- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng…
Chương 44
Lạnh Lùng Vương PhiTác giả: Tử Băng NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng… Bước vào khuê phòng của mình, Nguyệt Liên đặt chiếc hộp bằng gỗ Thanh Trầm của Thương Phong Kỳ xuống bàn nhìn nó rồi từ từ mở ra.Trong chiếc hộp gỗ là một ngọc bội màu lam trong suốt tuyệt đẹp. Trên ngọc bội khắc hình một nữ tử dung nhan tuyệt đẹp đang ngồi đánh đàn. Nhìn nét khắc vô cùng tinh sảo và có hồn như thật, có thể thấy người khắc rất tỉ mỉ và cẩn thận khi khắc nó.Nhưng điều khiến cho Nguyệt Liên Phải ngạc nhiên chính là nữ tử được khắc trên đó, dung nhan đó giống nàng vô cùng!Cầm ngọc bội trên tay, cả người cứng đơ lại, cảm xúc không sao diễn tả được. Bỗng có ai đó ôm lấy eo nàng ôn nhu dịu dàng hỏi:“Nàng thích nó không?”Nghe thấy giọng nói quen thuộc nàng quay người lại. Trước mắt nàng là nụ cười ôn nhu sủng nịnh của Thương Phong Kỳ.“Sao ngươi lại ở đây?”“Ta đến xem nàng”Ôm nàng vào lòng, bên tai nàng thổi khí:“Nàng có nhớ ta không?”Nghe vậy không hiểu sao tự nhiên khuôn mặt của Nguyệt Liên đỏ lên, quay lưng về phái hắn nói:“ ai thèm nhớ ngươi!”Nhìn ngọc hắn mỉm cười, hỏi:“ nàng biết đây là ngọc gì không?”Cầm viên ngọc trên tay, nhìn chăm chú. Rồi khuôn mặt nàng trở nên ngạc nhiên, không thể tin nói:“Là Lam Bích Di ngọc!!!”---------------------------------------------------------------------------------------------Chúc các nàng buổi tối nhĩ hảo, và có một cuối tuần vui vẻ.
Bước vào khuê phòng của mình, Nguyệt Liên đặt chiếc hộp bằng gỗ Thanh Trầm của Thương Phong Kỳ xuống bàn nhìn nó rồi từ từ mở ra.
Trong chiếc hộp gỗ là một ngọc bội màu lam trong suốt tuyệt đẹp. Trên ngọc bội khắc hình một nữ tử dung nhan tuyệt đẹp đang ngồi đánh đàn. Nhìn nét khắc vô cùng tinh sảo và có hồn như thật, có thể thấy người khắc rất tỉ mỉ và cẩn thận khi khắc nó.
Nhưng điều khiến cho Nguyệt Liên Phải ngạc nhiên chính là nữ tử được khắc trên đó, dung nhan đó giống nàng vô cùng!
Cầm ngọc bội trên tay, cả người cứng đơ lại, cảm xúc không sao diễn tả được. Bỗng có ai đó ôm lấy eo nàng ôn nhu dịu dàng hỏi:
“Nàng thích nó không?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc nàng quay người lại. Trước mắt nàng là nụ cười ôn nhu sủng nịnh của Thương Phong Kỳ.
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta đến xem nàng”
Ôm nàng vào lòng, bên tai nàng thổi khí:
“Nàng có nhớ ta không?”
Nghe vậy không hiểu sao tự nhiên khuôn mặt của Nguyệt Liên đỏ lên, quay lưng về phái hắn nói:“ ai thèm nhớ ngươi!”
Nhìn ngọc hắn mỉm cười, hỏi:“ nàng biết đây là ngọc gì không?”
Cầm viên ngọc trên tay, nhìn chăm chú. Rồi khuôn mặt nàng trở nên ngạc nhiên, không thể tin nói:
“Là Lam Bích Di ngọc!!!”
---------------------------------------------------------------------------------------------
Chúc các nàng buổi tối nhĩ hảo, và có một cuối tuần vui vẻ.
Lạnh Lùng Vương PhiTác giả: Tử Băng NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng… Bước vào khuê phòng của mình, Nguyệt Liên đặt chiếc hộp bằng gỗ Thanh Trầm của Thương Phong Kỳ xuống bàn nhìn nó rồi từ từ mở ra.Trong chiếc hộp gỗ là một ngọc bội màu lam trong suốt tuyệt đẹp. Trên ngọc bội khắc hình một nữ tử dung nhan tuyệt đẹp đang ngồi đánh đàn. Nhìn nét khắc vô cùng tinh sảo và có hồn như thật, có thể thấy người khắc rất tỉ mỉ và cẩn thận khi khắc nó.Nhưng điều khiến cho Nguyệt Liên Phải ngạc nhiên chính là nữ tử được khắc trên đó, dung nhan đó giống nàng vô cùng!Cầm ngọc bội trên tay, cả người cứng đơ lại, cảm xúc không sao diễn tả được. Bỗng có ai đó ôm lấy eo nàng ôn nhu dịu dàng hỏi:“Nàng thích nó không?”Nghe thấy giọng nói quen thuộc nàng quay người lại. Trước mắt nàng là nụ cười ôn nhu sủng nịnh của Thương Phong Kỳ.“Sao ngươi lại ở đây?”“Ta đến xem nàng”Ôm nàng vào lòng, bên tai nàng thổi khí:“Nàng có nhớ ta không?”Nghe vậy không hiểu sao tự nhiên khuôn mặt của Nguyệt Liên đỏ lên, quay lưng về phái hắn nói:“ ai thèm nhớ ngươi!”Nhìn ngọc hắn mỉm cười, hỏi:“ nàng biết đây là ngọc gì không?”Cầm viên ngọc trên tay, nhìn chăm chú. Rồi khuôn mặt nàng trở nên ngạc nhiên, không thể tin nói:“Là Lam Bích Di ngọc!!!”---------------------------------------------------------------------------------------------Chúc các nàng buổi tối nhĩ hảo, và có một cuối tuần vui vẻ.