*Buổi tối* Trong một căn nhà nhỏ ở một thị trấn nhỏ đang phát ra tiếng khóc man rợ như quỷ khóc làm người qua đường dựng tóc gáy. Thị trấn này vốn ít người, ban đêm mọi người lại thường ở trong nhà nên ngoài đường người ta đi lại cũng có chút sợ sệt. Nào ngờ, tối hôm nay, một cặp mẹ trẻ con thơ đang đi trên đường, ngang qua một căn nhà lại nghe thấy tiếng khóc kinh khủng, man rợ hết cấp độ phát ra làm họ sởn tóc gáy cộng thêm khung cảnh đường tối om chỉ có một bóng đèn lờ mờ thắp sáng, lại không có ai trên đường làm hai mẹ con như muốn vứt tim ra ngoài. Đứa trẻ hỏi nhỏ mẹ: -Mẹ ơi...trong...trong căn nhà này...có ma sao?- Tiếng nói càng nói càng nhỏ, tay của đứa trẻ càng xiết chặt tay mẹ. -Làm...làm gì có đâu con, chúng ta đi nhanh rồi còn về nhà nấu cơm nữa, lên đây mẹ bế!- Người mẹ nói có chút sợ sệt. Nghe mẹ nói, đứa trẻ trèo lên người mẹ, người mẹ thì lại bế con rồi...chạy! Họ cứ tự mình dọa mình thế thôi chứ kì thật trong nhà kia chả có ma quỷ gì cả! Điện cũng thắp sáng đấy thôi.…
Chương 3: Ăn mày gặp may haha...
Đồng Cảm Nữ Phụ Mà Cũng Trở Thành Nữ Phụ Hả Trời?Tác giả: Thủy Mi Ngọc TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không*Buổi tối* Trong một căn nhà nhỏ ở một thị trấn nhỏ đang phát ra tiếng khóc man rợ như quỷ khóc làm người qua đường dựng tóc gáy. Thị trấn này vốn ít người, ban đêm mọi người lại thường ở trong nhà nên ngoài đường người ta đi lại cũng có chút sợ sệt. Nào ngờ, tối hôm nay, một cặp mẹ trẻ con thơ đang đi trên đường, ngang qua một căn nhà lại nghe thấy tiếng khóc kinh khủng, man rợ hết cấp độ phát ra làm họ sởn tóc gáy cộng thêm khung cảnh đường tối om chỉ có một bóng đèn lờ mờ thắp sáng, lại không có ai trên đường làm hai mẹ con như muốn vứt tim ra ngoài. Đứa trẻ hỏi nhỏ mẹ: -Mẹ ơi...trong...trong căn nhà này...có ma sao?- Tiếng nói càng nói càng nhỏ, tay của đứa trẻ càng xiết chặt tay mẹ. -Làm...làm gì có đâu con, chúng ta đi nhanh rồi còn về nhà nấu cơm nữa, lên đây mẹ bế!- Người mẹ nói có chút sợ sệt. Nghe mẹ nói, đứa trẻ trèo lên người mẹ, người mẹ thì lại bế con rồi...chạy! Họ cứ tự mình dọa mình thế thôi chứ kì thật trong nhà kia chả có ma quỷ gì cả! Điện cũng thắp sáng đấy thôi.… Trên đường phố Tử Minh quốc.-Hồ lô đường đây!-TRâm cài trang sức đây!-Rau xanh giá rẻ đây!Mọi tiếng rao hàng vang lên ở khắp đường phố Tử Minh quốc. Hôm nay là ngày mà tân đế đăng cơ của Tử Minh quốc nên mọi người khắp nơi đều vui vẻ, đường phố cũng nhộn nhịp hẳn lên nhiều. Trên con phố nhỏ ở sát cổng thành người người qua lại vô cùng đông đúc, những đứa trẻ đua nhau chạy nhảy đùa nghịch, tiếng cười vang vọng khắp nơi. Khung cảnh này đẹp đến thế, nó làm người ta cứ muốn ngắm mãi không thôi, nếu có thứ gì ngang qua cũng chưa chắc đã