Tác giả:

Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…

Chương 36: Cảm giác được người khác quan tâm

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… “Ừ.” Hắn gật đầu, cũng không có hỏi nhiều.Sơn Linh lén lút cười trộm, giống như là rất đắc ý khi vô tình trêu chọc được Vệ Lai.Không đợi nàng cười xong, lại nhìn thấy Mạc Quý Trần dùng đũa của mình gắp toàn bộ cá hấp vào một cái bát nhỏ rồi dùng đũa kiểm tra gắp ra từng cọng xương cá, cuối cùng hết sức tự nhiên để vào bát của Vệ Lai, nói: “Cô nương hãy yên tâm dùng đi!”Mặt khác, hai người ở trong phòng đều sửng sốt, Vệ Lai theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Quý Mạc Trần, lại thấy hắn hết sức chuyên chú ăn cơm, dường như hành động kia bình thường đến nỗi cũng không hề có suy nghĩ nào quá phận.Mặt Sơn Linh đột nhiên sung huyết vọt lên đỏ bừng, ai oán chuyển ánh mắt ném về phía Vệ Lai, dùng ánh mắt hung hăng như muốn xẻo nàng ra thành từng miếng thịt.Vệ Lai bĩu môi khi thấy tiểu nha đầu ghen tị.Sau đó yên tâm, thoải mái ăn những miếng thịt cá đã được bỏ xương. Quả nhiên rất ngon, thực sự không cảm thấy được cái xương cá nào ở trong miệng cả.Lần đầu tiên nàng ăn cá sau hai mươi năm, cũng không có điều gì xảy ra.Con người của Quý Mạc Trần giống như có một loại ma lực, lời hắn nói, dường như làm cho nàng tin tưởng vô điều kiện.Thịt cá vẫn cứ lẳng lặng lại được gắp bỏ vào trong bát, thời điểm nàn ăn Quý Mạc Trần không nhìn qua bên này một lần nào, nhưng mỗi khi cá trong bát nàng vừa hết thì lại có từng miếng khác liên tiếp lần lượt bỏ vào trong bát cho nàng..Loại cảm giác này đối với Vệ Lai mà nói thật hoàn toàn mới mẻ, hết sức xa lạ.Cho tới nay, thói quen của nàng đều bị người ta lấy giọng ra lệnh truyền đạt các loại tin tức, cũng quen tiếp nhận đối với bất kì chỉ thị nào, càng quen với việc sống lạnh lùng tự lo cho bản thân.Cho dù là sống chung với bốn chị em, nhưng cũng đều là tự bản thân chiếu cố chính mình.Không phải là mọi người không có quan tâm nhau, mà là các nàng hiểu được, các nàng phải dựa vào vốn liếng ấy để sinh tồn.Lúc này nhìn trong bát lại có cá, trong nháy mắt Vệ Lai rất cảm động.“Tiểu nha đầu sao lại không ăn?” Muốn nói sang chuyện khác để che dấu đi sự khác thường của mình, Vệ Lai ngẩng đầu lên nhìn Sơn Linh nói: “Tiểu nha đầu, sao không bao giờ thấy ngươi ngồi ăn cơm với chúng ta vậy?”Sơn Linh như là nhìn thấy quái vật, nhìn nhìn nàng một lúc sau mới nói: “Ta là nha hoàn.”“Hả?” Vệ Lai bị chặn họng không nói được gì, suy nghĩ lại dường như những người ở cổ đại rất xem trọng địa vị.

“Ừ.” Hắn gật đầu, cũng không có hỏi nhiều.

Sơn Linh lén lút cười trộm, giống như là rất đắc ý khi vô tình trêu chọc được Vệ Lai.

Không đợi nàng cười xong, lại nhìn thấy Mạc Quý Trần dùng đũa của mình gắp toàn bộ cá hấp vào một cái bát nhỏ rồi dùng đũa kiểm tra gắp ra từng cọng xương cá, cuối cùng hết sức tự nhiên để vào bát của Vệ Lai, nói: “Cô nương hãy yên tâm dùng đi!”

Mặt khác, hai người ở trong phòng đều sửng sốt, Vệ Lai theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Quý Mạc Trần, lại thấy hắn hết sức chuyên chú ăn cơm, dường như hành động kia bình thường đến nỗi cũng không hề có suy nghĩ nào quá phận.

Mặt Sơn Linh đột nhiên sung huyết vọt lên đỏ bừng, ai oán chuyển ánh mắt ném về phía Vệ Lai, dùng ánh mắt hung hăng như muốn xẻo nàng ra thành từng miếng thịt.

Vệ Lai bĩu môi khi thấy tiểu nha đầu ghen tị.

Sau đó yên tâm, thoải mái ăn những miếng thịt cá đã được bỏ xương. Quả nhiên rất ngon, thực sự không cảm thấy được cái xương cá nào ở trong miệng cả.

Lần đầu tiên nàng ăn cá sau hai mươi năm, cũng không có điều gì xảy ra.

Con người của Quý Mạc Trần giống như có một loại ma lực, lời hắn nói, dường như làm cho nàng tin tưởng vô điều kiện.

Thịt cá vẫn cứ lẳng lặng lại được gắp bỏ vào trong bát, thời điểm nàn ăn Quý Mạc Trần không nhìn qua bên này một lần nào, nhưng mỗi khi cá trong bát nàng vừa hết thì lại có từng miếng khác liên tiếp lần lượt bỏ vào trong bát cho nàng..

Loại cảm giác này đối với Vệ Lai mà nói thật hoàn toàn mới mẻ, hết sức xa lạ.

Cho tới nay, thói quen của nàng đều bị người ta lấy giọng ra lệnh truyền đạt các loại tin tức, cũng quen tiếp nhận đối với bất kì chỉ thị nào, càng quen với việc sống lạnh lùng tự lo cho bản thân.

Cho dù là sống chung với bốn chị em, nhưng cũng đều là tự bản thân chiếu cố chính mình.

Không phải là mọi người không có quan tâm nhau, mà là các nàng hiểu được, các nàng phải dựa vào vốn liếng ấy để sinh tồn.

Lúc này nhìn trong bát lại có cá, trong nháy mắt Vệ Lai rất cảm động.

“Tiểu nha đầu sao lại không ăn?” Muốn nói sang chuyện khác để che dấu đi sự khác thường của mình, Vệ Lai ngẩng đầu lên nhìn Sơn Linh nói: “Tiểu nha đầu, sao không bao giờ thấy ngươi ngồi ăn cơm với chúng ta vậy?”

Sơn Linh như là nhìn thấy quái vật, nhìn nhìn nàng một lúc sau mới nói: “Ta là nha hoàn.”

“Hả?” Vệ Lai bị chặn họng không nói được gì, suy nghĩ lại dường như những người ở cổ đại rất xem trọng địa vị.

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… “Ừ.” Hắn gật đầu, cũng không có hỏi nhiều.Sơn Linh lén lút cười trộm, giống như là rất đắc ý khi vô tình trêu chọc được Vệ Lai.Không đợi nàng cười xong, lại nhìn thấy Mạc Quý Trần dùng đũa của mình gắp toàn bộ cá hấp vào một cái bát nhỏ rồi dùng đũa kiểm tra gắp ra từng cọng xương cá, cuối cùng hết sức tự nhiên để vào bát của Vệ Lai, nói: “Cô nương hãy yên tâm dùng đi!”Mặt khác, hai người ở trong phòng đều sửng sốt, Vệ Lai theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Quý Mạc Trần, lại thấy hắn hết sức chuyên chú ăn cơm, dường như hành động kia bình thường đến nỗi cũng không hề có suy nghĩ nào quá phận.Mặt Sơn Linh đột nhiên sung huyết vọt lên đỏ bừng, ai oán chuyển ánh mắt ném về phía Vệ Lai, dùng ánh mắt hung hăng như muốn xẻo nàng ra thành từng miếng thịt.Vệ Lai bĩu môi khi thấy tiểu nha đầu ghen tị.Sau đó yên tâm, thoải mái ăn những miếng thịt cá đã được bỏ xương. Quả nhiên rất ngon, thực sự không cảm thấy được cái xương cá nào ở trong miệng cả.Lần đầu tiên nàng ăn cá sau hai mươi năm, cũng không có điều gì xảy ra.Con người của Quý Mạc Trần giống như có một loại ma lực, lời hắn nói, dường như làm cho nàng tin tưởng vô điều kiện.Thịt cá vẫn cứ lẳng lặng lại được gắp bỏ vào trong bát, thời điểm nàn ăn Quý Mạc Trần không nhìn qua bên này một lần nào, nhưng mỗi khi cá trong bát nàng vừa hết thì lại có từng miếng khác liên tiếp lần lượt bỏ vào trong bát cho nàng..Loại cảm giác này đối với Vệ Lai mà nói thật hoàn toàn mới mẻ, hết sức xa lạ.Cho tới nay, thói quen của nàng đều bị người ta lấy giọng ra lệnh truyền đạt các loại tin tức, cũng quen tiếp nhận đối với bất kì chỉ thị nào, càng quen với việc sống lạnh lùng tự lo cho bản thân.Cho dù là sống chung với bốn chị em, nhưng cũng đều là tự bản thân chiếu cố chính mình.Không phải là mọi người không có quan tâm nhau, mà là các nàng hiểu được, các nàng phải dựa vào vốn liếng ấy để sinh tồn.Lúc này nhìn trong bát lại có cá, trong nháy mắt Vệ Lai rất cảm động.“Tiểu nha đầu sao lại không ăn?” Muốn nói sang chuyện khác để che dấu đi sự khác thường của mình, Vệ Lai ngẩng đầu lên nhìn Sơn Linh nói: “Tiểu nha đầu, sao không bao giờ thấy ngươi ngồi ăn cơm với chúng ta vậy?”Sơn Linh như là nhìn thấy quái vật, nhìn nhìn nàng một lúc sau mới nói: “Ta là nha hoàn.”“Hả?” Vệ Lai bị chặn họng không nói được gì, suy nghĩ lại dường như những người ở cổ đại rất xem trọng địa vị.

Chương 36: Cảm giác được người khác quan tâm