Tác giả:

- Hey! Chào các cậu!-Đồng Dục Tú chạy lại với đám bạn của mình. -A! Đồng Dục Tú- một người bạn của cô nói lớn-bộ hôm nay có chuyện gì mà trông hào hứng ghớm thế. -À! Mình chuẩn bị có một chuyến thám hiểm cực hay đây- Dục Tú hào hứng nói. -Này! Bộ lần trước gãy chân vẫn chưa hãi sai?- một đứa khác chen vào. -Không hề- cô nháy mắt tinh nghịch. -Cái đứa trời đánh này. Thế lần này xậu định đi đâu thế?-vài đứa tò mò hỏi. - Các cậu có biết hầm mộ mà mấy nhà khảo cổ lần trước khai quật được không?- Dục Tú hào hứng. -Có, có. Nghe bảo rất nguy hiểm và đáng sợ. Họ không cho ai đến gần cả.-một đứa chen vào. -Đấy, đấy- Cô nói. -Cậu mà xảy ra chuyện gì thù tụi này không chịu trách nhiệm được đâu.-vài đứa hốt hoảng. -Yên tâm!Ta đây được đai đen Teakwondo đó nha.- Dục Tú tự tin.- thôi chào các ngươi, ta đi. Nói xong Dục Tú chạy đi. Bỏ lại lũ banb đang lắc đầu ngán ngẩm. Tối hôm ấy.... -Đến nơi rồi- Dục Tú hào hứng nói. Cô men theo đường hầm vào bên trong hầm. Cô cầm chiếc đèn pin đi lò dò được một…

