.Vệ Lai một đường tháo chạy kịch liệt không ngừng nghỉ nhưng lại cảm thấy bị thanh niên nọ đuổi theo thật sự là sỉ nhục.Vì vậy hạ quyết tâm, giơ lên một tay cầm ngược cán tên đang c*m v** ngực trái mình ngầm cắn răng tăng lực trên tay.Sau tiếng “phựt” là kèm theo dòng máu tươi tuôn trào ra ngoài, cứ thế cán tên bị Vệ Lai lưu loát rút ra mà không dùng biện pháp gây tê nào.Hoắc Thiên Trạm đuổi theo ở phía sau, tuy không nhìn thấy nàng đang làm cái gì nhưng cũng nhận ra được ở cách đó không xa cơ thể nàng đột nhiên lay động, mấy lần đều suýt nữa rớt xuống khỏi lưng ngựa.Hắn có chút sốt ruột, biết nàng đã trúng tên ở chỗ hiểm, đang chuẩn bị tăng sức ngựa xông lên phía trước. Nhưng chợt phát hiện, nàng giãy giụa lần nữa rồi ngồi vững người lại, sau đó vung tay đang nắm một cán tên dầm dề máu về phía sau.Quả thực hắn bị dọa khiếp sợ, lúc này mới hiểu ra vừa rồi nàng đã làm gì.Nhưng không đợi hắn có thêm động tác nào nữa, ngay lúc đó Vệ Lai đột nhiên nắm chặt mũi tên trong tay đâm thật mạnh xuống mông ngựa, kế tiếp cả người nằm sấp ở trên lưng ngựa rồi cố sức ôm chặt cổ con ngựa. Con ngựa bị đau hí lên một tiếng thật dài sau đó giống như nổi điên phóng vọt về phía trước.

Chương 21: Tự mình rút mũi tên