- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng…

Chương 46: Chịu trách nhiệm!

Lạnh Lùng Vương PhiTác giả: Tử Băng NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng… “Liên nhi nàng phải chịu trách nhiệm!”“ Trách nhiệm gì?” Nàng nghi hoặc nhìn hắn.“là nàng phải chịu trách với ta!” bày ra bộ mặt nghiêm túc, Thương Phong Kỳ nói.Rồi lại bày ra khuôn mặt ủy khuất:“ ta đã bị nàng nhìn thấy hết rồi, nên nàng phải chịu trách nhiệm với ta!”Lạnh nhạt liếc hắn, vô tâm nói:“ Ta không quan tâm!”Rồi hừ quay mặt đi lại nói:“ Vả lại ta là bị ngươi nhìn hết mới đúng!”Nhìn bộ dạng giận dữ của nàng, hắn nở nụ cười xấu xa:“ Vậy Liên nhi muốn ta chịu trách nhiệm? Hảo! Ta rất sẵn lòng!”Nhưng ý thức được câu nó của mình thì Thương Phong Kỳ đã chen vào. Nàng nhảy dựng lên:“Ai muốn nhà ngươi chịu trách nhiệm chứ!”Nụ cười vô tội xuất hiện, hắn nói:“ Là nàng a~~”Khuôn mặt Nguyệt Liên đỏ bừng lên:“ Ngươi đi ra ngoài cho ta!”“Chủ tử”Đúng lúc đó tiếng nói của Xa Hải vộng vào, mở cánh cửa ra thì thấy Thương Phong Kỳ đang ôm eo Nguyệt Liên, bộ dạng thân mật, đôi mày Xa Hải nhíu lại nhìn Thương Phong Kỳ.Như không thấy Xa Hải, hắn hôn nhẹ lên trán nàng rồi nói:“ Liên nhi, gặp lại nàng sau” và bước ra khỏi phòng.-----------------------------------------------------------------------------------------------------

“Liên nhi nàng phải chịu trách nhiệm!”

“ Trách nhiệm gì?” Nàng nghi hoặc nhìn hắn.

“là nàng phải chịu trách với ta!” bày ra bộ mặt nghiêm túc, Thương Phong Kỳ nói.

Rồi lại bày ra khuôn mặt ủy khuất:“ ta đã bị nàng nhìn thấy hết rồi, nên nàng phải chịu trách nhiệm với ta!”

Lạnh nhạt liếc hắn, vô tâm nói:“ Ta không quan tâm!”

Rồi hừ quay mặt đi lại nói:“ Vả lại ta là bị ngươi nhìn hết mới đúng!”

Nhìn bộ dạng giận dữ của nàng, hắn nở nụ cười xấu xa:“ Vậy Liên nhi muốn ta chịu trách nhiệm? Hảo! Ta rất sẵn lòng!”

Nhưng ý thức được câu nó của mình thì Thương Phong Kỳ đã chen vào. Nàng nhảy dựng lên:“Ai muốn nhà ngươi chịu trách nhiệm chứ!”

Nụ cười vô tội xuất hiện, hắn nói:“ Là nàng a~~”

Khuôn mặt Nguyệt Liên đỏ bừng lên:“ Ngươi đi ra ngoài cho ta!”

“Chủ tử”

Đúng lúc đó tiếng nói của Xa Hải vộng vào, mở cánh cửa ra thì thấy Thương Phong Kỳ đang ôm eo Nguyệt Liên, bộ dạng thân mật, đôi mày Xa Hải nhíu lại nhìn Thương Phong Kỳ.

Như không thấy Xa Hải, hắn hôn nhẹ lên trán nàng rồi nói:“ Liên nhi, gặp lại nàng sau” và bước ra khỏi phòng.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Lạnh Lùng Vương PhiTác giả: Tử Băng NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng… “Liên nhi nàng phải chịu trách nhiệm!”“ Trách nhiệm gì?” Nàng nghi hoặc nhìn hắn.“là nàng phải chịu trách với ta!” bày ra bộ mặt nghiêm túc, Thương Phong Kỳ nói.Rồi lại bày ra khuôn mặt ủy khuất:“ ta đã bị nàng nhìn thấy hết rồi, nên nàng phải chịu trách nhiệm với ta!”Lạnh nhạt liếc hắn, vô tâm nói:“ Ta không quan tâm!”Rồi hừ quay mặt đi lại nói:“ Vả lại ta là bị ngươi nhìn hết mới đúng!”Nhìn bộ dạng giận dữ của nàng, hắn nở nụ cười xấu xa:“ Vậy Liên nhi muốn ta chịu trách nhiệm? Hảo! Ta rất sẵn lòng!”Nhưng ý thức được câu nó của mình thì Thương Phong Kỳ đã chen vào. Nàng nhảy dựng lên:“Ai muốn nhà ngươi chịu trách nhiệm chứ!”Nụ cười vô tội xuất hiện, hắn nói:“ Là nàng a~~”Khuôn mặt Nguyệt Liên đỏ bừng lên:“ Ngươi đi ra ngoài cho ta!”“Chủ tử”Đúng lúc đó tiếng nói của Xa Hải vộng vào, mở cánh cửa ra thì thấy Thương Phong Kỳ đang ôm eo Nguyệt Liên, bộ dạng thân mật, đôi mày Xa Hải nhíu lại nhìn Thương Phong Kỳ.Như không thấy Xa Hải, hắn hôn nhẹ lên trán nàng rồi nói:“ Liên nhi, gặp lại nàng sau” và bước ra khỏi phòng.-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 46: Chịu trách nhiệm!