Chương 26

Hoàng Đế! Ngươi Là Của Riêng Ta!Tác giả: Trang HyeongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không- Hey! Chào các cậu!-Đồng Dục Tú chạy lại với đám bạn của mình. -A! Đồng Dục Tú- một người bạn của cô nói lớn-bộ hôm nay có chuyện gì mà trông hào hứng ghớm thế. -À! Mình chuẩn bị có một chuyến thám hiểm cực hay đây- Dục Tú hào hứng nói. -Này! Bộ lần trước gãy chân vẫn chưa hãi sai?- một đứa khác chen vào. -Không hề- cô nháy mắt tinh nghịch. -Cái đứa trời đánh này. Thế lần này xậu định đi đâu thế?-vài đứa tò mò hỏi. - Các cậu có biết hầm mộ mà mấy nhà khảo cổ lần trước khai quật được không?- Dục Tú hào hứng. -Có, có. Nghe bảo rất nguy hiểm và đáng sợ. Họ không cho ai đến gần cả.-một đứa chen vào. -Đấy, đấy- Cô nói. -Cậu mà xảy ra chuyện gì thù tụi này không chịu trách nhiệm được đâu.-vài đứa hốt hoảng. -Yên tâm!Ta đây được đai đen Teakwondo đó nha.- Dục Tú tự tin.- thôi chào các ngươi, ta đi. Nói xong Dục Tú chạy đi. Bỏ lại lũ banb đang lắc đầu ngán ngẩm. Tối hôm ấy.... -Đến nơi rồi- Dục Tú hào hứng nói. Cô men theo đường hầm vào bên trong hầm. Cô cầm chiếc đèn pin đi lò dò được một… -Nương Nương, người.....chắc chứ???? - Liên Liên toát mồ hôi hột.-Chắc! - Băng Băng gật nhẹ. Liên Liên không dám nói gì hơn, bèn theo lệnh mà làm. Cô cho hết y phục, phấn son của Nguyệt Băng vào một hòm gỗ, còn y phục của mình thì cho vào tay nải màu hồng cánh sen.Tối hôm ấy- Liên Liên, em đâu rồi? - Nguyệt Băng nhẹ nhàng đặt cốc trà xuống, lạnh lùng gọi.- Nô tì có mặt! - Liên Liên chạy đến, cúi người nói.- Tối mai Hoàng Thượng sẽ rất bận bịu trong thư phòng, ngươi hãy báo cho Mặc Minh, đếm mai chúng ta sẽ lựa thời cơ để trốn.- Nô tì đã hiểu - Liên Liên nói rồi cúi người lui đi. Nguyệt Băng khẽ gật đầu rồi đứng dậy đi ra Ngự Hoa Viên, lặng ngồi xuống cạnh hồ nước, khuôn mặt thiên sứ của nàng ngước lên, hai mắt nhìn vào mặt trăng sáng đang in bóng dưới mặt nước.... Giọt lệ của nàng bất giác rơi....: “ Mẹ ơi, con nhớ mẹ.... Con... Con bất lực rồi, con quá mệt mỏi rồi, con biết phải làm sao đây?” - nàng không hề hay biết, sau bóng cây là một nam nhân đang lặng lẽ đứng nhìn nàng mà lòng không khỏi chua xót..... “Băng Băng... Ta xin lỗi”Sáng hôm sau- Liên Liên, em mang cho chị chút ô mai được không? Chị hơi thèm.... - Nguyệt Băng ngồi trên lầu gió ở Ngự Hoa Viên uống trà nói. Liên Liên khẽ gật đầu rồi lui đi.- Hoàng Phi nương nương, hôm nay muội thật có nhã hứng, ra Ngự Hoa Viên dùng trà thưởng hoa sao? - Hoàng Hậu từ từ tiến đến. Băng Băng đứng dậy, nhẹ nhàng cười, cúi người chào rồi đáp:- Hoàng Hậu cát tường!- Miễn lễ, muội muội ngồi đi! - Băng Băng khẽ cười, gật nhẹ rồi ngồi xuống.- Tỷ Tỷ hôm nay có chuyện vui sao? Muội thấy thần sắc tỷ hôm nay rạng rỡ hơn mọi ngày nhiều.- Ta vẫn như mọi ngày thôi. Mà ta nghe nói, muội muội được Hoàng Thượng rất sủng ái. Muội muội đáng ra phải là người có chuyện vui chứ! Hậu cung bao la ba nghìn mĩ nhân đâu phải ai cũng được như nàng!- Hoàng Hậu nhếch miệng.- Hoàng hậu, người nói quá rồi. Có thể các phi tử khác của hoàng thượng đều muốn sự sủng ái của hoàng thượng, nhưng muội muội lại không hề. Chốn hậu cung là nơi đầy rẫy nham hiểm, nơi mà con người có thể giẫm đạp lên nhau để có được sự sủng ái của một người đàn ông. Thần thiếp chỉ muốn có một cuộc sống yên ổn thôi thưa Hoàng hậu. Thất lễ với tỷ tỷ rồi, giờ thần thiếp cần phải đi có chút việc, mong tỷ thứ lỗi. - Nguyện Băng đứng dậy, cúi người khi thấy Liên Liên chạy đến cùng hộp ô mai và dời đi.P/s: tôi lười quá ạ

-Nương Nương, người.....chắc chứ???? - Liên Liên toát mồ hôi hột.

-Chắc! - Băng Băng gật nhẹ. Liên Liên không dám nói gì hơn, bèn theo lệnh mà làm. Cô cho hết y phục, phấn son của Nguyệt Băng vào một hòm gỗ, còn y phục của mình thì cho vào tay nải màu hồng cánh sen.

Tối hôm ấy

- Liên Liên, em đâu rồi? - Nguyệt Băng nhẹ nhàng đặt cốc trà xuống, lạnh lùng gọi.

- Nô tì có mặt! - Liên Liên chạy đến, cúi người nói.

- Tối mai Hoàng Thượng sẽ rất bận bịu trong thư phòng, ngươi hãy báo cho Mặc Minh, đếm mai chúng ta sẽ lựa thời cơ để trốn.