phá hỏng cảnh đẹp này. Lời nói như đã hiệu nghiệm, bỗng nhiên, từ cửa thành một người đi vào. Chính xác hơn đây hình như là một cô gái...nhưng mà, cô gái này chắc phải cả năm không tắm rồi hay sao ấy? Mùi hôi bốc lên nồng nặc, mái tóc dài tới hông nhưng bết lại và bù xù trông ghê lắm. Quần áo thì bẩn khủng khiếp rồi còn vá hết chỗ nọ tới chỗ kia, tay chống gậy mà bước đi như là đói lắm. Cái người này vừa bước vào trong thành, lập tức, tới đâu người dân cũng tránh xa con người này 3m nhưng mà... vẫn ngửi thấy mùi hôi nên ai cũng bịt mũi.Bỗng nhiên từ trong một cửa tiệm cầm đồ gầm đó, một cô gái chạy vọt ra ngoài không để ý mà đâm luôn vào nữ ăn mày ngã ra đường cái "Sầm" ra đó. Nữ ăn mày ngã ra bị đau liền nheo mày lên tiếng:-Ê! Đứng lên coi, nặng như heo vậy!-Á! Xin lỗi, xin lỗi!- Cô gái kia giật mình đứng dậy vội nói xin lỗiLúc cô gái kia nhìn lại người mà mình vừa đâm vào thì hét toáng lên:-Á! Có quỷ!-Quỷ quỷ cái gì hả? Người ta là người bằng xương bằng thịt đó nha. - Nữ ăn mày tức giận.-Nhưng... cô... cài này, cũng quá giống rồi.-Hả??? Cô nói cái gì? Nói lần nữa coi!- Không có gì!-Nè! Cô làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?- Nữ ăn mày nói.-Haha, cái này là tại...-Tử Liên! Cô đừng có chạy đó- Cô gái kia chưa nói xong thì tiếng nói từ trong cửa hàng cầm đồ vọng ra cắt ngang làm cô gái giật bắn mình.Nữ ăn mày nhìn cô gái một chút rồi cười hì hì nói:-Tôi có thể giúp cô giải quyết rắc rối nhưng cô phải cho tôi ở nhờ!-Cô nói thật chứ?- Cô gái tên Tử Liên nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi.-Thật chứ!- Nữ ăn mày gật đầu như đảo tỏi-Đừng tin cô ta tiểu Liên, nếu cô ta tài năng như thế thì sao lại tới cái nước xin ở nhờ như thế chứ!- Một người tốt bụng nhắc nhở. Tử Liên vậy cũng có lý, đang định từ chối thì nghe nữ ăn mày nói.-Tại có lý do nên tôi mới thành thế này chứ bộ tôi muốn lắm sao? Cho cô biết tôi có thể giúp cô mà còn có thể giúp cô làm ăn phát đạt nữa đó. Cho nên cô sẽ đồng ý chứ gì? Tôi biết rồi mà! Được rồi, đi thôi, đưa tôi đi tắm rồi tôi giúp cô. Tôi tên... tên... tên Nhã Vi, Bạch Nhã Vi.Nữ ăn mày nói một cái là cả mấy phút đồng hồ, nói liến thoắng nói không dừng lại nói như nhai cơm nói không cho người ta nói. Tự hỏi tự trả lời rồi kéo người đi mất để lại người dân ngơ ngác ngoài đường.____________ giây phút tường thuật trực tiếp _____________Mọi người có thấy họ Bạch kia thật quen không? Đúng vậy, đó chính là Bạch Thiên Thiên, Thiên Thiên xinh đẹp của chúng ta!!! Còn tạo sao cô nàng lại trở thành nữ ăn mày thích phá hỏng cảnh vui của người ta hả? Haizzz.... chúng ta cùng quay lại 1 tháng trước nhé!Khi Thiên Thiên vừa ra khỏi cửa cung với bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm cũng là khi họ Thiên Thiên chính thức thay đổi theo thông cáo của cô ý mà. Lúc này cô mới nhận ra mình ngu tới mức nào! Nhìn lại cô bây giờ đi trừ bộ quần áo này với cái đầu vẫn còn đau ra thì có cái gì chứ? Chả có gì cả, 1 xu dính túi cũng chả có thế này sống bằng niềm tin à? Biết thế vừa nãy lấy món bảo vật ở đó rồi hãy đi có phải hay hơn không? Trời ơi, sao mình lại quên mất chứ?Rồi cứ như vậy cô trong tình trạng không 1 xu dính túi đã ra đi tìm đường cứu bản thân. Mà hình như danh tiếng của cô nó xấu quá hay sao ý mà đi đâu xin việc người ta cũng đuổi thẳng cổ. Kết quả, cô phải hỏi đường đi sang nước lân cận của nước Thương- Tử Minh quốc. Nhưng mà đường xá xa xôi lại không tiền trong tay cô biết làm sao? Có khi còn chết trước khi tới Tử Minh quốc a. Cũng may trời còn chưa nhẫn tâm lắm để cô gặp được một người hảo tâm cho cô chút lương khô nhưng mà chỉ có "chút" thôi. Và sau bao ngày tháng vật lộn cô cũng tới được Tử Minh quốc với danh hiệu mới - ăn mày! Và thảm hại thế nào mọi người biết rồi đó. Ai ngờ vận may cuối cùng cũng đứng về phía cô lần nữa để cô gặp được cô gái đang gặp khó khăn này. Quả thật quá may mắn, quá may mắn hahahaEnd Chap
Trên đường phố Tử Minh quốc.
-Hồ lô đường đây!
-TRâm cài trang sức đây!
-Rau xanh giá rẻ đây!
Mọi tiếng rao hàng vang lên ở khắp đường phố Tử Minh quốc. Hôm nay là ngày mà tân đế đăng cơ của Tử Minh quốc nên mọi người khắp nơi đều vui vẻ, đường phố cũng nhộn nhịp hẳn lên nhiều. Trên con phố nhỏ ở sát cổng thành người người qua lại vô cùng đông đúc, những đứa trẻ đua nhau chạy nhảy đùa nghịch, tiếng cười vang vọng khắp nơi. Khung cảnh này đẹp đến thế, nó làm người ta cứ muốn ngắm mãi không thôi, nếu có thứ gì ngang qua cũng chưa chắc đã phá hỏng cảnh đẹp này. Lời nói như đã hiệu nghiệm, bỗng nhiên, từ cửa thành một người đi vào. Chính xác hơn đây hình như là một cô gái...nhưng mà, cô gái này chắc phải cả năm không tắm rồi hay sao ấy? Mùi hôi bốc lên nồng nặc, mái tóc dài tới hông nhưng bết lại và bù xù trông ghê lắm. Quần áo thì bẩn khủng khiếp rồi còn vá hết chỗ nọ tới chỗ kia, tay chống gậy mà bước đi như là đói lắm. Cái người này vừa bước vào trong thành, lập tức, tới đâu người dân cũng tránh xa con người này 3m nhưng mà... vẫn ngửi thấy mùi hôi nên ai cũng bịt mũi.
Bỗng nhiên từ trong một cửa tiệm cầm đồ gầm đó, một cô gái chạy vọt ra ngoài không để ý mà đâm luôn vào nữ ăn mày ngã ra đường cái "Sầm" ra đó. Nữ ăn mày ngã ra bị đau liền nheo mày lên tiếng:
-Ê! Đứng lên coi, nặng như heo vậy!
-Á! Xin lỗi, xin lỗi!- Cô gái kia giật mình đứng dậy vội nói xin lỗi
Lúc cô gái kia nhìn lại người mà mình vừa đâm vào thì hét toáng lên:
-Á! Có quỷ!
-Quỷ quỷ cái gì hả? Người ta là người bằng xương bằng thịt đó nha. - Nữ ăn mày tức giận.
