Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…
Chương 46: Ban đêm có người lẻn vào phòng
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Vệ Lai tự giễu bĩu môi, sau đó bước vào thùng gỗ, thời điểm ngồi xuống, nước vừa vặn đến ngực không dính đến miệng vết thương.Ngầm khen tiểu Sơn Linh một phen, lại kiểm tra vết thương thấy đã ổn...Hầy, lại còn bị ngay chỗ b* ng*c sữa, không khỏi nổi lên tức giận.Không biết có thể lưu lại sẹo hay không nữa! Nếu là để lại một vết sẹo xấu xí ở chỗ này, mình có sống được nữa hay không?Bỗng nghĩ đến ngày ấy mới vừa tỉnh lại, Sơn Linh đã từng nói thương thế kia là Quý Mạc Trần tự mình xử lý cho mình, trong lòng nàng đột nhiên run lên, vị trí vết thương như vậy... Vừa lúc, nếu như dựa theo cách nghĩ của nữ tử cổ đại, có thể bảo người kia phụ trách việc chung thân hay không?“Chết tiệt!” Không khỏi giơ tay gõ đầu một cái: “Nghĩ cái gì thế! Đầu óc thật là càng ngày càng xấu xa!”Vệ Lai vẫn cứ ôm lấy cách nghĩ thần linh không thể khinh nhờn, hài hòa mặc niệm một trăm lần.Tự nhiên cả người lại run lên, con bà nó, Quý Mạc Trần kia đúng là một vị thần!Nhưng mà...Thần linh thì cũng phải có xuất thân chứ...Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào.Gian tiểu trúc này tuy nói là yên tĩnh, nhưng mà kiến trúc của nơi này không hề thô thiển, thậm chí còn có thể nói là tao nhã khang trang.Mặc kệ là chính hắn làm hay lại là mua lại, chắc chắn cũng là một khoản không nhỏ.Vệ Lai không rõ bạc thời cổ đại đổi ra nhân dân tệ là bao nhiêu, nhưng chỗ này ở hiện đại cũng được coi như là một biệt thự cấp một, người bình thường không ở nổi.Mấy ngày nay nàng đều cẩn thận quan sát, phát hiện hai người chủ tớ họ cũng không có nguồn cung cấp tiền bạc, nhưng mà trong cuộc sống của bọn họ cũng không hề thiếu ăn ít mặc, ngược lại còn vô cùng tốt, Cho dù nhiều thêm một người như nàng hết nằm lại ăn cũng không gặp bất cứ ảnh hưởng gì.Hắn không phải là thứ gì đó thành tinh trên núi biến ra chứ? Nếu không làm sao có thể đẹp trai như thế, thóat tục như thế, như thế... Thật không giống người!Vệ Lai bắt đầu suy đoán về thân phận huyền ảo của Quý Mạc trần, không khỏi có chút hưng phấn nho nhỏ.Nhưng lại cũng đúng vào lúc này, nàng lại nghe được một tiếng động nhỏ vang lên.Nàng sửng sốt, động tác khoát nước đột ngột dừng lại nghiêng tai lắng nghe, không đến hai giây liền nhận ra âm thanh kia truyền đến từ phía trên đỉnh đầu.Trên nóc nhà có người?
Vệ Lai tự giễu bĩu môi, sau đó bước vào thùng gỗ, thời điểm ngồi xuống, nước vừa vặn đến ngực không dính đến miệng vết thương.
Ngầm khen tiểu Sơn Linh một phen, lại kiểm tra vết thương thấy đã ổn...Hầy, lại còn bị ngay chỗ b* ng*c sữa, không khỏi nổi lên tức giận.
Không biết có thể lưu lại sẹo hay không nữa! Nếu là để lại một vết sẹo xấu xí ở chỗ này, mình có sống được nữa hay không?
Bỗng nghĩ đến ngày ấy mới vừa tỉnh lại, Sơn Linh đã từng nói thương thế kia là Quý Mạc Trần tự mình xử lý cho mình, trong lòng nàng đột nhiên run lên, vị trí vết thương như vậy... Vừa lúc, nếu như dựa theo cách nghĩ của nữ tử cổ đại, có thể bảo người kia phụ trách việc chung thân hay không?
“Chết tiệt!” Không khỏi giơ tay gõ đầu một cái: “Nghĩ cái gì thế! Đầu óc thật là càng ngày càng xấu xa!”
Vệ Lai vẫn cứ ôm lấy cách nghĩ thần linh không thể khinh nhờn, hài hòa mặc niệm một trăm lần.
Tự nhiên cả người lại run lên, con bà nó, Quý Mạc Trần kia đúng là một vị thần!