- Nô tì đã hiểu - Liên Liên nói rồi cúi người lui đi. Nguyệt Băng khẽ gật đầu rồi đứng dậy đi ra Ngự Hoa Viên, lặng ngồi xuống cạnh hồ nước, khuôn mặt thiên sứ của nàng ngước lên, hai mắt nhìn vào mặt trăng sáng đang in bóng dưới mặt nước.... Giọt lệ của nàng bất giác rơi....: “ Mẹ ơi, con nhớ mẹ.... Con... Con bất lực rồi, con quá mệt mỏi rồi, con biết phải làm sao đây?” - nàng không hề hay biết, sau bóng cây là một nam nhân đang lặng lẽ đứng nhìn nàng mà lòng không khỏi chua xót..... “Băng Băng... Ta xin lỗi”

Sáng hôm sau

- Liên Liên, em mang cho chị chút ô mai được không? Chị hơi thèm.... - Nguyệt Băng ngồi trên lầu gió ở Ngự Hoa Viên uống trà nói. Liên Liên khẽ gật đầu rồi lui đi.

- Hoàng Phi nương nương, hôm nay muội thật có nhã hứng, ra Ngự Hoa Viên dùng trà thưởng hoa sao? - Hoàng Hậu từ từ tiến đến. Băng Băng đứng dậy, nhẹ nhàng cười, cúi người chào rồi đáp:

- Hoàng Hậu cát tường!

- Miễn lễ, muội muội ngồi đi! - Băng Băng khẽ cười, gật nhẹ rồi ngồi xuống.

- Tỷ Tỷ hôm nay có chuyện vui sao? Muội thấy thần sắc tỷ hôm nay rạng rỡ hơn mọi ngày nhiều.

- Ta vẫn như mọi ngày thôi. Mà ta nghe nói, muội muội được Hoàng Thượng rất sủng ái. Muội muội đáng ra phải là người có chuyện vui chứ! Hậu cung bao la ba nghìn mĩ nhân đâu phải ai cũng được như nàng!- Hoàng Hậu nhếch miệng.

- Hoàng hậu, người nói quá rồi. Có thể các phi tử khác của hoàng thượng đều muốn sự sủng ái của hoàng thượng, nhưng muội muội lại không hề. Chốn hậu cung là nơi đầy rẫy nham hiểm, nơi mà con người có thể giẫm đạp lên nhau để có được sự sủng ái của một người đàn ông. Thần thiếp chỉ muốn có một cuộc sống yên ổn thôi thưa Hoàng hậu. Thất lễ với tỷ tỷ rồi, giờ thần thiếp cần phải đi có chút việc, mong tỷ thứ lỗi. - Nguyện Băng đứng dậy, cúi người khi thấy Liên Liên chạy đến cùng hộp ô mai và dời đi.

