Tác giả:

Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…

Chương 26: Lúc nhàm chán cũng đồng nghĩa có thể đùa giỡn một tí

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Xin thứ lỗi nàng không tôn trọng một vị thiếu hiệp ôn nhuận như thế, thật sự là dáng dấp nam nhân kia không chỉ có đẹp mắt, mà còn mang theo cái loại khí chất u buồn khiến Vệ Lai khó có thể kháng cự nổi!Còn nhớ trước đây lúc ở cục Quốc An, Hạt Tử* đã từng nói một câu rất chí lý: Mỹ nam trước mặt, nào có đạo lý không trêu ghẹo! (*con Bò Cạp)Chỉ tiếc, ngày trước thân phận các nàng đặc thù, thậm chí hận không thể tự giấu mình đến một nơi hẻo lánh không người, vậy làm sao dám lớn mật đùa giỡn với mỹ nam.Tuy nhiên ở chỗ này thì khác rồi, bây giờ nàng đã được tự do, mặc dù sau lưng còn có truy binh, tai hoạ ngầm, nhưng ở thời đại này không có điện thoại không có internet hoặc vũ khí lạnh, truy binh có thể bắt nàng về như thế nào đây?Có lẽ, chuyện trêu ghẹo mỹ nam lúc này nàng thật có thể thực hiện chu đáo.“Hừ! “Nửa chết nửa sống”, ngươi muốn năm nào tháng nào mới chịu tỉnh lại đây!” Chủ nhân giày vải đế mềm đi tới cạnh giường Vệ Lai đang nằm, thật không khách khí rống lên một câu như thế. Sau đó đặt mông ngồi xuống trên mép giường tiếp tục nói: “Thật là đáng ghét! Ngươi muốn chết thì chết đi, tại sao cố tình phải chạy tới trước mặt chủ nhân? Ngươi muốn bị thương thì bị thương đi, tại sao lại phải bị thương ở nơi này? Hừ! “Nửa chết nửa sống”, ta rất ghét ngươi, rất ghét ngươi!”“Xì!” Vệ Lai rốt cuộc không giả bộ được nữa, rất vô lương tâm mà phụt cười.“Á!” Tiểu nha đầu ngồi ở trên mép giường sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lập tức há to miệng trừng lớn mắt nhìn nàng, thật lâu cũng không nói nên lời.Vệ Lai cười đến bụng cũng muốn rút gân, đến khi cảm thấy vết thương ở ngực lại bắt đầu lâm râm đau nhói mới không thể không cố nén cười. Sau đó mở mắt nhìn tới chỗ nha đầu kia vừa nhảy ra.Đó là một cô gái nhỏ tuổi chừng mười bốn, mười lăm. Trên người mặc bộ quần áo màu xanh ngọc, không tính là giàu có nhưng lại rất sạch sẽ nhẹ nhàng thoải mái. Mắt to hàng mi cong vút, cái miệng nhỏ nhắn tức giận mà cong lên, hai bím tóc thả ở trước ngực, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.“Ồ? Mỹ nữ!” Vệ Lai cố ý trêu chọc nàng ta, “Mỹ nữ! Là ngươi ở suốt bên cạnh chăm sóc vết thương cho ta hay sao? Hây da, thật là cảm động quá! Đáng tiếc ta và ngươi đều là con gái, nếu không hả, lão... À không, ta, ta nhất định sẽ dùng sính lễ long trọng đến cưới ngươi về nhà đó!”

Xin thứ lỗi nàng không tôn trọng một vị thiếu hiệp ôn nhuận như thế, thật sự là dáng dấp nam nhân kia không chỉ có đẹp mắt, mà còn mang theo cái loại khí chất u buồn khiến Vệ Lai khó có thể kháng cự nổi!

Còn nhớ trước đây lúc ở cục Quốc An, Hạt Tử* đã từng nói một câu rất chí lý: Mỹ nam trước mặt, nào có đạo lý không trêu ghẹo! (*con Bò Cạp)

Chỉ tiếc, ngày trước thân phận các nàng đặc thù, thậm chí hận không thể tự giấu mình đến một nơi hẻo lánh không người, vậy làm sao dám lớn mật đùa giỡn với mỹ nam.

Tuy nhiên ở chỗ này thì khác rồi, bây giờ nàng đã được tự do, mặc dù sau lưng còn có truy binh, tai hoạ ngầm, nhưng ở thời đại này không có điện thoại không có internet hoặc vũ khí lạnh, truy binh có thể bắt nàng về như thế nào đây?

Có lẽ, chuyện trêu ghẹo mỹ nam lúc này nàng thật có thể thực hiện chu đáo.

“Hừ! “Nửa chết nửa sống”, ngươi muốn năm nào tháng nào mới chịu tỉnh lại đây!” Chủ nhân giày vải đế mềm đi tới cạnh giường Vệ Lai đang nằm, thật không khách khí rống lên một câu như thế. Sau đó đặt mông ngồi xuống trên mép giường tiếp tục nói: “Thật là đáng ghét! Ngươi muốn chết thì chết đi, tại sao cố tình phải chạy tới trước mặt chủ nhân? Ngươi muốn bị thương thì bị thương đi, tại sao lại phải bị thương ở nơi này? Hừ! “Nửa chết nửa sống”, ta rất ghét ngươi, rất ghét ngươi!”