Nhưng mà...Thần linh thì cũng phải có xuất thân chứ...Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Gian tiểu trúc này tuy nói là yên tĩnh, nhưng mà kiến trúc của nơi này không hề thô thiển, thậm chí còn có thể nói là tao nhã khang trang.
Mặc kệ là chính hắn làm hay lại là mua lại, chắc chắn cũng là một khoản không nhỏ.
Vệ Lai không rõ bạc thời cổ đại đổi ra nhân dân tệ là bao nhiêu, nhưng chỗ này ở hiện đại cũng được coi như là một biệt thự cấp một, người bình thường không ở nổi.
Mấy ngày nay nàng đều cẩn thận quan sát, phát hiện hai người chủ tớ họ cũng không có nguồn cung cấp tiền bạc, nhưng mà trong cuộc sống của bọn họ cũng không hề thiếu ăn ít mặc, ngược lại còn vô cùng tốt, Cho dù nhiều thêm một người như nàng hết nằm lại ăn cũng không gặp bất cứ ảnh hưởng gì.
Hắn không phải là thứ gì đó thành tinh trên núi biến ra chứ? Nếu không làm sao có thể đẹp trai như thế, thóat tục như thế, như thế... Thật không giống người!
Vệ Lai bắt đầu suy đoán về thân phận huyền ảo của Quý Mạc trần, không khỏi có chút hưng phấn nho nhỏ.
Nhưng lại cũng đúng vào lúc này, nàng lại nghe được một tiếng động nhỏ vang lên.
Nàng sửng sốt, động tác khoát nước đột ngột dừng lại nghiêng tai lắng nghe, không đến hai giây liền nhận ra âm thanh kia truyền đến từ phía trên đỉnh đầu.
Trên nóc nhà có người?
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Vệ Lai tự giễu bĩu môi, sau đó bước vào thùng gỗ, thời điểm ngồi xuống, nước vừa vặn đến ngực không dính đến miệng vết thương.Ngầm khen tiểu Sơn Linh một phen, lại kiểm tra vết thương thấy đã ổn...Hầy, lại còn bị ngay chỗ b* ng*c sữa, không khỏi nổi lên tức giận.Không biết có thể lưu lại sẹo hay không nữa! Nếu là để lại một vết sẹo xấu xí ở chỗ này, mình có sống được nữa hay không?Bỗng nghĩ đến ngày ấy mới vừa tỉnh lại, Sơn Linh đã từng nói thương thế kia là Quý Mạc Trần tự mình xử lý cho mình, trong lòng nàng đột nhiên run lên, vị trí vết thương như vậy... Vừa lúc, nếu như dựa theo cách nghĩ của nữ tử cổ đại, có thể bảo người kia phụ trách việc chung thân hay không?“Chết tiệt!” Không khỏi giơ tay gõ đầu một cái: “Nghĩ cái gì thế! Đầu óc thật là càng ngày càng xấu xa!”Vệ Lai vẫn cứ ôm lấy cách nghĩ thần linh không thể khinh nhờn, hài hòa mặc niệm một trăm lần.Tự nhiên cả người lại run lên, con bà nó, Quý Mạc Trần kia đúng là một vị thần!Nhưng mà...Thần linh thì cũng phải có xuất thân chứ...Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào.Gian tiểu trúc này tuy nói là yên tĩnh, nhưng mà kiến trúc của nơi này không hề thô thiển, thậm chí còn có thể nói là tao nhã khang trang.Mặc kệ là chính hắn làm hay lại là mua lại, chắc chắn cũng là một khoản không nhỏ.Vệ Lai không rõ bạc thời cổ đại đổi ra nhân dân tệ là bao nhiêu, nhưng chỗ này ở hiện đại cũng được coi như là một biệt thự cấp một, người bình thường không ở nổi.Mấy ngày nay nàng đều cẩn thận quan sát, phát hiện hai người chủ tớ họ cũng không có nguồn cung cấp tiền bạc, nhưng mà trong cuộc sống của bọn họ cũng không hề thiếu ăn ít mặc, ngược lại còn vô cùng tốt, Cho dù nhiều thêm một người như nàng hết nằm lại ăn cũng không gặp bất cứ ảnh hưởng gì.Hắn không phải là thứ gì đó thành tinh trên núi biến ra chứ? Nếu không làm sao có thể đẹp trai như thế, thóat tục như thế, như thế... Thật không giống người!Vệ Lai bắt đầu suy đoán về thân phận huyền ảo của Quý Mạc trần, không khỏi có chút hưng phấn nho nhỏ.Nhưng lại cũng đúng vào lúc này, nàng lại nghe được một tiếng động nhỏ vang lên.Nàng sửng sốt, động tác khoát nước đột ngột dừng lại nghiêng tai lắng nghe, không đến hai giây liền nhận ra âm thanh kia truyền đến từ phía trên đỉnh đầu.Trên nóc nhà có người?