P/s: tôi lười quá ạ

Hoàng Đế! Ngươi Là Của Riêng Ta!Tác giả: Trang HyeongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không- Hey! Chào các cậu!-Đồng Dục Tú chạy lại với đám bạn của mình. -A! Đồng Dục Tú- một người bạn của cô nói lớn-bộ hôm nay có chuyện gì mà trông hào hứng ghớm thế. -À! Mình chuẩn bị có một chuyến thám hiểm cực hay đây- Dục Tú hào hứng nói. -Này! Bộ lần trước gãy chân vẫn chưa hãi sai?- một đứa khác chen vào. -Không hề- cô nháy mắt tinh nghịch. -Cái đứa trời đánh này. Thế lần này xậu định đi đâu thế?-vài đứa tò mò hỏi. - Các cậu có biết hầm mộ mà mấy nhà khảo cổ lần trước khai quật được không?- Dục Tú hào hứng. -Có, có. Nghe bảo rất nguy hiểm và đáng sợ. Họ không cho ai đến gần cả.-một đứa chen vào. -Đấy, đấy- Cô nói. -Cậu mà xảy ra chuyện gì thù tụi này không chịu trách nhiệm được đâu.-vài đứa hốt hoảng. -Yên tâm!Ta đây được đai đen Teakwondo đó nha.- Dục Tú tự tin.- thôi chào các ngươi, ta đi. Nói xong Dục Tú chạy đi. Bỏ lại lũ banb đang lắc đầu ngán ngẩm. Tối hôm ấy.... -Đến nơi rồi- Dục Tú hào hứng nói. Cô men theo đường hầm vào bên trong hầm. Cô cầm chiếc đèn pin đi lò dò được một… -Nương Nương, người.....chắc chứ???? - Liên Liên toát mồ hôi hột.-Chắc! - Băng Băng gật nhẹ. Liên Liên không dám nói gì hơn, bèn theo lệnh mà làm. Cô cho hết y phục, phấn son của Nguyệt Băng vào một hòm gỗ, còn y phục của mình thì cho vào tay nải màu hồng cánh sen.Tối hôm ấy- Liên Liên, em đâu rồi? - Nguyệt Băng nhẹ nhàng đặt cốc trà xuống, lạnh lùng gọi.- Nô tì có mặt! - Liên Liên chạy đến, cúi người nói.- Tối mai Hoàng Thượng sẽ rất bận bịu trong thư phòng, ngươi hãy báo cho Mặc Minh, đếm mai chúng ta sẽ lựa thời cơ để trốn.- Nô tì đã hiểu - Liên Liên nói rồi cúi người lui đi. Nguyệt Băng khẽ gật đầu rồi đứng dậy đi ra Ngự Hoa Viên, lặng ngồi xuống cạnh hồ nước, khuôn mặt thiên sứ của nàng ngước lên, hai mắt nhìn vào mặt trăng sáng đang in bóng dưới mặt nước.... Giọt lệ của nàng bất giác rơi....: “ Mẹ ơi, con nhớ mẹ.... Con... Con bất lực rồi, con quá mệt mỏi rồi, con biết phải làm sao đây?” - nàng không hề hay biết, sau bóng cây là một nam nhân đang lặng lẽ đứng nhìn nàng mà lòng không khỏi chua xót..... “Băng Băng... Ta xin lỗi”Sáng hôm sau- Liên Liên, em mang cho chị chút ô mai được không? Chị hơi thèm.... - Nguyệt Băng ngồi trên lầu gió ở Ngự Hoa Viên uống trà nói. Liên Liên khẽ gật đầu rồi lui đi.- Hoàng Phi nương nương, hôm nay muội thật có nhã hứng, ra Ngự Hoa Viên dùng trà thưởng hoa sao? - Hoàng Hậu từ từ tiến đến. Băng Băng đứng dậy, nhẹ nhàng cười, cúi người chào rồi đáp:- Hoàng Hậu cát tường!- Miễn lễ, muội muội ngồi đi! - Băng Băng khẽ cười, gật nhẹ rồi ngồi xuống.- Tỷ Tỷ hôm nay có chuyện vui sao? Muội thấy thần sắc tỷ hôm nay rạng rỡ hơn mọi ngày nhiều.- Ta vẫn như mọi ngày thôi. Mà ta nghe nói, muội muội được Hoàng Thượng rất sủng ái. Muội muội đáng ra phải là người có chuyện vui chứ! Hậu cung bao la ba nghìn mĩ nhân đâu phải ai cũng được như nàng!- Hoàng Hậu nhếch miệng.- Hoàng hậu, người nói quá rồi. Có thể các phi tử khác của hoàng thượng đều muốn sự sủng ái của hoàng thượng, nhưng muội muội lại không hề. Chốn hậu cung là nơi đầy rẫy nham hiểm, nơi mà con người có thể giẫm đạp lên nhau để có được sự sủng ái của một người đàn ông. Thần thiếp chỉ muốn có một cuộc sống yên ổn thôi thưa Hoàng hậu. Thất lễ với tỷ tỷ rồi, giờ thần thiếp cần phải đi có chút việc, mong tỷ thứ lỗi. - Nguyện Băng đứng dậy, cúi người khi thấy Liên Liên chạy đến cùng hộp ô mai và dời đi.P/s: tôi lười quá ạ

Chương 26