“Xì!” Vệ Lai rốt cuộc không giả bộ được nữa, rất vô lương tâm mà phụt cười.

“Á!” Tiểu nha đầu ngồi ở trên mép giường sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lập tức há to miệng trừng lớn mắt nhìn nàng, thật lâu cũng không nói nên lời.

Vệ Lai cười đến bụng cũng muốn rút gân, đến khi cảm thấy vết thương ở ngực lại bắt đầu lâm râm đau nhói mới không thể không cố nén cười. Sau đó mở mắt nhìn tới chỗ nha đầu kia vừa nhảy ra.

Đó là một cô gái nhỏ tuổi chừng mười bốn, mười lăm. Trên người mặc bộ quần áo màu xanh ngọc, không tính là giàu có nhưng lại rất sạch sẽ nhẹ nhàng thoải mái. Mắt to hàng mi cong vút, cái miệng nhỏ nhắn tức giận mà cong lên, hai bím tóc thả ở trước ngực, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.

“Ồ? Mỹ nữ!” Vệ Lai cố ý trêu chọc nàng ta, “Mỹ nữ! Là ngươi ở suốt bên cạnh chăm sóc vết thương cho ta hay sao? Hây da, thật là cảm động quá! Đáng tiếc ta và ngươi đều là con gái, nếu không hả, lão... À không, ta, ta nhất định sẽ dùng sính lễ long trọng đến cưới ngươi về nhà đó!”

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Xin thứ lỗi nàng không tôn trọng một vị thiếu hiệp ôn nhuận như thế, thật sự là dáng dấp nam nhân kia không chỉ có đẹp mắt, mà còn mang theo cái loại khí chất u buồn khiến Vệ Lai khó có thể kháng cự nổi!Còn nhớ trước đây lúc ở cục Quốc An, Hạt Tử* đã từng nói một câu rất chí lý: Mỹ nam trước mặt, nào có đạo lý không trêu ghẹo! (*con Bò Cạp)Chỉ tiếc, ngày trước thân phận các nàng đặc thù, thậm chí hận không thể tự giấu mình đến một nơi hẻo lánh không người, vậy làm sao dám lớn mật đùa giỡn với mỹ nam.Tuy nhiên ở chỗ này thì khác rồi, bây giờ nàng đã được tự do, mặc dù sau lưng còn có truy binh, tai hoạ ngầm, nhưng ở thời đại này không có điện thoại không có internet hoặc vũ khí lạnh, truy binh có thể bắt nàng về như thế nào đây?Có lẽ, chuyện trêu ghẹo mỹ nam lúc này nàng thật có thể thực hiện chu đáo.“Hừ! “Nửa chết nửa sống”, ngươi muốn năm nào tháng nào mới chịu tỉnh lại đây!” Chủ nhân giày vải đế mềm đi tới cạnh giường Vệ Lai đang nằm, thật không khách khí rống lên một câu như thế. Sau đó đặt mông ngồi xuống trên mép giường tiếp tục nói: “Thật là đáng ghét! Ngươi muốn chết thì chết đi, tại sao cố tình phải chạy tới trước mặt chủ nhân? Ngươi muốn bị thương thì bị thương đi, tại sao lại phải bị thương ở nơi này? Hừ! “Nửa chết nửa sống”, ta rất ghét ngươi, rất ghét ngươi!”“Xì!” Vệ Lai rốt cuộc không giả bộ được nữa, rất vô lương tâm mà phụt cười.“Á!” Tiểu nha đầu ngồi ở trên mép giường sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lập tức há to miệng trừng lớn mắt nhìn nàng, thật lâu cũng không nói nên lời.Vệ Lai cười đến bụng cũng muốn rút gân, đến khi cảm thấy vết thương ở ngực lại bắt đầu lâm râm đau nhói mới không thể không cố nén cười. Sau đó mở mắt nhìn tới chỗ nha đầu kia vừa nhảy ra.Đó là một cô gái nhỏ tuổi chừng mười bốn, mười lăm. Trên người mặc bộ quần áo màu xanh ngọc, không tính là giàu có nhưng lại rất sạch sẽ nhẹ nhàng thoải mái. Mắt to hàng mi cong vút, cái miệng nhỏ nhắn tức giận mà cong lên, hai bím tóc thả ở trước ngực, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.“Ồ? Mỹ nữ!” Vệ Lai cố ý trêu chọc nàng ta, “Mỹ nữ! Là ngươi ở suốt bên cạnh chăm sóc vết thương cho ta hay sao? Hây da, thật là cảm động quá! Đáng tiếc ta và ngươi đều là con gái, nếu không hả, lão... À không, ta, ta nhất định sẽ dùng sính lễ long trọng đến cưới ngươi về nhà đó!”

Chương 26: Lúc nhàm chán cũng đồng nghĩa có thể đùa giỡn một tí