Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…
Chương 43: Sơn Linh khóc
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… “Lạnh, lạnh quá!” Vệ Lai không có tiền đồ mà đánh răng cầm cập, đổi lấy ở phía đối phương một tiếng thở dài.“Chỉ là một thanh tiêu mà thôi, có cần phải liều mạng vậy không?”“Thanh tiêu này huynh vẫn luôn mang theo nó ở bên mình, nhất định là rất quan trọng. Còn nữa, tôi rất thích nghe huynh thổi nó bởi vậy không thể làm hỏng nó được.”Quý Mạc Trần vừa bực mình vừa buồn cười, mắt thấy hai người đều đang đứng ngâm trong nước, ngay lập tức quyết định bế Vệ Lai lên đi thẳng vào trong bờ.“Tiêu này là ngọc cổ ngàn năm chế thành, là vũ khí phòng thân của ta, làm sao có thể bị hư dễ dàng như vậy được.”Trong giọng nói như có vẻ trách móc, nhưng vẫn tự mình bế Vệ Lai đến phòng của nàng, sau đó đặt nàng xuống giường.Sơn Linh lúc này cũng vội vã chạy tới, thấy tình huống này không nói hai lời liền đi tìm xiêm y cho Vệ Lai tắm rửa.Quý Mạc Trần cảm thấy đứng ở chỗ này có chút không tiện, muốn đi ra ngoài nhưng lại không yên tâm chỗ miệng vết thương vừa bị rách của Vệ Lai.Rốt cuộc Sơn Linh đành mở miệng nói trước: “Chủ nhân yên tâm, miệng vết thương nô tì sẽ xử lý tốt, nô tì cũng sẽ chăm sóc cho Vệ cô nương thật tốt!”Vệ Lai gật đầu, nhìn về phái Quý Mạc Trần biểu hiện hãy yên tâm, thấy đối phương rốt cục ra khỏi phòng, lúc này mới quay đầu lên nhìn Sơn Linh bĩu môi nói: “Tiểu nha đầu, giận sao?”Sơn Linh hung hăng liếc nàng im lặng không lên tiếng. Tuy nhiên tay chân vẫn nhanh nhẹn xử lý vết thương cho nàng, thay thuốc, lại thay xiêm y khô. Thấy Vệ Lai vẫn run vì lạnh như trước, lại kéo chăn đắp cho nàng.Sau khi làm xong xuôi tất cả mọi chuyện, khi đó mới dừng lại, rốt cuộc những điều không vui bị tiểu nha đầu kiềm nén ở trong lòng cũng bộc phát.Nhưng hiện tại không phải làm ầm ĩ với Vệ Lai mà tự mình ngồi xổm trên mặt đất khóc rống lên.Vệ Lai sửng sốt, không nghĩ đến nha đầu kia lại chơi trò khóc một mình như vậy, trong lúc này suy nghĩ có chút luống cuống.Gọi vài lần nhưng đối phương không thèm để ý nàng cũng đành chịu, nhanh nhẹn bỏ chăn trên người ra nhảy xuống giường đi tới trước mặt Sơn Linh.Tiểu nha đầu khóc đến thương tâm, nhưng thấy Vệ Lai vỗ nhẹ vai mình thì vẫn quật cường mà hất ra.“Nha đầu này thiệt là!” Vệ Lai khẽ trừng mắt nhưng lại là than nhe: “Con người ta chính là như vậy, ngày thường hay thích vui đùa một chút. Đó đều là chọc ngươi chơi mà thôi, đừng tưởng thật!”Dường như Sơn Linh có chút động tâm, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu lên.
“Lạnh, lạnh quá!” Vệ Lai không có tiền đồ mà đánh răng cầm cập, đổi lấy ở phía đối phương một tiếng thở dài.
“Chỉ là một thanh tiêu mà thôi, có cần phải liều mạng vậy không?”
“Thanh tiêu này huynh vẫn luôn mang theo nó ở bên mình, nhất định là rất quan trọng. Còn nữa, tôi rất thích nghe huynh thổi nó bởi vậy không thể làm hỏng nó được.”
Quý Mạc Trần vừa bực mình vừa buồn cười, mắt thấy hai người đều đang đứng ngâm trong nước, ngay lập tức quyết định bế Vệ Lai lên đi thẳng vào trong bờ.
“Tiêu này là ngọc cổ ngàn năm chế thành, là vũ khí phòng thân của ta, làm sao có thể bị hư dễ dàng như vậy được.”
Trong giọng nói như có vẻ trách móc, nhưng vẫn tự mình bế Vệ Lai đến phòng của nàng, sau đó đặt nàng xuống giường.
Sơn Linh lúc này cũng vội vã chạy tới, thấy tình huống này không nói hai lời liền đi tìm xiêm y cho Vệ Lai tắm rửa.
Quý Mạc Trần cảm thấy đứng ở chỗ này có chút không tiện, muốn đi ra ngoài nhưng lại không yên tâm chỗ miệng vết thương vừa bị rách của Vệ Lai.
Rốt cuộc Sơn Linh đành mở miệng nói trước: “Chủ nhân yên tâm, miệng vết thương nô tì sẽ xử lý tốt, nô tì cũng sẽ chăm sóc cho Vệ cô nương thật tốt!”