-Nhưng... cô... cài này, cũng quá giống rồi.
-Hả??? Cô nói cái gì? Nói lần nữa coi!
- Không có gì!
-Nè! Cô làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?- Nữ ăn mày nói.
-Haha, cái này là tại...
-Tử Liên! Cô đừng có chạy đó- Cô gái kia chưa nói xong thì tiếng nói từ trong cửa hàng cầm đồ vọng ra cắt ngang làm cô gái giật bắn mình.
Nữ ăn mày nhìn cô gái một chút rồi cười hì hì nói:
-Tôi có thể giúp cô giải quyết rắc rối nhưng cô phải cho tôi ở nhờ!
-Cô nói thật chứ?- Cô gái tên Tử Liên nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi.
-Thật chứ!- Nữ ăn mày gật đầu như đảo tỏi
-Đừng tin cô ta tiểu Liên, nếu cô ta tài năng như thế thì sao lại tới cái nước xin ở nhờ như thế chứ!- Một người tốt bụng nhắc nhở. Tử Liên vậy cũng có lý, đang định từ chối thì nghe nữ ăn mày nói.
-Tại có lý do nên tôi mới thành thế này chứ bộ tôi muốn lắm sao? Cho cô biết tôi có thể giúp cô mà còn có thể giúp cô làm ăn phát đạt nữa đó. Cho nên cô sẽ đồng ý chứ gì? Tôi biết rồi mà! Được rồi, đi thôi, đưa tôi đi tắm rồi tôi giúp cô. Tôi tên... tên... tên Nhã Vi, Bạch Nhã Vi.
Nữ ăn mày nói một cái là cả mấy phút đồng hồ, nói liến thoắng nói không dừng lại nói như nhai cơm nói không cho người ta nói. Tự hỏi tự trả lời rồi kéo người đi mất để lại người dân ngơ ngác ngoài đường.
____________ giây phút tường thuật trực tiếp _____________
Mọi người có thấy họ Bạch kia thật quen không? Đúng vậy, đó chính là Bạch Thiên Thiên, Thiên Thiên xinh đẹp của chúng ta!!! Còn tạo sao cô nàng lại trở thành nữ ăn mày thích phá hỏng cảnh vui của người ta hả? Haizzz.... chúng ta cùng quay lại 1 tháng trước nhé!
Khi Thiên Thiên vừa ra khỏi cửa cung với bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm cũng là khi họ Thiên Thiên chính thức thay đổi theo thông cáo của cô ý mà. Lúc này cô mới nhận ra mình ngu tới mức nào! Nhìn lại cô bây giờ đi trừ bộ quần áo này với cái đầu vẫn còn đau ra thì có cái gì chứ? Chả có gì cả, 1 xu dính túi cũng chả có thế này sống bằng niềm tin à? Biết thế vừa nãy lấy món bảo vật ở đó rồi hãy đi có phải hay hơn không? Trời ơi, sao mình lại quên mất chứ?
Rồi cứ như vậy cô trong tình trạng không 1 xu dính túi đã ra đi tìm đường cứu bản thân. Mà hình như danh tiếng của cô nó xấu quá hay sao ý mà đi đâu xin việc người ta cũng đuổi thẳng cổ. Kết quả, cô phải hỏi đường đi sang nước lân cận của nước Thương- Tử Minh quốc. Nhưng mà đường xá xa xôi lại không tiền trong tay cô biết làm sao? Có khi còn chết trước khi tới Tử Minh quốc a. Cũng may trời còn chưa nhẫn tâm lắm để cô gặp được một người hảo tâm cho cô chút lương khô nhưng mà chỉ có "chút" thôi. Và sau bao ngày tháng vật lộn cô cũng tới được Tử Minh quốc với danh hiệu mới - ăn mày! Và thảm hại thế nào mọi người biết rồi đó. Ai ngờ vận may cuối cùng cũng đứng về phía cô lần nữa để cô gặp được cô gái đang gặp khó khăn này. Quả thật quá may mắn, quá may mắn hahaha
End Chap
Đồng Cảm Nữ Phụ Mà Cũng Trở Thành Nữ Phụ Hả Trời?Tác giả: Thủy Mi Ngọc TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không*Buổi tối* Trong một căn nhà nhỏ ở một thị trấn nhỏ đang phát ra tiếng khóc man rợ như quỷ khóc làm người qua đường dựng tóc gáy. Thị trấn này vốn ít người, ban đêm mọi người lại thường ở trong nhà nên ngoài đường người ta đi lại cũng có chút sợ sệt. Nào ngờ, tối hôm nay, một cặp mẹ trẻ con thơ đang đi trên đường, ngang qua một căn nhà lại nghe thấy tiếng khóc kinh khủng, man rợ hết cấp độ phát ra làm họ sởn tóc gáy cộng thêm khung cảnh đường tối om chỉ có một bóng đèn lờ mờ thắp sáng, lại không có ai trên đường làm hai mẹ con như muốn vứt tim ra ngoài. Đứa trẻ hỏi nhỏ mẹ: -Mẹ ơi...trong...trong căn nhà này...có ma sao?- Tiếng nói càng nói càng nhỏ, tay của đứa trẻ càng xiết chặt tay mẹ. -Làm...làm gì có đâu con, chúng ta đi nhanh rồi còn về nhà nấu cơm nữa, lên đây mẹ bế!- Người mẹ nói có chút sợ sệt. Nghe mẹ nói, đứa trẻ trèo lên người mẹ, người mẹ thì lại bế con rồi...chạy! Họ cứ tự mình dọa mình thế thôi chứ kì thật trong nhà kia chả có ma quỷ gì cả! Điện cũng thắp sáng đấy thôi.… Trên đường phố Tử Minh quốc.-Hồ lô đường đây!-TRâm cài trang sức đây!-Rau xanh giá rẻ đây!Mọi tiếng rao hàng vang lên ở khắp đường phố Tử Minh quốc. Hôm nay là ngày mà tân đế đăng cơ của Tử Minh quốc nên mọi người khắp nơi đều vui vẻ, đường phố cũng nhộn nhịp hẳn lên nhiều. Trên con phố nhỏ ở sát cổng thành người người qua lại vô cùng đông đúc, những đứa trẻ đua nhau chạy nhảy đùa nghịch, tiếng cười vang vọng khắp nơi. Khung cảnh này đẹp đến thế, nó làm người ta cứ muốn ngắm mãi không thôi, nếu có thứ gì ngang qua cũng chưa chắc đã phá hỏng cảnh đẹp này. Lời nói như đã hiệu nghiệm, bỗng nhiên, từ cửa thành một người đi vào. Chính xác hơn đây hình như là một cô gái...nhưng mà, cô gái này chắc phải cả năm không tắm rồi hay sao ấy? Mùi hôi bốc lên nồng nặc, mái tóc dài tới hông nhưng bết lại và bù xù trông ghê lắm. Quần áo thì bẩn khủng khiếp rồi còn vá hết chỗ nọ tới chỗ kia, tay chống gậy mà bước đi như là đói lắm. Cái người này vừa bước vào trong thành, lập tức, tới đâu người dân cũng tránh xa con người này 3m nhưng mà... vẫn ngửi thấy mùi hôi nên ai cũng bịt mũi.Bỗng nhiên từ trong một cửa tiệm cầm đồ gầm đó, một cô gái chạy vọt ra ngoài không để ý mà đâm luôn vào nữ ăn mày ngã ra đường cái "Sầm" ra đó. Nữ ăn mày ngã ra bị đau liền nheo mày lên tiếng:-Ê! Đứng lên coi, nặng như heo vậy!