Vệ Lai gật đầu, nhìn về phái Quý Mạc Trần biểu hiện hãy yên tâm, thấy đối phương rốt cục ra khỏi phòng, lúc này mới quay đầu lên nhìn Sơn Linh bĩu môi nói: “Tiểu nha đầu, giận sao?”
Sơn Linh hung hăng liếc nàng im lặng không lên tiếng. Tuy nhiên tay chân vẫn nhanh nhẹn xử lý vết thương cho nàng, thay thuốc, lại thay xiêm y khô. Thấy Vệ Lai vẫn run vì lạnh như trước, lại kéo chăn đắp cho nàng.
Sau khi làm xong xuôi tất cả mọi chuyện, khi đó mới dừng lại, rốt cuộc những điều không vui bị tiểu nha đầu kiềm nén ở trong lòng cũng bộc phát.
Nhưng hiện tại không phải làm ầm ĩ với Vệ Lai mà tự mình ngồi xổm trên mặt đất khóc rống lên.
Vệ Lai sửng sốt, không nghĩ đến nha đầu kia lại chơi trò khóc một mình như vậy, trong lúc này suy nghĩ có chút luống cuống.
Gọi vài lần nhưng đối phương không thèm để ý nàng cũng đành chịu, nhanh nhẹn bỏ chăn trên người ra nhảy xuống giường đi tới trước mặt Sơn Linh.
Tiểu nha đầu khóc đến thương tâm, nhưng thấy Vệ Lai vỗ nhẹ vai mình thì vẫn quật cường mà hất ra.
“Nha đầu này thiệt là!” Vệ Lai khẽ trừng mắt nhưng lại là than nhe: “Con người ta chính là như vậy, ngày thường hay thích vui đùa một chút. Đó đều là chọc ngươi chơi mà thôi, đừng tưởng thật!”
Dường như Sơn Linh có chút động tâm, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu lên.
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… “Lạnh, lạnh quá!” Vệ Lai không có tiền đồ mà đánh răng cầm cập, đổi lấy ở phía đối phương một tiếng thở dài.“Chỉ là một thanh tiêu mà thôi, có cần phải liều mạng vậy không?”“Thanh tiêu này huynh vẫn luôn mang theo nó ở bên mình, nhất định là rất quan trọng. Còn nữa, tôi rất thích nghe huynh thổi nó bởi vậy không thể làm hỏng nó được.”Quý Mạc Trần vừa bực mình vừa buồn cười, mắt thấy hai người đều đang đứng ngâm trong nước, ngay lập tức quyết định bế Vệ Lai lên đi thẳng vào trong bờ.“Tiêu này là ngọc cổ ngàn năm chế thành, là vũ khí phòng thân của ta, làm sao có thể bị hư dễ dàng như vậy được.”Trong giọng nói như có vẻ trách móc, nhưng vẫn tự mình bế Vệ Lai đến phòng của nàng, sau đó đặt nàng xuống giường.Sơn Linh lúc này cũng vội vã chạy tới, thấy tình huống này không nói hai lời liền đi tìm xiêm y cho Vệ Lai tắm rửa.Quý Mạc Trần cảm thấy đứng ở chỗ này có chút không tiện, muốn đi ra ngoài nhưng lại không yên tâm chỗ miệng vết thương vừa bị rách của Vệ Lai.Rốt cuộc Sơn Linh đành mở miệng nói trước: “Chủ nhân yên tâm, miệng vết thương nô tì sẽ xử lý tốt, nô tì cũng sẽ chăm sóc cho Vệ cô nương thật tốt!”Vệ Lai gật đầu, nhìn về phái Quý Mạc Trần biểu hiện hãy yên tâm, thấy đối phương rốt cục ra khỏi phòng, lúc này mới quay đầu lên nhìn Sơn Linh bĩu môi nói: “Tiểu nha đầu, giận sao?”Sơn Linh hung hăng liếc nàng im lặng không lên tiếng. Tuy nhiên tay chân vẫn nhanh nhẹn xử lý vết thương cho nàng, thay thuốc, lại thay xiêm y khô. Thấy Vệ Lai vẫn run vì lạnh như trước, lại kéo chăn đắp cho nàng.Sau khi làm xong xuôi tất cả mọi chuyện, khi đó mới dừng lại, rốt cuộc những điều không vui bị tiểu nha đầu kiềm nén ở trong lòng cũng bộc phát.Nhưng hiện tại không phải làm ầm ĩ với Vệ Lai mà tự mình ngồi xổm trên mặt đất khóc rống lên.Vệ Lai sửng sốt, không nghĩ đến nha đầu kia lại chơi trò khóc một mình như vậy, trong lúc này suy nghĩ có chút luống cuống.Gọi vài lần nhưng đối phương không thèm để ý nàng cũng đành chịu, nhanh nhẹn bỏ chăn trên người ra nhảy xuống giường đi tới trước mặt Sơn Linh.Tiểu nha đầu khóc đến thương tâm, nhưng thấy Vệ Lai vỗ nhẹ vai mình thì vẫn quật cường mà hất ra.“Nha đầu này thiệt là!” Vệ Lai khẽ trừng mắt nhưng lại là than nhe: “Con người ta chính là như vậy, ngày thường hay thích vui đùa một chút. Đó đều là chọc ngươi chơi mà thôi, đừng tưởng thật!”Dường như Sơn Linh có chút động tâm, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu lên.