-Á! Xin lỗi, xin lỗi!- Cô gái kia giật mình đứng dậy vội nói xin lỗiLúc cô gái kia nhìn lại người mà mình vừa đâm vào thì hét toáng lên:-Á! Có quỷ!-Quỷ quỷ cái gì hả? Người ta là người bằng xương bằng thịt đó nha. - Nữ ăn mày tức giận.-Nhưng... cô... cài này, cũng quá giống rồi.-Hả??? Cô nói cái gì? Nói lần nữa coi!- Không có gì!-Nè! Cô làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?- Nữ ăn mày nói.-Haha, cái này là tại...-Tử Liên! Cô đừng có chạy đó- Cô gái kia chưa nói xong thì tiếng nói từ trong cửa hàng cầm đồ vọng ra cắt ngang làm cô gái giật bắn mình.Nữ ăn mày nhìn cô gái một chút rồi cười hì hì nói:-Tôi có thể giúp cô giải quyết rắc rối nhưng cô phải cho tôi ở nhờ!-Cô nói thật chứ?- Cô gái tên Tử Liên nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi.-Thật chứ!- Nữ ăn mày gật đầu như đảo tỏi-Đừng tin cô ta tiểu Liên, nếu cô ta tài năng như thế thì sao lại tới cái nước xin ở nhờ như thế chứ!- Một người tốt bụng nhắc nhở. Tử Liên vậy cũng có lý, đang định từ chối thì nghe nữ ăn mày nói.-Tại có lý do nên tôi mới thành thế này chứ bộ tôi muốn lắm sao? Cho cô biết tôi có thể giúp cô mà còn có thể giúp cô làm ăn phát đạt nữa đó. Cho nên cô sẽ đồng ý chứ gì? Tôi biết rồi mà! Được rồi, đi thôi, đưa tôi đi tắm rồi tôi giúp cô. Tôi tên... tên... tên Nhã Vi, Bạch Nhã Vi.Nữ ăn mày nói một cái là cả mấy phút đồng hồ, nói liến thoắng nói không dừng lại nói như nhai cơm nói không cho người ta nói. Tự hỏi tự trả lời rồi kéo người đi mất để lại người dân ngơ ngác ngoài đường.____________ giây phút tường thuật trực tiếp _____________Mọi người có thấy họ Bạch kia thật quen không? Đúng vậy, đó chính là Bạch Thiên Thiên, Thiên Thiên xinh đẹp của chúng ta!!! Còn tạo sao cô nàng lại trở thành nữ ăn mày thích phá hỏng cảnh vui của người ta hả? Haizzz.... chúng ta cùng quay lại 1 tháng trước nhé!Khi Thiên Thiên vừa ra khỏi cửa cung với bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm cũng là khi họ Thiên Thiên chính thức thay đổi theo thông cáo của cô ý mà. Lúc này cô mới nhận ra mình ngu tới mức nào! Nhìn lại cô bây giờ đi trừ bộ quần áo này với cái đầu vẫn còn đau ra thì có cái gì chứ? Chả có gì cả, 1 xu dính túi cũng chả có thế này sống bằng niềm tin à? Biết thế vừa nãy lấy món bảo vật ở đó rồi hãy đi có phải hay hơn không? Trời ơi, sao mình lại quên mất chứ?Rồi cứ như vậy cô trong tình trạng không 1 xu dính túi đã ra đi tìm đường cứu bản thân. Mà hình như danh tiếng của cô nó xấu quá hay sao ý mà đi đâu xin việc người ta cũng đuổi thẳng cổ. Kết quả, cô phải hỏi đường đi sang nước lân cận của nước Thương- Tử Minh quốc. Nhưng mà đường xá xa xôi lại không tiền trong tay cô biết làm sao? Có khi còn chết trước khi tới Tử Minh quốc a. Cũng may trời còn chưa nhẫn tâm lắm để cô gặp được một người hảo tâm cho cô chút lương khô nhưng mà chỉ có "chút" thôi. Và sau bao ngày tháng vật lộn cô cũng tới được Tử Minh quốc với danh hiệu mới - ăn mày! Và thảm hại thế nào mọi người biết rồi đó. Ai ngờ vận may cuối cùng cũng đứng về phía cô lần nữa để cô gặp được cô gái đang gặp khó khăn này. Quả thật quá may mắn, quá may mắn hahahaEnd Chap